Người đăng: AnCuSi
Hồng Mông sau khi rời khỏi rừng cây thì liền quay trở lại động phủ lúc trước
hắn bế quan tu luyện. Trên đường trở về hắn liền nhớ lại những gì vừa trải
qua, cho đến khi hắn nhớ tới cảnh tượng ở rừng cây thì đột nhiên hai mắt mở
to, tim đập thình thịch.
- Tại sao lại như vậy, trí nhớ của ta có vấn đề cơ mà, tại sao bây giờ lại
hiện lên trong đầu rõ ràng như vậy, cơ thể của nàng ta dĩ nhiên…
Hồng Mông lắc lắc đầu, hắn cảm thấy hình như trí nhớ của bản thân có vấn đề
thật rồi, dĩ nhiên cảnh tượng đó liền không có quên đi, in rõ mồn một, nếu như
trí nhớ của hắn bình thường vậy thì chắc chắn là phải quên luôn mới đúng.
- Tại sao lại như vậy chứ, không phải lúc trước liền quên luôn hay sao, tại
sao lần này nhớ rõ ràng như vậy.
Tim của Hồng Mông lúc này đập thình thịch, cảnh tượng thân thể Lạc Hàn Tịnh
giống như tự nhiên trần trụi liên tục xuất hiện ở trong đầu của hắn, giống như
đoạn phim quay chậm xem đi xem lại không chán.
Đầu của Hồng Mông lúc này toát mồ hôi hột, trên đường trở về động phủ vừa đi
vừa lắc đầu, giống như là muốn xóa bỏ hình ảnh kia ra khỏi trí nhớ của mình
vậy, thế nhưng hắn càng muốn xóa bỏ thì nó lại càng hiện ra rõ ràng.
Hồng Mông khuân mặt đỏ bừng quay trở về động phủ, hắn không biết tại sao rốt
cục lại như vậy, điều này khiến cho hắn khó chịu. Hồng Mông vừa đi vừa lầm
bầm:
- Cái này không phải là thật, không phải là thật, là ta nhìn nhầm, là nhìn
nhầm thôi. Không đúng, không đúng, cái này nhất định là thật, là ta tận mắt
nhìn thấy. Không phải thật, nhất định không phải, là trí nhớ của ta có vấn đề,
ừm, là trí nhớ của ta có vấn đề.
Hồng Mông tâm tình lúc này rất phức tạp, hắn liền tìm một chỗ ngồi xuống, muốn
cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Lúc này Lạc Hàn Tịnh mặc một bộ y phục màu trắng cũng đang quay trở lại động
phủ lúc trước nàng cùng Hồng Mông tu luyện. Lạc Hàn Tịnh vừa đi vừa nhíu mày,
nàng cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, cảm giác như nàng độ kiếp ở rừng cây
có người theo dõi nàng vậy. Thế nhưng mà Lạc Hàn Tịnh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm
thấy không hiểu, nàng cũng đã kiểm tra kĩ càng rồi, cũng không có phát hiện
bất cứ ai. Thế nhưng lúc nàng thay đồ thì lại cứ có cảm giác có một ánh mắt
liên tục ở trên người của nàng đảo qua, nhưng nó cũng không rõ ràng lắm. Lạc
Hàn Tịnh nói nhỏ:
- Đợi lúc nào trở về ta sẽ dùng bí pháp của tộc kiểm tra lại, xem xem có phải
thật sự có người ở đó nhìn trộm ta hay không.
Lạc Hàn Tịnh càng nghĩ càng bực mình, khuân mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng, nếu
thật sự có kẻ ở đó nhìn trộm, vậy thì...
Khuân mặt của Lạc Hàn Tịnh bỗng trở nên dữ tợn, nếu thật sự có kẻ dám ở đó
nhìn trộm nàng, vậy thì hắn chắc chắn phải chết. Lạc Hàn Tịnh tăng nhanh tốc
độ chạy về động phủ lúc trước. Khi nàng quay trở về đã nhìn thấy Hồng Mông
ngồi ở trong động phủ. Thế nhưng mà biểu tình của Hồng Mông lúc này có hơi kỳ
quái.
