Người đăng: AnCuSi
Vô Danh sau khi cùng Nguyệt Nhi rời đi thì liền đi tới gần chân núi phía Thiên
Sơn Tông. Cả hai nhìn một mảnh sơn mạch tràn ngập linh thảo mà không khỏi cảm
thán. Nguyệt Nhi ánh mắt có phần kích động nhìn dãy sơn mạch nói:
- Vô Danh, chàng xem, ở đó có thật nhiều linh thảo, chúng ta mau tới đó đào
đi.
Vô Danh cũng thấy ở phía trên dãy sơn mạch đã có rất nhiều người tạo thành
những tổ đội nhỏ công kích ở phía trên cấm chế, mỗi tổ đội này thường là năm
đến mười người, vừa nãy hắn còn nhìn thấy có người đào lên được một gốc linh
thảo cấp năm Thạch Bì Thảo. Thạch Bì Thảo này thế nhưng là nguyên liệu chủ yếu
để luyện chế Thanh Sơn Đan, Thanh Sơn Đan là linh đan thất phẩm đan dược chữa
thương, công hiệu vô cùng tốt. Vô Danh cũng gật đầu nói:
- Được, chúng ta mau đi thôi
Vô Danh và Nguyệt Nhi rất nhanh đã đi tới gần chân núi, thế nhưng hai người
cũng không có lập tức leo lên đào linh thảo. Vô Danh lúc này tùy tiện kiếm một
tên tu sĩ đang đứng ở phía dưới chân núi nhìn rồi hỏi:
- Đạo hữu, ở phía trên nhiều linh thảo tốt như vậy, tại sao ta không thấy có
ai lên trên đó đào a, mà hầu như toàn bộ người ở đây đều loanh quanh nơi chân
núi đào linh thảo vậy.
Tu sĩ này lúc đầu thấy hai người Vô Danh và Nguyệt Nhi đến hỏi thì cũng có
phần kinh ngạc, sở dĩ kinh ngạc là bởi vì Nguyệt Nhi bên cạnh Vô Danh quả thực
là quá xinh đẹp, khiến cho tên tu sĩ này có phần không thích ứng được. Tu sĩ
này vội vàng thu hồi ánh mắt rồi nhìn Vô Danh nói:
- Sở dĩ bọn họ không có đi lên cao hơn là bởi vì càng lên trên cao thì sát
khí càng nặng, cũng không có mấy người chịu đựng được nổi loại sát khí này. Ở
bên dưới thôi sát khí cũng đã rất ghê gớm rồi, ta cũng là không chịu đựng nổi
sát khí nên chỉ có thể đứng ở đây nhìn mà thôi.
Vô Danh trong đầu coi như cũng đã có chút hiểu rõ, hắn lại nhìn tu sĩ này nói:
- Thế nhưng mà ta đứng ở đây cũng không có cảm thấy sát khí gì a, xung quanh
linh thảo cũng là mọc tốt như vậy. Theo lý mà nói ta hẳn là phải cảm nhận được
sát khí đi, mà linh thảo ở dưới loại địa phương này cũng khó mà phát triển
được.
Tên tu sĩ này nghe Vô Danh nói vậy thì liền lắc đầu nói:
- Ngươi có thể không tin, thế nhưng chỉ khi nào ngươi đi tới gần chỗ sơn mạch
này ngươi mới có thể cảm nhận được sát khí. Mà linh thảo ở dưới vùng đất này
cũng không phải là không sống được, linh thảo chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên
khí, sát khi kia cũng không có nửa phần ảnh hướng tới linh thảo. Thậm chí linh
thảo cao cấp còn thường xuyên xuất hiện phía dưới chỗ có sát khí nồng đậm
nhất.
Vô Danh nghe tu sĩ này giải thích xong thì trong lòng cũng sáng tỏ, hóa ra
linh thảo cũng có thể mọc được ở dưới loại địa phương như vậy, và còn sát khí
ở trên chỗ sơn mạch này cũng có vẻ khá là đặc biệt.
Vô Danh sau khi biết đại khái thông tin về sau, hắn liền ôm quyền chào một
tiếng sau đó rời đi. Vô Danh quay sang nói với Nguyệt Nhi:
- Chúng ta cũng đi thu thập linh thảo thôi.
Vô Danh đi vài bước liền tiến tới phía dưới chân núi, ngay lập tức hắn liền
cảm nhận được một luồng sát khí mỏng manh phát ra. Vô Danh theo bản năng lùi
lại một bước nhìn chỗ phía dưới chân núi, hắn rốt cục biết tại sao chỗ sơn
mạch này lại có nhiều sát khí như vậy.
Theo như Vô Danh thấy thì ở trên bề mặt sơn mạch có rất nhiều vết tích pháp
bảo đánh xuống tạo thành những rãnh nứt sâu. Mà ở bên trên những rãnh nứt sâu
này đều có linh thảo mọc ở phía trên, toàn bộ linh thảo đều bị sát khí còn lưu
lại tại những vết nứt sâu kia bao phủ lại ở bên trong và tiếp tục sinh trưởng.
Nếu như ở xa nhìn thì cũng chỉ có thể thấy được linh thảo xanh tươi mọc đầy
trên núi chứ không thể nào nhìn thấy những vết rách này.
Vô Danh nói với Nguyệt Nhi ở bên cạnh:
- Nàng nên đi phía sau lưng ta, chỗ này sát khí rất mạnh.
Nguyệt Nhi cũng là gật đầu đáp một tiếng sau đó liền ngoan ngoãn đi theo phía
sau lưng của Vô Danh. Vô Danh rất nhanh liền tiếp cận sườn núi, ở chỗ này hắn
thấy linh thảo cấp thấp nhất cũng là linh thảo cấp ba.
