Sinh Cơ


Người đăng: AnCuSi

Trời đêm mùa hạ từ từ buông xuống, vầng trăng khuyết như reo rắc những sợi tơ
ánh sáng xuống dưới nhân gian, xuyên qua tầng tầng lá cây mà bắt đầu trở nên
mờ ảo. Trời không có mây, giữa khoảng không trống vắng từ từ hiện lên những
tinh điểm lại càng làm cho bầu trời đêm trở nên lấp lánh.



Một luồng gió nhẹ thổi qua làm vang lên âm thanh xào xạc của cây lá. Dưới màn
đêm có một đôi chân vẫn kiên trì bước đi trên mặt đất đầy những vết lồi lõm.
Ánh sáng nhè nhẹ từ màn đêm chiếu xuống một thân ảnh có phần cao lớn, nhưng
lại không hề nhìn thấy rõ mặt của hắn.



Thân ảnh này mỗi lần di chuyển bước chân đều có phần nghiêng nghiêng, thế
nhưng bước chân nghiêng nghiêng ấy giống như hai trụ đá lớn chống đỡ thân hình
kia không bị đổ xuống. Vô Danh đã bước đi như vậy suốt gần một ngày thời gian.



Mặc dù trong đêm tối chỉ có chút ánh sáng lờ mờ của mặt trăng rọi xuống, nhưng
đối với mỗi người ở trên dãy sơn mạch này thì nó cũng chẳng khác gì ánh mặt
trời ban ngày cả. Theo thời gian trôi qua, người tới dãy sơn mạch này lại càng
nhiều lên, chẳng mấy chốc đã có tới hơn ba trăm người ở trên dãy sơn mạch này
thu thập linh thảo.



Đa phần các tu sĩ đều cùng nhau tạo thành tổ đội sau đó đi lên trên dãy sơn
mạch, dưới sát khí nồng đậm tỏa ra từ những vết nứt dưới đất cũng đủ khiến cho
bước chân của các tu sĩ trùng xuống. Màn đêm cũng không còn tĩnh lặng, những
âm thành rầm rầm cùng với những tiếng hò hét đã phá tan không gian yên tĩnh
này.



Màn đêm ồn ào là thế, nhưng đối với Vô Danh thì hắn cũng chẳng hề quan tâm.
Bước chân vẫn đều đều tiến về phía bước rồi đặt tay lên trên vết nứt, sau đó
lại bị đánh bay ra phía sau rồi phun một ngụm máu.



Trong đầu của Vô Danh bây giờ không có âm thanh ồn ào xung quanh, trong đầu
của hắn chỉ có duy nhất một hình ảnh mờ nhạt, nhưng hắn biết đó là một bông
hoa. Trong không gian ồn ào ấy, Vô Danh vẫn giữ cho mình được một sự tĩnh
lặng, chính nhờ sự tĩnh lặng này mà hắn dần phác họa lên hình ảnh một bông hoa
màu trắng giữa màn đêm đen đặc.



Lúc này không gian đột nhiên biến đổi, Vô Danh thấy hắn từ trong màn sương mờ
đi ra một con đường nhỏ, hắn cứ đi cứ đi, đi mãi cũng chẳng biết đâu là điểm
cuối cùng. Xung quanh hắn không còn là dãy sơn mạch tràn đầy linh thảo xanh
tốt nữa, mà thay vào đó chính là mặt đất màu vàng khô cằn nứt nẻ.



Vô Danh tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy xung quanh toàn là các khóm
cỏ khô màu vàng, là những gốc cây đã trụi lá chỉ còn lại sự mục nát ở bên
trong. Một bộ xương thú lớn nằm trên mặt đất khô cằn hiện lên trong ánh mắt
của Vô Danh, hắn nhìn về phía trước bộ xương thú, hướng mà con thú khi còn
sống muốn tiến tới.



Là một con suối, thế nhưng con suối này đồng dạng cũng không có lấy một giọt
nước. Con thú lớn kia hẳn là muốn đi tới suối nước này, thế nhưng còn không
đợi nó đi tới uống được giọt nước đầu tiên thì nó đã chết khô ở trên mặt đất,
rõ ràng chỉ còn một bước chân nữa.



Thế nhưng đúng lúc này, Vô Danh đột nhiên nhìn thấy ở con suối nhỏ một tia
sinh cơ, hắn vậy mà nhìn thấy một chồi non, thật không thể tưởng tượng được ở
đây lại có một chồi non.



Chồi non này nằm ở trên một gốc cây gần như đã trụi hết lá, gốc cây này nằm
bên cạnh bờ suối kia, đằng trước nơi có con thú bị chết để lại bộ xương lớn ở
đó. Vô Danh liền đi tới gần phía gốc cây này, lập tức hắn liền cảm nhận được
một sự ẩm ướt khó có thể tìm thấy ở chốn hoang vu cằn cỗi này. Nơi duy nhất có
sự ẩm ướt ấy chính là xung quanh gốc cây phía trước khoảng trừng nửa mét.



Thế nhưng mà sự ẩm ướt này cũng chỉ là chút đất khô còn chưa có triệt để chết
đi mà thôi, thứ duy nhất ở nơi này mang lại sinh cơ cũng chỉ có chồi non kia.
Chồi non này có thể mọc ra hẳn là nhờ con suối nhỏ khô cằn phía dưới và con
thú đã chết đi để lại bộ xương trắng kia.



