Bị Người Đạp Mặt


Người đăng: AnCuSi

Vô Danh nhìn thấy tòa tông môn ẩn nấp ở trong mây kia cùng với vô vàn linh
thảo ở ven núi thì đã sớm cảm thấy nóng ruột, hắn lập tức thuấn di tới vị trí
đó trước, còn Nguyệt Nhi thì mang theo Vũ Thủy Yên đi theo sau Vô Danh.



Vô Danh thần niệm là rất mạnh mẽ, hắn thuấn di mấy lần liền muốn tiếp cận tới
gần tòa núi đó. Vô Danh sau hai lần thuấn di nữa, hắn liền đứng cách tòa núi
tầm một dặm. Vô Danh ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn lên trên tòa núi.



Phía trên đỉnh của tòa núi này là một tông môn cực kỳ rộng lớn, toàn bộ tông
môn này đều bị mây trắng bao phủ, như ẩn như hiện, nhìn thật giống như tiên
cảnh đồng dạng. Vô Danh đứng ở khoảng cách này có thể nhìn thấy ba chữ mờ mờ
ảo ảo xuất hiện ở phía trên đầu ngọn núi, Thiên Sơn Tông.



- Thiên Sơn Tông.



Vô Danh miệng lặp lại ba chữ này, từ ba chữ Thiên Sơn Tông này hắn liền cảm
giác như nó phát ra một loại khí vận như lưu chuyển. Chẳng những cảm nhận được
khí vận lưu chuyển, Vô Danh còn cảm giác tông môn này còn liên quan đến luyện
đan, hắn phát hiện đan hương phát ra đều từ tông môn này. Nhưng dĩ nhiên đó là
một loại cảm giác mang lại chứ không phải tòa tông môn này thật sự là có người
đang luyện đan.



Vô Danh ánh mắt lại một lần nữa rơi xuống những dãy linh thảo liên miên ở trên
dãy sơn mạch này, hắn rõ ràng còn nhìn thấy cả đống linh thảo cấp năm, thế
nhưng số linh thảo này cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng chính là
những gốc linh thảo bị cấm chế bao phủ phía trên. Hắn không biết linh thảo bị
cấm chế bao phủ cấp bậc ra sao, nhưng hắn biết linh thảo bị cấm chế bao phủ
nhất định là không bình thường.



Vô Danh bây giờ nhìn thấy chính là có gần một trăm tu sĩ đang không ngừng công
kích những cấm chế phía trên chỗ sơn mạch này. Hắn thậm chí còn thấy có người
bị cấm chế này làm cho bị thương. Vô Danh liền biết đây không phải là một loại
cấm chế đơn giản chỉ để che đậy linh thảo, mà nó thậm chí còn có thể công kích
nữa.



Thế nhưng mà cấm chế này dù cho có thể công kích thì như thế nào, Vô Danh hắn
cũng không ngại, chỉ cần thu hoạch được linh thảo, mấy cái cấm chế này cũng
không là cái gì. Dù sao Vô Danh cũng rất là tự tin với khả năng hiện tại của
bản thân, hắn dĩ nhiên là một cái Nguyên Anh tầng ba hậu kỳ cùng với luyện thể
tầng năm Anh thể, mấy cái cấm chế này hắn cũng không sợ.



Vô Danh nghĩ lại lần trước cùng Nguyệt Nhi ân ái, dĩ nhiên để cho hắn toàn bộ
hấp thu thuần âm chi khí của nàng, khiến cho tu vi của hắn có một cái bước
nhảy vọt, từ Nguyên Anh tầng ba sơ kỳ liền đi thẳng tới Nguyên Anh tầng ba hậu
kỳ. Quả thực là mệt nhưng mà lại sướng hết cả người.



Vô Danh còn đang cảm thấy cao hứng, hắn đột nhiên phát hiện một cái bàn chân
hướng về phía sau lưng của hắn mà đạp.Vô Danh khuân mắt lập tức trở nên lạnh
lùng, hắn dĩ nhiên không làm gì liền bị người ta đạp một cước, nếu như hắn dễ
dàng bị người ta đạp như vậy thì hắn cũng sẽ không sống tới ngày hôm nay. Vô
Danh không biết là gia hỏa nào muốn đạp hắn, hắn chỉ cần biết là vô duyên vô
cớ đạp hắn một cước này vậy thì liền chịu hắn đạp lại một cước.



Vô Danh lạnh lùng xoay người sau đó đồng dạng cũng đạp ra một cước. Một cước
này của hắn và một cước phía sau lưng hắn lập tức va chạm vào nhau.



- Bành!



Vô Danh vừa mới đạp ra một cước, một cước đánh lén hắn vừa rồi lập tức bị đạp
cho nổ tung, chân nguyên cơ hồ khuấy động cả một vùng không gian.



- Răng rắc!



Theo một cước mà Vô Danh đạp ra về sau, lập tức có một cái âm thanh răng rắc
truyền tới, sau đó là tiếng kêu đau đớn truyền ra. Hóa ra vừa rồi đạp Vô Danh
một cước kia chính là một cái nữ nhân nhìn cũng khá là xinh đẹp. Tuy nhiên lúc
này sắc mặt của nàng tái nhợt, một chân đã bị Vô Danh đạp gãy.



- Đạo hữu dừng tay.