Vô Danh vừa mới tới gần sườn núi thì lập tức cảm nhận được sát khí từ phía
trước ập tới. Thế nhưng hắn cũng không có hành động gì, luồng sát khí này đối
với hắn cũng chỉ giống như một cơn gió lạnh thổi qua mà thôi. Nguyệt Nhi bởi
vì có Vô Danh chắn lại ở phía trước cho nên nàng cũng không có cảm nhận được
chút nào sát khí ập tới.
Khi luồng sát khí mỏng manh này vừa mới thổi qua, Vô Danh lập tức cảm nhận
được trong đó một loại khí tức, Vô Danh cảm thấy loại sát khí này mang theo
một ý cảnh nào đó nhưng mà nó quá mờ nhạt. Nếu như dựa theo vết nứt ở trước
mặt này, Vô Danh đoán đây là dấu vết của một thanh kiếm đánh xuống. Hắn nghĩ
cái này có thể có chỗ tốt đối với Nguyệt Nhi. Vô Danh lập tức quay lại rồi
nói:
- Sát khí này đối với nàng có chỗ hữu dụng, nàng liền cảm nhận một chút đi.
- Được.
Nguyệt Nhi cũng một mực nghe theo lời của Vô Danh, nàng không chút do dự gật
đầu. Vô Danh lập tức để hở ra một đầu giúp cho luồng sát khí kia có thể truyền
tới chỗ Nguyệt Nhi, giúp nàng cảm nhận kiếm ý ở trong đó.
Vô Danh dưới loại sát khí này di chuyển khá là dễ dàng, hắn không mất bao
nhiêu thời gian liền có thể thu lại được những gốc linh thảo đầu tiên. Tại chỗ
vết nứt này có tới hơn năm mươi gốc linh thảo cấp ba, một gốc hắn cũng đều
không có bỏ sót.
Vô Danh không lập tức tiến lên phía trước mà hắn tiếp tục ở tại những chỗ xung
quanh thu thập linh thảo, rất nhanh hắn liền thu được hơn hai trăm gốc linh
thảo cấp ba, toàn bộ đều bị hắn bỏ vào trong dược viên giới chỉ.
Nguyệt Nhi lúc này thì chỉ một mực cảm ngộ kiếm ý bên trong luồng sát khí kia,
nàng thậm chí còn đi tới gần vết nứt để có thể cảm ngộ rõ hơn. Nguyệt Nhi trực
tiếp đặt tay lên vết nứt sau đó cảm nhận, khuân mặt của nàng lập tức tái nhợt
đi một chút.
Vô Danh sau khi đã thu thập được gần ba trăm gốc linh thảo cấp ba thì hắn cũng
không muốn tiếp tục đi xung quanh chỗ sườn núi phía dưới này thu thập nữa, hắn
muốn lên trên cao hơn thu thập những gốc linh thảo cao cấp hơn. Nếu không phải
luyện đạn cũng cần có những linh thảo cấp thấp làm dược liệu phụ trợ thì hắn
cũng không thèm thu lại mấy gốc linh thảo cấp ba này. Dù sao hắn cũng có ý
định học tập luyện đan, linh thảo nào hắn cũng muốn lấy, càng nhiều càng tốt.
Vô Danh lại tiếp tục đi lên trên cao, chỗ này vẫn là những gốc linh thảo cấp
ba, thế nhưng đẳng cấp so với những gốc linh thảo cấp ba trước đó hắn thu được
đã cao hơn rất nhiều. Ngoài ra Vô Danh cũng là từ từ cảm ngộ những luồng sát
khí còn lưu lại kia. Lúc đầu Vô Danh thấy rất nhiều người công kích ở phía
trên ngọn núi này khiến cho hắn còn tưởng ở đây có cấm chế, nhưng hóa ra là
những luồng sát khí lưu lại tại những vết nứt này khá mạnh mẽ khiến cho những
người đó phải dùng pháp bảo để oanh ra một đầu sau đó thu lấy linh thảo.
Ở chỗ sơn mạch này càng đi lên cao sát khí trong những vết nứt càng nặng, có
người thậm chí còn bị loại sát khí này giết chết. Vô Danh thì vẫn chậm rãi đi
từng bước một, Nguyệt Nhi cũng là theo sát phía sau hắn cảm ngộ kiếm ý ở trong
những vết nứt.
Những vết nứt do kiếm chém vào tạo thành như vậy rất tốt đối với Nguyệt Nhi,
nàng cũng có không ít thu hoạch từ những vết nứt như thế. Đồng thời tư chất
của nàng cũng là đặc biệt tốt, cảm ngộ cũng rất là nhanh.
Vô Danh thì một đường thẳng tiến lên phía trên thu hoạch linh thảo, đồng thời
cũng là mở ra một con đường cho Nguyệt Nhi dễ dàng cảm ngộ loại sát khí này. Ở
phía trên chỗ sơn mạch này không chỉ có vết kiếm lưu lại mà còn có cả dấu
trường thương đánh vào, còn một số vết thì không rõ là pháp bảo gì.
Vô Danh lúc trước đã từng ở Bình Nghiêu sâm lâm chém giết rất nhiều yêu thú,
cho nên trên người hắn cũng tích lại được rất nhiều sát khí do việc chém giết
yêu thú tạo thành. Thế nhưng mà những sát khí này sau khi lưu lại trên người
Vô Danh thì nó không lập tức hóa thành sát khí mà nó là một loại lệ khí. Loại
lệ khí này cần phải có thêm rất nhiều sát khí nữa tích tụ lại thì mới có thể
trở thành sát khí chân chính ở trên người của Vô Danh. Mà địa phương này quả
thực là một nơi rất tốt để Vô Danh tụ lệ khí thành sát khí.