Người đăng: AnCuSi
Vô Danh ánh mắt sáng ngời nhìn gốc Thần Nguyên Thảo, ánh mắt của hắn lại một
lần nữa nhìn ra xung quanh. Ngay lập tức hắn liền thấy ở chỗ này có tới ba gốc
Thần Nguyên Thảo. Hắn không chút do dự thu lại ba gốc Thần Nguyên Thảo này vào
trong dược viên giới chỉ.
Thần Nguyên Thảo chính là thứ linh thảo hắn bây giờ rất cần, Nguyên Anh tu
luyện về sau là vô cùng gian nan, hắn muốn không dùng đan dược thăng cấp, vậy
cũng quá khó khăn. Chẳng bằng dùng đan dược tấn cấp tiết kiệm một chút thời
gian, dù sao trong Thần Nguyên Thảo cũng là chứa thiên địa pháp tắc, còn phần
đan độc hắn ngược lại không quá để ý tới, hắn tu luyện là Vô Cực Quyết cho nên
cũng không quá lo lắng, chút đan độc ấy hắn còn có thể tìm cách bức ra được.
Thần Nguyên Thảo muốn luyện chế thành Thần Nguyên Đan cũng vô cùng khó khăn.
Thần Nguyên Đan là địa đan ngũ phẩm, muốn luyện chế được Thần Nguyên Đan vậy
ít nhất phải là Đan Vương tam phẩm. Đan Vương tam phẩm này cũng không phải là
rau cải trắng ngoài trợ, muốn tìm được một người cũng vô cùng khó khăn.
Vô Danh tốc độ thu lại Thần Nguyên Thảo mặc dù nhanh, thế nhưng hắn sớm là tâm
điểm chú ý của mọi người. Hắn thu được nhiều linh thảo như vậy, sớm đã bị
nhiều người thường xuyên để mắt tới. Lúc hắn thu lại ba gốc Thần Nguyên Thảo
cũng có khá nhiều người nhìn thấy được.
Vô Danh cũng là lười quan tâm, việc này cũng là không thể tránh khỏi, hắn cũng
là không quản được ánh mắt của người khác nhìn mình. Hắn cũng không tin trong
chiến trường cổ này còn có người lấy được đồ ở trên người hắn.
Trong cấm chế kia ngoài ba gốc Thần Nguyên Thảo ra thì ngược lại cũng không có
một gốc linh thảo nào khác. Thu xong mấy gốc Thần Nguyên Thảo, Vô Danh lại dẫn
Nguyệt Nhi đi lên phía trên. Nhưng mà trước mặt hắn bây giờ không còn là liên
miên linh thảo xanh tươi nữa, thay vào đó hoàn toàn là những vết nứt chằng
chịt phát ra sát khí nồng đậm tới mức kinh người.
Vô Danh lập tức cảm thấy khó chịu khi bị sát khí từ những vết nứt kia đè ép
tới, hắn thầm than sát khí này thật là mạnh. Nguyệt Nhi phía sau khuân mặt vốn
đã hồng hào trở lại thì lúc này cũng bị sát khí này ập tới làm cho nàng cả
người nhộn nhạo. Thế nhưng trong mắt Nguyệt Nhi lại lóe lên tinh quang, nàng
lập tức cảm nhận được chỗ tốt từ sát khí kia mang lại. Nguyệt Nhi nén lại sự
nhộn nhạo trong ngực, nàng nhìn Vô Danh rồi nói:
- Vô Danh, sát khí này đối với thiếp có chỗ tốt, thiếp muốn cảm nhận nó.
- Được, nàng nhớ cẩn thận.
Vô Danh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nếu như Nguyệt Nhi đã nói sát khí này
đối với nàng có chỗ tốt thì hắn cũng không ngăn cản, Nguyệt Nhi mạnh lên mới
là điều mà hắn muốn. Vô Danh lập tức lùi lại phía sau nhường chỗ cho Nguyệt
Nhi.