Nữ nhân vừa rồi bị Vô Danh một cước đạp gãy chân thất thanh kêu lên một tiếng.
Đồng thời nàng cũng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình một viên đan dược
sau đó nuốt vào. Nàng cũng không ngờ vừa rồi chính mình lại đi đắc tội với một
cái gia hỏa ghê gớm như thế, một cước y nguyên đạp gãy chân của nàng.



Với tính cách của Vô Danh, nếu như có một kẻ vô duyên vô cớ đối với hắn động
thủ mà nói, vậy hắn cũng sẽ liền trước tiên giết chết đối phương rồi lại nói
chuyện sau, nơi nào còn muốn nói nhảm một câu. Thế nhưng mà lần này Vô Danh
cũng không có tiếp tục xuất chiêu, bởi vì hắn thấy phía sau hắn còn có ba cái
nam tử khuân mặt hết sức gian ác.



Vô Danh vừa nhìn liền biết là cái gì xảy ra, tại sao hắn lại bị nữ nhân kia
đạp một cước. Nữ nhân mặc lam y phía trước dĩ nhiễn là bị ba cái nam tử mặt
gian ác phía sau đuổi giết, sau đó chạy qua chỗ hắn liền muốn đạp cho hắn một
cước, một cước này chính là đạp cho hắn bay về phía ba tên nam tử mặt gian ác
đằng sau, mục đích quá rõ ràng, dĩ nhiên là muốn hắn làm pháo hôi cản chân ba
tên nam tử đó.



Vô Danh trong lòng tự hỏi, hắn nhìn rất giống một kẻ có thể để cho người ta
tùy tiện đạp sao, muốn đạp liền đạp. Hắn ngoài gương mặt tuấn tú này cùng với
thanh trường đao màu đen trông cực kỳ bình thường giống như thanh sắt vụn là
có chút khác biệt ra thì đúng là không có chỗ nào giống như một kẻ có thể tùy
tiện ức hiếp a. Đạp hắn cũng chính là đạp cái mặt của hắn, mặt hắn đẹp trai
như vậy, so với bất cứ cái gì bảo vật còn muốn quý, tùy tiện muốn đạp liền có
thể đạp hay sao, cái này rõ ràng là không đúng.



Vô Danh lạnh lùng nhìn nữ tử mặc lam y trước mặt rồi nói:



- Ngươi tốt, ta và ngươi không thù không oán, ngươi đi qua dĩ nhiên vô duyên
vô cớ liền muốn đạp mặt ta, có phải hay không liền muốn cho ta một cái lý do.

Nữ tử mặc lam y nếu như là đổi lại trước đó chưa có bị Vô Danh đạp một cước
thì nàng chắc chắn sẽ chẳng ngại ngần gì mà nói rằng một tên sâu kiến như
ngươi bị bản cô nương đạp chính là vinh hạnh của ngươi, thế nhưng sau khi biết
thực lực của Vô Danh thì nàng nào dám nói nhảm nửa câu, tên sát tinh này vừa
nhìn mặt liền biết không phải dạng gì dễ chiếm tiện nghi rồi. Nữ tử mặc lam y
lúc này gương mặt cực kỳ áy náy ôm quyền về phía Vô Danh xin lỗi một câu:



- Xin lỗi đạo hữu, là Hồ Thanh Thanh ta không đúng, trước đó mạo phạm đạo hữu
còn xin đạo hữu lượng thứ bỏ qua cho.



Vô Danh vừa nghe chính là cười ha ha, nếu như một câu xin lỗi liền có thể xí
xóa dễ dàng như vậy, vậy có phải hay không về sau hắn đi nơi nào liền tùy tiện
đạp người ta một cước rồi nói xin lỗi là xong phải không. Vô Danh giọng nói
thế nhưng là rất lạnh lùng:



- Xin lỗi? Từ khi nào lời xin lỗi của ngươi liền đáng giá như vậy rồi. Ngươi
nghĩ rằng đạp ta một cước như vậy liền có thể xin lỗi là xong hay sao. Một lời
xin lỗi còn không có đủ cho ngươi giữ lại cái mạng.



Hồ Thanh Thanh nghe Vô Danh nói vậy liền biết hắn còn không có dễ nói chuyện
như vậy, nàng lần này quả thực là quá sơ ý, đi đắc tội một cái gia hỏa thực
lực sâu không lường được, bây giờ đến mạng chẳng lẽ còn muốn không giữ được.
Hồ Thanh Thanh chỉ có thể thở dài một hơi, nàng hướng về Vô Danh nói:



- Đạo hữu dù sao nửa điểm bị thương cũng không có, chân ta cũng là đã bị đạo
hữu đạp gãy một bên. Đạo hữu chẳng lẽ không thể bỏ qua cho ta một lần được hay
sao. Nếu như đạo hữu đồng ý mà nói, vậy ta cây Thần Nguyên Thảo này liền hướng
đạo hữu làm quà xin lỗi đi.



Ngay tại thời điểm Hồ Thanh Thanh lấy ra cây Thần Nguyên Thảo này, Vô Danh lập
tức phát hiện ba tên nam tử có khuân mặt gian ác phía sau liền trở nên kích
động. Không cần đoán cũng biết, ba tên nam tử kia vì cái gì mà đuổi theo Hồ
Thanh Thanh, đơn giản chính là nàng hái được một gốc Thần Nguyên Thảo.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #249