Người đăng: AnCuSi
Vô Danh trong đầu tính từng giây một, ấn ký của hắn trên người Đại Ma càng lúc
càng tới gần, chỉ một chút nữa thì sẽ có khoảng mười người đứng trước mặt hắn,
mười chiếc nhẫn trữ vật. Vô Danh lúc này mở mắt, hắn nhỏ giọng nói:
- Tới rồi!
Lúc này ngay cả ba người Nguyệt Nhi, Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên cũng đều có
thể thấy được một nhóm mười người đang tiến về phía này. Trong lòng Hồ Thanh
Thanh có chút khẩn trương và mong chờ, hai mắt không tự chủ được liếc nhìn Vô
Danh một cái, hy vọng chuyện này có thể giải quyết một cách êm đẹp.
Vô Danh ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, trước mặt hắn lúc này là mười
tên nam tử trông khoảng từ bốn mươi tuổi trở xuống. Ở giữa là một cái nam tử
trẻ tuổi nhìn chưa tới ba mươi, khuân mặt có chút thanh tú, thân mặc một bộ
đạo bào, tay cầm cây phất trần màu trắng, tu vi Nguyên Anh tầng bốn trung kỳ,
dáng người tiêu sái, nhưng ẩn sau đó là một loại khí tức nguy hiểm. Đối với
người nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào này Vô Danh cũng rất là chú ý, hắn thấy
người nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào ấy cũng có chút nguy hiểm.
Đứng sau lưng người nam tử mặc đạo bào chính là Tam Ma mà Vô Danh đã gặp từ
lúc trước, ngoài ra còn có sáu cái Nguyên Anh tầng một nữa, mấy tên này Vô
Danh không có để vào trong mắt.
Hồ Thanh Thanh sau khi nhìn thấy có tới mười tên Nguyên Anh kỳ đứng ở đây thì
trong lòng bất chợt cảm thấy lo lắng. Ngay khi ánh mắt của nàng quét tới người
nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào kia thì sự lo lắng này lại càng tăng lên, bởi vì
nàng nhận ra hắn. Hồ Thanh Thanh ngạc nhiên thốt lên:
- Liễu Sinh Đạo Mạo, không ngờ hắn cũng tới đây. Người này ở Ma Vực cực kỳ
hiểm ác, hắn từng giết chết không ít người, hung danh so với Tam Ma còn muốn
mạnh hơn gấp mấy lần. Bất kể tộc nhân trong Cổ Vực hay là Tam Sinh tiểu thế
giới tu sĩ đều bị người này giết chết không ít. Nằm trong hạng đầu danh sách
truy nã của Tam Sinh tiểu thế giới, nếu có thể giết chết người này thì phần
thưởng cực kỳ phong phú.
Nguyệt Nhi với Vũ Thủy Yên nghe Hồ Thanh Thanh nói thì trong lòng cũng giật
mình, không ngờ lần này tới đây lại còn có một kẻ hiểm ác tới mức như vậy, so
với suy đoán trước đó của mọi người thì đúng là hơi khác một chút.
Vô Danh vừa nghe Hồ Thanh Thanh nói thì cũng biết Liễu Sinh Đạo Mạo là người
nào, chắc chắn chính là người nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào cầm cây phất trần
màu trắng kia. Vô Danh lúc này coi như cũng có chút hiểu biết đối với tên nam
tử kêu Liễu Sinh Đạo Mạo này, để cho hắn có thể coi trừng tên này tốt hơn một
chút, nếu như hôm nay đã tới đây rồi, vậy tốt nhất cũng đừng đi nữa.
Liễu Sinh Đạo Mạo cũng là nghe thấy lời của Hồ Thanh Thanh nói, hắn vừa nhìn
một cái liền biết Hồ Thanh Thanh là người của Hồ tộc dòng Thanh Hồ, đôi mắt
xanh kia đã chứng minh cho phán đoán của hắn là đúng. Liễu Sinh Đạo Mạo cũng
không quá để ý tới Hồ Thanh Thanh, ánh mắt của hắn theo lời nói của Đại Ma
nhìn tới một tên thiếu niên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú:
- Liễu Sinh huynh, kẻ ta nói chính là tên thiếu niên mặc hắc bào phía trước.