Trong một khung cảnh điêu tàn như vậy, chỉ còn lại sự khô héo đang chờ đợi
từng giây từng phút, thế mà vẫn có một chồi non từ từ nhú lên, không, là hai
chồi non, Vô Danh lại vừa nhìn thấy một chồi non nữa trên cành cây trụi lá
này.



Theo thời gian trôi qua, những chồi non này từ từ hé mở, và mặt đất còn lại
chút hơi ẩm phía dưới cũng từ từ trở nên khô cằn. Nhưng rốt cuộc thì chồi non
kia cuối cùng cũng đã nở ra, hai bông hoa lê trắng muốt đập thẳng vào trong
mắt của Vô Danh.



Vô Danh thầm than một tiếng, vậy mà hai bông hoa này vẫn còn có thể nở ra. Ở
dưới mảnh đất đã sớm chết đi này vậy mà vẫn còn có hai bông hoa lê trắng nở
rộ, quả thực là không thể tin nổi. Cả một vùng đất hoang vu không có sự sống,
vậy mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện hai bông hoa lê trắng, khiến cho không
gian chết chóc này bỗng nhiên nhiều hơn một điểm sinh cơ. Ở hoàn cảnh khắc
nghiệt như thế nhưng chồi non kia vẫn kiên cường hé nở, vẫn còn muốn chống lại
một sự thật nghiệt ngã, và nó cũng đã chứng minh được trong không gian chết
chóc ấy vẫn luôn tồn tại một sự sống, một khát vọng sống mãnh liệt.



Một bức tranh về sự hoang vu chết chóc, bỗng nhiên được tô điểm bởi hai bông
hoa lê trắng khiến cho người ta cảm nhận được sức sống mãnh liệt.



Đột nhiên lúc này trong đầu của Vô Danh lóe lên, hắn giống như nắm bắt được
một thứ gì đó, nhưng vẫn còn thiếu sót. Không gian xung quanh hắn lại một lần
nữa thay đổi, lúc này Vô Danh nhìn thấy một nam tử với khuân mặt thanh tú, ánh
mắt của hắn hiện lên một sự kiên định, trong tay người này cầm một thanh
trường thương có xuyến một chùm tua đỏ. Lúc này nam tử với khuân mặt thanh tú
bỗng nhiên nâng trường thương lên vẽ ra một vòng tròn, thương thế mênh mông
bàng bạc ngập tràn khắp không gian. Ngay lập tức phía trước người nam tử xuất
hiện chín bông thương hoa màu trắng, mỗi một bông đều có thể cảm thấy một loại
sức sống mãnh liệt, đều có thể thấy trong đó một thế giới. Trường thương trong
tay nam tử đánh ra, không gian cũng bỗng nhiên biến đổi.



Một âm thanh rung trời chuyển đất vang lên, một tinh cầu dưới một thương của
vị nam tử này bỗng nhiên vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, một tinh cầu cứ như thế
tiêu tán trong không gian vũ trụ mênh mông.



Vô Danh lúc này trong đầu cảm thấy từng trận thanh minh, trong đầu hắn giống
như xuất hiện một bông hoa màu trắng nở rộ. Vô Danh từ trong sự kinh ngạc tỉnh
lại, hai mắt của hắn mạnh mẽ mở ra, tay phải của hắn nắm lấy Khai Thiên Dạ Đao
phía sau lưng sau đó mạnh mẽ chém về phía trước. Một tiếng đao minh vang lên,
phía trước Vô Danh giống như được hắn vẽ ra một bông hoa màu trắng, bông hoa
màu trắng này ở giữa đêm tối lập tức trở nên rực rỡ và thu hút sự chú ý.



Một đao này của Vô Danh thật sự là quá chói mắt, quá mê hoặc. Một đao này của
hắn vừa mới chém ra thì lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn tới, mỗi một
ánh mắt đều hiện lên vẻ say mê chìm đắm, thậm chí còn hiện lên một sự khát
vọng. Tất cả đều ngây ngốc nhìn bông hoa màu trắng tràn đầy sinh cơ kia.



- Rầm!



Một đao của Vô Danh vừa mới bổ ra, bông hoa lê màu trắng va chạm vào vết nứt ở
phía trước, chân nguyên lập tức khuấy động cả một vùng không gian, bên dưới
đao ý của Vô Danh lập tức xoắn nát rất nhiều linh thảo cấp năm thành bã vụn,
vết nứt kia đã sâu và dài nay lại được Vô Danh bổ ra thêm vài trượng vết nứt.
Sát khí còn lưu lại trên vết nứt vốn đã nhạt nhòa theo năm tháng thì lúc này
triệt để tiêu tán đi không còn một mảnh.



- Răng rắc!



Một đợt âm thanh răng rắc truyền tới, theo tiếng vỡ vụn bay lên từng hạt bụi
trắng sau đó tiêu tán ở trong không trung. Ngay tại chỗ vết nứt Vô Danh vừa
mới chém vào đột nhiên xuất hiện một tầng linh thảo tỏa ra mùi hương thơm
ngát. Thế nhưng Vô Danh bây giờ còn không có nhìn thấy cảnh tượng ấy, sau khi
hắn chém xong một đao kia thì hai mắt lại lần nữa nhắm lại suy tư. Hắn muốn
cảm nhận một chút đao vừa nãy hắn mới bổ ra.



Thân hình phiêu dật của Vô Danh đứng lẳng lặng ở trong màn đêm với những ánh
trăng nhạt nhòa xuyên qua kẽ tóc. Xung quanh hắn giống như có từng luồng đạo
vận lưu chuyển, ôm sát lấy cơ thể hắn, cùng vời không gian xung quanh hòa vào
nhau.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #254