Người đăng: AnCuSi
Nguyệt Nhi sau khi đã vững chắc tu vi ở Nguyên Anh tầng một hậu kỳ, nàng liền
đưa mắt nhìn về phía Vô Danh. Vô Danh cũng là nhìn nàng với ánh mắt trìu mến,
hắn nhẹ nhàng cười rồi gật đầu. Vô Danh ở nơi này đã sớm phong tỏa mọi luồng
thần thức quét tới, Nguyệt Nhi cũng chẳng hề ngại ngần ở ngay trước mặt của
hắn thay một bộ y phục mới màu trắng cực kỳ xinh đẹp. Tay của nàng nhẹ nhàng
đưa qua mái tóc dài, ngay lập tức từng mảng tóc dài liền trượt xuống, chẳng
mấy chốc xuất hiện ở trước mặt Vô Danh chính là Nguyệt Nhi với bộ tóc ngắn cực
kỳ xinh đẹp cùng đáng yêu, nàng tóc ngắn so với tóc dài trước đó còn phải hợp
hơn mấy trăm lần.
Vô Danh đi tới gần chỗ Nguyệt Nhi rồi nói:
- Rất đẹp...
Vô Danh đưa tay ra liền gạt tóc của Nguyệt Nhi ra sau, ánh mắt hắn vẫn chăm
chú nhìn nàng. Nguyệt Nhi cũng là có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Thời điểm từ khi Nguyệt Nhi bắt đầu độ kiếp cho đên bây giờ cũng đã là mấy
ngày trôi qua. Lúc này Vũ Thủy Yên cũng đã sớm từ trong Trúc Cơ Linh Trì đi
ra. Nàng có nhận được truyền tin châu của Vô Danh, trong đó Vô Danh nói rằng
đưa Nguyệt Nhi tỷ tỷ đi độ kiếp Nguyên Anh kỳ, nàng có thể theo hướng dẫn trên
truyền tin châu tìm thấy hai người.
Vũ Thủy Yên nghe nói Nguyệt Nhi đã có thể độ kiếp thăng cấp tới Nguyên Anh về
sau thì trong lòng cũng rất là hâm mộ, nàng cũng muốn tu vi của mình mau chóng
tăng lên để có thể bắt kịp với mọi người. Tu vi của nàng thấp như vậy hiển
nhiên cũng sẽ mang tới cho mọi người gánh nặng.
Vũ Thủy sau khi đi ra được Trúc Cơ Linh Trì bên ngoài thì liền theo hướng dẫn
của Vô Danh mà tìm hai người. Vũ Thủy Yên rất nhanh cũng đã xác định được vị
trí. Nếu như không phải trước đó đã có rất nhiều tu sĩ dời đi thì khi Vũ Thủy
Yên vừa mới tiến vào khoảng cách trăm dặm so với vị trí của Vô Danh liền sẽ có
người nhắc nhở. Thế nhưng lúc này cơ hồ mọi người tất cả đều đã rời đi rồi, Vũ
Thủy Yên liền nhẹ nhõm đi tới gần chỗ của Vô Danh.
Vô Danh trong thần niệm cũng đã sớm bắt được hình ảnh của Vũ Thủy Yên, khi Vũ
Thủy Yên tới đây thì chắc chắn cũng sẽ nhìn ra Nguyệt Nhi có sự khác biệt, hắn
đúng là không tiện ở đây lâu, đợi Vũ Thủy Yên đến rồi hắn sẽ đi để nhường chỗ
cho hai người nói chuyện. Có mặt hắn mà nói chuyện đó thì quả thực là không
tiện cho lắm.
Vũ Thủy Yên vừa mới tới thì liền hướng Vô Danh với Nguyệt Nhi chào một tiếng:
- Vô Danh đại ca, Nguyệt Nhi tỷ tỷ.
- Thủy Yên.
Hai người Vô Danh và Nguyệt Nhi đồng dạng cũng chào lại Vũ Thủy Yên một tiếng.
Lúc này Vũ Thủy Yên mới để ý tới mái tóc ngắn của Nguyệt Nhi, đồng thời nàng
cũng nhận ra Nguyệt Nhi so với trước đó xinh đẹp hơn rất nhiều. Vũ Thủy Yên
kinh ngạc nói:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tỷ cắt tóc ngắn rồi, nhìn tỷ rất đẹp. Muội suýt chút nữa
liền không nhận ra tỷ. A, tỷ mất...