Tu vi người này sâu không lường được, ta cũng không có nhìn ra. Nếu như hôm
nay Liễu Sinh huynh có thể thay ta xử lý hắn, vậy đồ vật trên người của hắn
liền là của Liễu Sinh huynh. Còn gốc Thần Nguyên Thảo kia ngược lại không có ở
trên người hắn, mà lại ở trên người ả nữ nhân Hồ tộc kia.
Đại Ma đứng ở bên cạnh Liễu Sinh Đạo Mạo giải thích, ánh mắt của hắn có mang
theo chút trào phúng nhìn tới Vô Danh. Ngày hôm nay nếu như hắn đã mời được
Liễu Sinh Đạo Mạo tới, vậy thì tên thiếu niên kia cũng đừng mong chạy thoát
được, Liễu Sinh Đạo Mạo thực lực cường hãn như thế nào rất nhiều người đều
biết.
Liễu Sinh Đạo Mạo nghe Đại Ma giải thích thì cũng là gật đầu, thần niệm lập
tức đảo quanh người Vô Danh, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, hắn thế mà
cũng không nhìn ra được tu vi của Vô Danh hiện tại như thế nào. Khuân mặt của
Liễu Sinh Đạo Mạo lúc này bỗng trở nên nghiêm túc, hắn lập tức không còn coi
thiếu niên mặc hắc bào có gương mặt tuấn tú kia là người bình thường nữa, lập
tức đặt tới vị trí ngang hàng cùng với hắn.
Liễu Sinh Đạo Mạo mặc dù biết hắn nhìn không ra tu vi của đối phương là vì có
thể đối phương dùng một loại công pháp ẩn nấp nào đó, nhưng mà Liễu Sinh Đạo
Mạo hắn trời sinh bản tính cần trọng, không phải kẻ suy nghĩ đơn giản, hắn
cũng sẽ không coi thường đối phương. Liễu Sinh Đạo Mạo trong lòng thầm nghĩ,
lần này nhất định hành động phải cẩn thận, thiếu niên kia thoạt nhìn bình
thường nhưng lại sâu không lường được.
Liễu Sinh Đạo Mạo cũng là gật đầu với Đại Ma, hắn nói:
- Được rồi, lần này ta sẽ giúp ngươi giết người này, nhưng ta cũng có phần
không nắm chắc. Nếu có thể giết được hắn vậy thì cứ theo thỏa thuận trước đó
của chúng ta.
Đại Ma nghe thấy Liễu Sinh Đạo Mạo nói có phần không nắm chắc giết được Vô
Danh thì cũng là ngẩn ra, nhưng sau đó nghĩ lại thấy Liễu Sinh Đạo Mạo cũng là
một người cẩn trọng, sũy nghĩ không đơn giản thì liền hiểu được. Đại Ma lập
tức cười gằn nói:
- Liễu Sinh huynh yên tâm, lần này ta còn mời được thêm mấy vị bằng hữu tu vi
Nguyên Anh tới, người này cho dù mọc cánh cũng khó mà chạy thoát được khỏi
nhiều tu sĩ Nguyên Anh vậy công.
Đối với lời này của Đại Ma, Liễu Sinh Đạo Mạo cũng không có đáp lại, hắn thì
thấy đối phương không có đơn giản như vậy, nhưng mà dưới sự công kích của
nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy, đối phương chỉ có một người chắc cũng không
hề dễ chịu. Liễu Sinh Đạo Mạo cũng là âm thầm tính toán ở trong lòng, hắn
không muốn có sự cố xảy ra.
Lúc này tên Đại Ma lại tiến lên phía trước chỉ tay về phía Vô Danh nói:
- Tiểu tử, lần trước Đại Ma gia gia đã nói với ngươi rằng chớ có chọc ta, lần
này Đại Ma gia gia của ngươi tới đây chính là để dạy cho ngươi một bài học.
Nếu như biết điều thì mau giao ra nhẫn trữ vật sau đó tự hủy đan điền của
mình, lúc đó Đại Ma gia gia của ngươi còn có thể xem xét có nên cho người sống
hay không.
Đại Ma này nói xong thì liền cười lớn, ngay cả tám tên Nguyên Anh tầng một
đằng sau cũng theo hắn cười lớn. Duy nhất không cười mà vẫn giữ vẻ mặt thâm
trầm đó chính là Liễu Sinh Đạo Mạo. Đại Ma sau khi cười lớn lại nhìn về phía
Hồ Thanh Thanh, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Còn nữa, ngươi, nữ nhân Hồ tộc, mau trả lại ta gốc Thần Nguyên Thảo kia,
nếu không ngươi hôm nay cũng đừng mong rời đi.
Đại Ma sau khi nói xong thì ánh mắt cũng có chút phức tạp cùng khó hiểu nhìn
hai người Hồ Thanh Thanh và Vô Danh. Trước đó hắn rõ ràng thấy hai người này
động thủ với nhau, nhưng tại sao bây giờ lại cùng trên một chiến tuyến rồi.
Đại Ma lúc này cũng lại cười gằn, như thế cũng tốt, tiện cho hắn một mẻ hốt
gọn, nữ nhân Hồ tộc nghe nói rất giỏi việc làm cho nam nhân sung sướng, hắn
hay là cũng phải hưởng thụ một phen. Mà đúng lúc này ánh mắt dâm tà của hắn
lại nhìn tới mấy nữ tử đứng xung quanh tên thiếu niên kia. Đại Ma không khỏi
hít vào một hơi, trong lòng thầm kêu lần này lời to, dĩ nhiên có nhiều mỹ nhân
tới như vậy, lần này đợi hắn một mẻ hốt gọn nhất định phải hưởng thụ một phen.
Đại Ma trong người đã nổi máu dâm, mấy tên còn lại ở phía sau cũng đồng dạng
như vậy, đặc biệt ánh mắt đều dừng ở trên người Nguyệt Nhi. Mặc dù Nguyệt Nhi
không còn là xử nữ, thế nhưng mỹ nhân cực phẩm như vậy không còn xử nữ thì đã
sao, chỉ cần được chơi một lần cũng là vô cùng sung sướng.
Hồ Thanh Thanh thấy ánh mắt của mấy tên này thì cũng cực kỳ chán ghét, mặc dù
trong lòng có chút lo lắng nhưng bây giờ đã được thay thế hoàn toàn bằng sự
tức giận. Hồ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, gốc thần Nguyên Thảo này vốn dĩ là của ta, ngươi có quyền bắt ta trả
lại sao. Nếu có bản lĩnh thì tới đây mà cướp đồ trong tay của ta, còn không
thì cút đi, đừng có ở đây sủa bậy.
Đại Ma nghe Hồ Thanh Thanh nói hắn sủa thì lập tức trợn trừng mắt, khuân mặt
lập tức trở nên tức giận, hắn cười lạnh nói:
- Được, nếu ngươi đã cứng đầu như vậy, vậy thì nhất định hôm nay ta phải đè
ngươi ở dưới háng. Từ lâu đã nghe nữ nhân Hồ tộc miệng lưỡi mềm dẻo, rất biết
cách làm cho đàn ông sung sướng, để ngươi ngậm ta tiểu đệ cũng coi như là đại
ân.
Hồ Thanh Thanh lúc này tức giận đỏ bừng mặc, nói không ra lời, bị đối phương
lăng mạ như thế thì sớm đã muốn động thủ. Thế nhưng mà lúc này Vô Danh lại
đứng ra cản lại, hắn lạnh giọng nói:
- Ta trong nhà ngược lại thiếu một con chó canh cổng, nếu như ngươi thấy mình
có đủ bản lĩnh làm chó canh cổng cho ta, vậy ngươi trước tiên liền sủa một
tiếng, sau đó bước tới đây.