Vô Danh ánh mắt lúc này liền nhìn thấy Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên cũng tại
một bên sườn núi cảm ngộ sát khí cùng thu thập linh thảo. Khi ánh mắt của Vô
Danh nhìn qua, Hồ Thanh Thanh cùng với Vũ Thủy Yên cũng liền nhìn về phía hắn,
cả ba người cùng gật đầu.
Vô Danh lập tức đi sang một bên tiếp tục thu thập linh thảo cấp năm. Lại là
một tuần nữa trôi qua, ở trong dược viên giới chỉ của Vô Danh lúc này ngập
tràn linh thảo. Linh thảo cấp ba ngược lại không nhiều, chỉ có tầm mấy trăm
gốc, còn linh thảo cấp bốn thì có tới ba ngàn gốc, linh thảo cấp năm đồng dạng
cũng có tới gần hai ngàn gốc.
Dãy sơn mạch này sớm muộn cũng bị Vô Danh cạo trọc, thỉnh thoảng tại chỗ hắn
vừa mới đào qua thì còn lưu lại mấy gốc linh thảo. Ánh mắt ghen tị rơi ở trên
người hắn cũng càng lúc càng nhiều, hắn thu thập được nhiều linh thảo như vậy
thì sớm đã có người rất khó chịu, chỉ tiếc là thực lực không đủ cho nên không
dám cùng Vô Danh ho he cái gì.
Ở phía xa có một nhóm người tạo thành tổ đội, trong đó có một cái nữ nhân
tướng mạo cũng coi là xinh đẹp nhìn Vô Danh với ánh mắt ghen ghét, nàng làu
bàu nói:
- Người này cũng quá tham lam, chúng ta ở đây vất vả lắm mới thu lại được mấy
gốc linh thảo cấp năm, hắn dĩ nhiên đi qua nơi nào liền thu lại gần như toàn
bộ, chỉ để lại có mấy gốc. Tức chết đi mất.
Một cái nam tử trẻ tuổi đứng ở bên cạnh nghe vậy thì cũng chỉ có thể lắc đầu
nói:
- Thiên Nhi, ngươi cũng đừng quá quan tâm hắn làm gì, hắn thu được linh thảo
nhiều như vậy đương nhiên là bản lĩnh của hắn. Chúng ta cũng không thể cùng
hắn có bất kì ý kiến gì.
Nữ nhân tên Thiên Nhi này ngược lại cũng không có nghe nam tử kia nói, nàng hừ
lạnh một tiếng:
- Vân Nam, ngươi bênh hắn cái gì chứ, ta chẳng lẽ nói không đúng sao. Ta thấy
hắn tham lam như vậy, sớm muộn cũng có ngày có người tới tìm hắn sau đó giết
chết hắn.
- Ngươi tốt nhất là đừng quan tâm chuyện này, dù sao cũng không phải chuyện
chúng ta có thể quản. Ngươi nếu cứ như vậy rất dễ sẽ đắc tội người khác đó,
đến lúc ấy hối hận cũng đã muộn.
Nam tử kia ngược lại cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhắc nhở đôi câu. Thế như
nữ tử tên Thiên Nhi kia giống như là không có nghe thấy lời của nam tử tên Vân
Nam kia nói, nàng thế nhưng là trừng mắt nhìn hướng Vô Danh mắng:
- Ta mà phải sợ hắn, hắn…
Nữ tử tên Thiên Nhi này còn chưa có nói hết câu, khuân mặt lập tức trở nên sợ
hãi, cả người nàng bỗng chốc rét run, ánh mắt đang trừng lớn nhìn Vô Danh cũng
vội vàng thu lại. Nàng lúc này đã bị ánh mắt lạnh lùng của Vô Danh nhìn tới,
ánh mắt đó giống như hầm băng ngàn năm, chỉ tùy tiện quét một cái liền làm cho
nàng ở giữa sớm muốn ướt quần, thế nhưng là hai chân kịp thời nhíu lại còn có
thể ngăn cho dòng nước không thể chảy ra.