Hồng Mông lúc này vốn muốn ngồi xuống tu luyện, thế nhưng cảnh tượng kia cứ
hiện ra ở trong đầu của hắn, làm hắn không thể nào tĩnh tâm được, khiến cho
hắn không thể tu luyện. Mà đúng lúc này hắn liền cảm nhận được có người đang
tiến vào trong động phủ. Hồng Mông mở hai mắt ra thì liền nhìn thấy khuân mặt
kì quái của Lạc Hàn Tịnh đang nhìn hắn. Hồng Mông lúc này đột nhiên giật mình,
trong đầu nghĩ có khi nào mình bị phát hiện hay không.
Hồng Mông lúc này ánh mắt đảo quanh người Lạc Hàn Tịnh, mũi của hắn lúc này
bỗng nhiên lại một lần nữa chạy máu, hắn vừa nãy nhìn qua cứ có cảm giác Lạc
Hàn Tịnh ở trước mắt hắn trần trụi như hoa cỏ vậy.
Lạc Hàn Tịnh lúc này thấy Hồng Mông nhìn về phía mình sau đó đột nhiên chảy
máu mũi thì lấy làm kì quái. Nàng nhìn lại quanh người mình một vòng nhưng
cũng không có phát hiện bất kể cái gì không bình thường, Lạc Hàn Tịnh nhìn
Hồng Mông một cách khó hiểu rồi nói:
- Này, ngươi làm sao vậy, sao lại chảy máu mũi thế kia.
Hồng Mông nghe vậy thì liền giật mình, vội đưa tay lên mũi lau đi vết máu, hắn
lập tức trả lời:
- À…ừ… là do, ừ, hôm nay ta đến tháng.
Lạc Hàn Tịnh nghe Hồng Mông nói vậy thì khuân mặt đỏ bừng, nàng lập tức chỉ
Hồng Mông rồi tức giận nói:
- Ngươi, đúng là cái đồ vô sỉ. Ta không thèm nói chuyện với ngươi.
Hồng Mông nghe vậy thì cũng nhíu mày, hắn đâu có nói sai đâu, tại sao Lạc Hàn
Tịnh lại nói hắn vô sỉ chứ. Đại ca lúc trước bị chảy máu mũi cũng là nói với
hắn như vậy, sao bây giờ hắn nói lại bị người ta nói là vô sỉ. Hồng Mông nhìn
Lạc Hàn Tịnh khó hiểu, hắn định nói cái gì nhưng lại thôi. Nhưng mà đúng lúc
này Hồng Mông nhớ ra một vấn đề, đại ca nói thời điểm đến tháng trong người
cảm thấy khó chịu, cần phát tiết, mà nhìn Lạc Hàn Tịnh này hay là vô cớ nói
hắn vô sỉ, có phải hay không Lạc Hàn Tịnh cũng đến tháng rồi. Hồng Mông lúc
này nhìn về phía Lạc Hàn Tịnh bỏ đi nói:
- Này, hôm nay có phải ngươi cũng đến tháng giống ta đúng không vậy.
Lạc Hàn Tịnh đang đi về một góc trong động phủ thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi
này của Hồng Mông, khuân mặt của nàng đỏ bừng, tức giận tới mức muốn xì khói,
nàng hét lên:
- Đến tháng đại ca ngươi, chính ngươi mới đến tháng đó.
Hồng Mông trong người lúc này cũng là bực mình, lại đột nhiên bị người mắng,
nàng ta hay là còn đem cả đại ca của hắn vào, Hồng Mông tức giận rống to:
- Ngươi hét cái gì chứ, lão tử thấy ngươi đột nhiên gắt gỏng cho nên mới hỏi
thăm một chút. Ngươi vậy mà còn dám chửi cả đại ca của ta, có phải hay không
hôm nay ngươi liền muốn chết.
Lạc Hàn Tịnh nghe vậy thì thì cũng muốn bùng nổ, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng
không nên vì thế phải tức giận. Nàng theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Hồng
Mông một cái, nhưng thấy biểu hiện của hắn thật quá ác, nàng hay là lập tức
không nhịn được, quay lại hét lên:
- Bản công chúa đếch cần ngươi quan tâm, ngươi có giỏi thì liền tới đây giết
ta, Bản công chúa vừa mới độ kiếp xong, tu vi đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, ngươi
nghĩ ta sợ ngươi một cái Kim Đan viên mãn hay sao.
Hồng Mông nghe vậy thì hai mắt trừng lớn, hắn cũng ngay lập tức cãi lại:
- Ha ha, hay cho một tiếng “bản công chúa”, dùng nước rửa chân của Hồng Mông
ta, dĩ nhiên lại có thể oai phong phách lối tới như vậy. Lão tử cho dù là Kim
Đan viên mãn, vậy cũng đủ tự tin vả rụng răng mấy cái Nguyên Anh như ngươi.
Lạc Hàn Tịnh lúc này tức muốn xì khói, tay run run chỉ Hồng Mông định mắng,
thế nhưng là muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể đưa tay vỗ ngực quay vào
trong động phủ của nàng. Lạc Hàn Tịnh vừa đi vừa lầm bầm:
- Tức chết ta, tức chết ta.
Hồng Mông sau khi thấy Lạc Hàn Tịnh tức tối bỏ đi thì lại làm mặt quỷ đùa
giỡn. Nhưng mà khuân mặt của hắn bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nhíu mày lẩm
bẩm:
- Tại sao ta với ả mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau nhỉ, ta bình thường rất là
hòa nhã khiêm tốn, tại sao gặp nàng ta liền muốn nổi nóng. Hay là do mỗi lần
gặp nàng ta ta đều đến tháng, cho nên mới nóng nảy như vậy. Ai, nhất định lần
sau phải kiềm chế mới được, tức giận như vậy thật không tốt.
Lạc Hàn Tịnh sau khi quay về chỗ ở của mình thì liền tức giận đấm vào trên
vách tường một cái, một nắm đấm rõ ràng in vào trên vách tường, nếu như vừa
nãy khi Lạc Hàn Tịnh tức giận đấm ra một quyền mà Hồng Mông ở đây nhìn thấy
thì chắc chắn hắn sẽ ngậm mồm lại không dám nói gì. Trên vách tường này hay là
vẽ mặt của Hồng Mông, ở đó dĩ nhiên có tới gần trăm dấu quyền. Lạc Hàn Tịnh
liếc mắt về chỗ phòng của Hồng Mông, nàng tức giận nói:
- Ngươi cứ chờ đó, rồi sẽ có một ngày ta cho ngươi biết tay.
Lạc Hàn Tịnh vừa nói xong thì liền nhìn thấy truyền tin châu lóe sáng, nàng
vội vàng cầm truyền tin châu lên xem, vừa xem xong thì khuân mặt biểu tình
không vui, thế nhưng dù cho nàng không vui thì cũng không còn cách nào, nàng
bị ca ca gọi về rồi.
Lạc Hàn Tịnh lập tức rời khỏi phòng sau đó đi sang bên phòng của Hồng Mông,
mặc dù Hồng Mông kia nhiều lần chọc tức nàng, nhưng mà hắn còn phải thực hiện
ba điều kiện của nàng, lần này quay trở về liền bắt hắn đi theo làm bảo vệ,
tùy thời chọc tức hắn.
Lạc Hàn Tịnh nhìn Hồng Mông ngồi một bên ở trên giường đá rồi nói:
- Hồng Mông, ta bây giờ có chuyện gấp, ngươi phải theo ta cùng đi.
- Ta vì cái gì phải theo ngươi cùng đi.
Hồng Mông liếc mắt nói. Lạc Hàn Tịnh nghe vậy thì trong tay liền cầm ra một
tấm quân lệnh giơ về phía Hồng Mông rồi nói:
- Ngươi đừng quên ngươi đã hứa thực hiện ba điều kiện của ta, điều kiện thứ
nhất là theo sau làm bảo vệ cho ta đến lúc chiến trường cổ kết thúc. Quân lệnh
của ngươi còn ở đây, ngươi muốn nuốt lời sao.
Hồng Mông thấy vậy thì cũng chỉ có thể thở dài, quân lệnh của hắn còn nằm
trong tay Lạc Hàn Tịnh, nàng ta mà bóp vỡ một cái là hắn liền bị truyền tống
ra ngoài chiến trường cổ.