Vũ Thủy Yên nói tới đoạn sau thì liền đưa tay bịt miệng lại, nàng rất là kinh
ngạc nhìn Nguyệt Nhi cùng với Vô Danh. Nguyệt Nhi tỷ tỷ bây giờ có lẽ đã là
thê tử của Vô Danh đại ca rồi, tỷ ấy so với trước kia còn xinh đẹp hơn rất
nhiều. Nguyệt Nhi cũng đồng dạng bị lời nói của Vũ Thủy Yên làm cho xấu hổ
không biết che mặt vào đâu. Vô Danh đồng dạng cũng ho khan một tiếng rồi nói:
- Ta bây giờ liền ra ngoài tìm kiếm chút linh thảo. Hai người liền ở đây nói
chuyện đi.
Vô Danh nói xong thì liền quay người rời đi. Đợi khi Vô Danh rời đi được một
lúc, Vũ Thủy Yên mới lại chạy đến bên cạnh nhìn Nguyệt Nhi rồi nói:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tỷ và Vô Danh đại ca, có phải hai người đã ấy ấy rồi
không...
Vũ Thủy Yên vừa nói thì hai đầu ngón tay trỏ cũng lại chỉ chỉ vào nhau. Nguyệt
Nhi lúc này nghe xong khuân mặt đỏ bừng, xấu hổ tới mức không biết giấu mặt
vào đâu. Nguyệt Nhi giọng nói nhỏ lí nhí:
- Nha đầu thối này, muội nói cái gì vậy chứ..!
Vũ Thủy Yên nghe xong cũng là cười cười, nàng ẩy ẩy Nguyệt Nhi rồi nói:
- Hi hi, tỷ và Vô Danh đại ca, muội vừa nhìn là đã biết, hai người chẳng qua
chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nguyệt Nhi lúc này cơ hồ muốn nổi nóng, nàng lập tức muốn quay sang đánh cho
Vũ Thủy Yên mấy cái. Vũ Thủy Yên cũng là nhanh nhẹn tránh được, sau đó vừa
chạy vừa trêu Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi giận dỗi nói:
- Nha đầu thối thật to gan, muội dám trêu tỷ, có phải hay không là chán sống
rồi.
- Muội đâu có nói sai, tỷ đừng đánh muội, lêu lêu...
Vũ Thủy Yên vừa cười vừa chạy. Nhìn nàng vui cười như vậy, nhưng thực ra trong
lòng cũng là cảm thấy có chút thất lạc, Vô Danh đại ca xung quanh tự nhiên sẽ
có rất nhiều người thích, như Nguyệt Nhi tỷ tỷ này chính là đẹp nghiêng nước
nghiêng thành cũng là đổ ở dưới tay của Vô Danh đại ca. Nàng bây giờ chính là
không có tư cách tranh giành. Chính vì thế nàng cũng chỉ có thể chúc cho hai
người Vô Danh đại ca và Nguyệt Nhi tỷ tỷ hạnh phúc bên nhau mà thôi.
Lúc này Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên đuổi nhau cũng đã mệt, hai người nằm ở dưới
thảm cỏ nói chuyện, Vũ Thủy Yên quay sang chúc Nguyệt Nhi một câu:
- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, muội chúc tỷ và Vô Danh đại ca mãi mãi hạnh phúc bên
nhau, và sớm có quý tử a.
- Muội còn dám trêu ta nữa, ta cù chết muội a.
Nguyệt Nhi vừa nói vừa cò cọ vào nách của Vũ Thủy Yên khiến cho cô nàng cười
không ra nước mắt. Cả hai nói chuyện một lúc lâu mới lại quyết định đi tìm Vô
Danh.
Vô Danh trong khoảng thời gian ngắn di chuyển bên trong sơn mạch này thì cũng
đã mấy lần phát hiện ra linh dược viên, nhưng mà mấy cái linh dược viên mà hắn
phát hiện hầu như đều là linh thảo cấp ba trở xuống.