Vô Danh cũng sớm đã cảm thấy nhột nhột, hắn chẳng ngại gì mà quét mắt một cái.
Vô Danh thế nhưng là khinh thường, hắn cười lạnh một cái rồi lập tức tiến về
phía ả nữ nhân vừa trừng mắt nhìn hắn.
Vô Danh bước chân ngược lại rất nhẹ nhàng, thế nhưng tốc độ thì cực kỳ nhanh
chóng, khoảng cách ở trước mắt hắn cũng là nhanh chóng thu lại.
Nữ tử tên Thiên Nhi kia lúc trước sớm bị Vô Danh đưa mắt dọa cho chút nữa thì
đi ra quần. Lúc này nhìn thấy Vô Danh với vẻ mặt lạnh băng đi tới thì trong
lòng lập tức sợ hãi. Lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được, một dòng nước ấm
từ giữa chảy ra, một mùi khai khai lập tức quanh quẩn chỗ nữ tử này. Nữ tử tên
Thiên Nhi này cả người run cầm cập, ánh mắt không dám ngước lên, hai mắt liên
tục đảo quanh, trống ngực đập thùng thùng, cảm giác cả người giống như rơi vào
trong hầm băng, lạnh buốt toàn thân, thứ duy nhất mà nàng cảm thấy ấm áp lúc
này cũng chỉ có dòng nước vừa mới chảy ra.
Nam tử tên Vân Nam lúc này cũng thấy biểu hiện của nữ tử Thiên Nhi kia bất
thường, sau đó hắn lập tức ngửi thấy mùi gì đó khai khai, ánh mắt lập tức quét
tới chỗ nữ tử Thiên Nhi kia. Nữ tử Thiên Nhi lúc này sớm đã sợ hãi tới tè cả
ra quần, nào còn để ý ánh mắt Vân Nam đảo quanh nhìn nàng khó hiểu, trong lòng
chỉ có thể cầu nguyện người kia đừng giết nàng.
Nam tử tên Vân Nam kia thấy Vô Danh đi tới thì rốt cục cũng đã hiểu ra tại sao
nữ tử Thiên Nhi kia lại sợ hãi tới như vậy, quả thật giống như hắn nói, thật
sự đã đắc tội người ta rồi. Vân Nam thầm kêu không tốt, hắn lập tức cũng cảm
thấy căng thẳng, nữ tử tên Thiên Nhi này là trưởng môn bảo hắn coi sóc nàng
thật kĩ, lần này nếu như Thiên Nhi thật sự chết dưới tay của người kia, hắn
thật sự cũng không còn mặt mũi nào mà quay về tông môn. Chỉ có thể trách nữ tử
Thiên Nhi kia từ sớm đã được trưởng môn ưu ái, hống hách quen rồi, lời nói
cũng không có chú ý, bây giờ bị người nghe được lại mang tới tai họa.
Cả người Vân Nam căng thẳng chú ý hành động của Vô Danh, chỉ cần Vô Danh có ý
định xuất thủ giết chết Thiên Nhi, hắn lập tức cầu xin người này tha mạng cho
nàng.
Vô Danh thân hình uyển chuyển, chẳng mấy chốc liền đi tới gần chỗ hai người
Vân Nam và Thiên Nhi, thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn một mực nhìn thẳng, quét
ngang cũng không có một cái.
Vô Danh thân hình tiêu sái lập tức tới sát chỗ hai người Thiên Nhi và Vân Nam,
Khai Thiên Dạ Đao sau lưng cũng bị hắn tế ra, không nhanh không chậm bổ ra một
đao. Không gian dưới một đao này của hắn lập tức trở nên chậm đi, không gian
vặn vẹo, một dải đao mang mờ nhạt như có như không bổ thẳng về phía trước.