Tuy nhiên Vô Danh cũng không có kén chọn, hắn lập tức liền thu lại mấy cái
linh dược viên này vào trong dược viên giới chỉ của hắn, dù sao bây giờ trong
người hắn đến một cây linh thảo cũng không có. Trước đó toàn bộ đều đã đưa hết
cho Hồng Mông dùng để luyện đan rồi.
Vô Danh sau khi xảy ra sự việc với Nguyệt Nhi thì trong lòng cũng quyết định
muốn học tập luyện đan, bởi vì trước đó hắn không biết luyện đan cho nên mới
để cho Nguyệt Nhi không tống khứ được thuần âm chi khí ra ngoài. Nếu như lúc
đó có Lôi Dương Đan mà nói, vậy Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ không sao.
Đồng thời cũng là do hắn bất cẩn, không biết khi nào dục hỏa trong người của
Nguyệt Nhi bùng nổ, nếu không thì hắn đã có thể giúp nàng xử lý êm đẹp. Thế
nhưng mà bây giờ mọi sự đã thành, hắn cũng không muốn nói cái gì, dù sao cũng
là hắn chiếm tiện nghi của Nguyệt Nhi, hắn là phải chịu trách nhiệm. Vô Danh
hắn cái gì không có chứ trách nhiệm là phải có đầy mình.
Vô Danh sau khi thu xong mấy cái linh dược viên thì hắn liền nhìn thấy Nguyệt
Nhi và Vũ Thủy Yên đang đi về phía mình. Đợi hai người đến nơi, Vô Danh mới
lại nói một câu:
- Chúng ta đi vào sâu bên trong sơn mạch này xem thử một chút.
- Được.
Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên cũng đồng thanh đáp. Rất nhanh cả ba người liền
triển khai thân hình đi vào sâu bên trong sơn mạch này. Dãy sơn mạch này được
gọi là Thiên Sơn sơn mạch, sở dĩ nó được gọi là Thiên Sơn sơn mạch là bởi vì
tòa sơn mạch này rất cao, cơ hồ đều nhìn thấy mây bay lưng chừng núi.
Sơn mạch này ngoài việc có rất nhiều cảnh đẹp ra thì yêu thú bên trong cũng
rất là cường hãn. Vô Danh có một lần di chuyển bị một con Linh Viên cấp năm
bất ngờ tập kích, thế nhưng dưới tu vi của hắn thì con Linh Viên cấp năm này
rất nhanh liền bị hắn móc ra nội đan. Bởi vì Vũ Thủy Yên cần nội đan của con
Linh Viên này cho nên Vô Danh cũng không chút ngần ngại ném luôn cho Vũ Thủy
Yên, viên nội đan yêu thú cấp năm này mặc dù chứa nhiều linh khí thế nhưng hắn
cũng không muốn dùng để tu luyện.
Bên trong dãy sơn mạch này đa phần đều là yêu thú cấp năm trở xuống, không có
yêu thú cấp sáu trở nên, bởi vì ở trong chiến trường cổ là có cấm chế hạn chế
tu vi, cho nên yêu thú cấp năm đỉnh phong là không có cách nào tấn cấp được
nữa. Chỉ cần thực lực của nó tăng lên thì liền muốn bị cấm chế nghiền sát rơi.
Vô Danh ngược lại di chuyển trong sơn mạch này cũng gặp rất là nhiều yêu thú,
hắn cũng là tiện tay chém giết một mảnh. Trên dường di chuyển cũng là thỉnh
thoảng gặp một số linh thảo cấp bốn. Vô Danh cũng là tiện tay thu vào. Vốn còn
muốn đi lang thang tìm kiếm linh thảo thì trong thần niệm của hắn liền lập tức
xuất hiện hình ảnh của một tòa tông môn to lớn, tông môn này nằm ngay ở một
dãy núi cao trên Thiên Sơn sơn mạch, nhưng đặc biệt khiến hắn chú ý đó chính
là ở phía bên dưới tòa tông môn này xuất hiện vô số linh thảo, linh thảo cấp
cao cũng có rất nhiều.
Vô Danh lập tức nói với hai người Vũ Thủy Yên và Nguyệt Nhi mau chóng di
chuyển đến đó, đến chậm liền muốn uống nước rửa chân của người khác a.