Xin Huynh...một Lần Thôi


Người đăng: AnCuSi

Một tháng đã trôi qua, Vô Danh lúc này phát hiện hắn ở dưới Trúc Cơ Linh Trì
một tháng vậy mà có thể khiến cho hắn tấn cấp Nguyên Anh tầng ba, đặc biệt là
thân thể của hắn bây giờ giống như được làm mới lại vậy, rất là thoải mái, cảm
giác nó ẩn chứa một luồng sức mạnh kinh người.



Có được Trúc Cơ Linh Trì tu luyện thật là tốt, Vô Danh thầm nói trong lòng.
Thế nhưng mà trong suốt một tháng ở dưới Trúc Cơ Linh Trì tu luyện thì Vô Danh
cảm thấy Trúc Cơ Linh Trì đã không còn quá nhiều tác dụng đối với hắn nữa rồi.
Vô Danh bây giờ quả thực là muốn dừng lại, hắn không muốn ở lại trong Trúc Cơ
Linh Trì này.



Vô Danh vừa mới suy nghĩ như vậy, hắn lập tức cảm nhận được có người hướng về
phía hắn nhào tới, nhưng ở bên trong Trúc Cơ Linh Trì sương mù quá dày đặc,
thần niệm cũng không thể phóng ra, hắn cũng không biết ai lao về phía hắn.



Vô Danh đang định nghiêng người tránh né thì bóng người kia đã ôm lấy hắn rồi,
Vô Danh lập tức nhìn thấy rõ ràng người này là ai, chính là Nguyệt Nhi. Thế
nhưng mà để cho hắn cảm thấy không thích hợp là tại sao Nguyệt Nhi lại không
mặc y phục rồi.



Tiếng thở gấp của Nguyệt Nhi lại một lần nữa truyền tới bên tai của Vô Danh:



- Vô Danh, giúp muội, ở đó muội thấy khó chịu quá, muội không chịu được nữa.



Nguyệt Nhi nói xong liền điên cuồng ôm lấy Vô Danh mà hôn, sau đó tay nàng ở
trên người hắn sờ loạn như muốn cởi ra y phục của hắn. Vô Danh lúc này rõ ràng
cảm nhận được thân hình mềm mại của Nguyệt Nhi đang dán lấy mình. Sắc mặt của
hắn lập tức sa xuống, hắn biết đây là vấn đề gì, đây rõ ràng chính là quả bom
hẹn giờ trong người Nguyệt Nhi đã nổ rồi.



Vô Danh còn muốn chế trụ Nguyệt Nhi, nhưng không ngờ khí lực lúc này của
Nguyệt Nhi lại lớn tới mức như vậy, dĩ nhiên giãy giụa thoát khỏi Vô Danh, cả
người của nàng cứ dán chặt lấy hắn khiến cho hắn có phần khó cử động.



Nguyệt Nhi lúc này sớm đã cởi ra y phục phía trên của Vô Danh. Nàng lập tức đè
hắn chìm xuống dưới hồ nước. Vô Danh bị hành động bất ngờ này làm cho suýt nữa
bị sặc. Ở dưới Trúc Cơ linh trì trong suốt, ánh mắt của hắn rõ ràng nhìn thấy
toàn bộ cơ thể nóng bỏng của Nguyệt Nhi.



Vô Danh lập tức dùng sức giữ Nguyệt Nhi lại, thế nhưng Nguyệt Nhi lúc này
giống như không thể nào chịu đựng được nữa, nàng lập tức lấy ngực chế trụ Vô
Danh khiến cho hắn không nhìn thấy gì. Nguyệt Nhi lập tức dùng chân nguyên xé
đi y phục của hắn. Vô Danh nhìn ánh mắt của Nguyệt Nhi, ánh mắt của nàng giống
như đang van cầu hắn, xin hắn giúp nàng chỉ một lần này thôi, nàng đã không
thể chịu đựng thêm được nữa.



Thế nhưng ánh mắt của Vô Danh rất là quả quyết, hắn lập tức lấy trong nhẫn trữ
vật ra hai viên Lôi Dương Quả, hắn vốn còn muốn luyện chế thành đan dược,
nhưng bây giờ hoàn cảnh không có chờ đợi hắn.



Vô Danh lập tức chế trụ lại thân hình đang không ngừng dãy giụa của Nguyệt
Nhi, cả hai lại một lần nữa ngoi lên mặt hồ. Vừa mới đi lên tới mặt hồ, giọng
nói hổn hển của Nguyệt Nhi truyền tới:



- Vô Danh đừng mà, xin huynh, chỉ một lần này thôi. Muội xin huynh mà, muội
không chịu đựng được nữa, xin huynh hãy dày vò muội đi.



Cả người của Nguyệt Nhi bây giờ giống như một đóa hỏa diễm nóng bừng mà xinh
đẹp. Thế nhưng ánh mắt của Vô Danh vẫn không hề lay chuyển, hắn vẫn giữ chặt
người của Nguyệt Nhi để không cho nàng trượt xuống. Vô Danh lập tức đưa hai
viên Lôi Dương quả vào trong miệng sau đó liền hôn Nguyệt Nhi. Nếu bây giờ hắn
ép nàng ăn Lôi Dương quả, vậy nàng chắc chắn sẽ không ăn, cho nên hắn đành
phải dùng cách này.



Quả nhiên Vô Danh vừa muốn hôn Nguyệt Nhi thì nàng đã ngay lập tức đón lấy,
hôn hắn một cách mãnh liệt. Vô Danh nào có nửa điểm dừng lại, hắn lập tức đẩy
Lôi Dương quả sang cho Nguyệt Nhi. Lôi Dương quả sớm đã bị hắn cắn nát, sau đó
toàn bộ rơi vào trong miệng Nguyệt Nhi, Vô Danh lập tức bóp lấy miệng nàng rồi
ép nàng nuốt xuống.



Vô Danh bây giờ ngoài việc cho Nguyệt Nhi sử dụng Lôi Dương quả, hắn còn muốn
ép ra khí thuần âm ở trong cơ thể của Nguyệt Nhi, tuy nhiên hắn sẽ không dùng
biện pháp song tu.



Vô Danh ép chân nguyên vào đầu ngón tay, sau đó tại tiểu phúc của Nguyệt Nhi
điểm một cái khiến cho cơ thể của nàng run lên, sau đó hắn từ từ vận chân
nguyên của mình dẫn động thuần âm chi khí trong cơ thể Nguyệt Nhi đi theo các
đầu ngón tay của hắn, dần dần hướng lên trên.



Vô Danh dọc theo tiểu phúc của Nguyệt Nhi kéo ngón tay của hắn thẳng lên phía
trên, thuần âm chi khí cũng bị hắn dần dần kéo theo. Vô Danh ngón tay đã đi
lên tới trước cổ của Nguyệt Nhi, sau đó hắn lại tiếp tục dẫn động thuần âm chi
khí thoát ra từ miệng nàng. Vô Danh chẳng có chút chần chờ nào đón lấy, miệng
hắn ngay lập tức khóa chặt miệng của Nguyệt Nhi sau đó hấp thu toàn bộ thuần
âm chi khí thoát ra.



Sau khi đợt thứ nhất thuần âm chi khí đã dẫn động xong, Vô Danh lại tiếp tục
dẫn động đợt thứ hai đi lên. Dưới sự hộ trợ của Lôi Dương quả, thuần âm chi
khí của Nguyệt Nhi phần nào bị đè ép xuống, thế nhưng Nguyệt Nhi vẫn điên
cuồng giãy giụa, chỉ mình Lôi Dương quả lúc này cũng khó mà khống chế được
Nguyệt Nhi.



Vô Danh biết hắn cho Nguyệt Nhi sử dụng Lôi Dương quả có chút muộn màng, bây
giờ có bảo Nguyệt Nhi vận chuyển công pháp thì cũng không thể được, nàng sớm
đã chìm trong dục hỏa thiêu đốt, nàng bây giờ muốn làm nhất chính là được cùng
hắn giải tỏa.



Vô Danh lúc này ý niệm lập tức câu thông tới mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp, bây
giờ chỉ có nó mới có thể giúp hắn khống chế Nguyệt Nhi. Hắn lúc này muốn dẫn
ra thuần âm chi khí của Nguyệt Nhi cũng không kịp, nếu để nàng đợi lâu hơn
chút nữa thì nàng sẽ chết mất.



Thế nhưng để cho Vô Danh cảm thấy thất vọng đó chính là mầm mống Thiên Đạo lôi
kiếp giống như không có nghe thấy hắn gọi, nó vẫn đứng yên ở trong thức hải
của hắn. Vô Danh lúc này có một cái suy nghĩ điên cuồng, hắn muốn cắt một phần
căn cơ của mình sang cho Nguyệt Nhi, để cho nàng có thể sử dụng Vô Cực Quyết.
Thế nhưng hắn lập tức gạt phăng đi cái ý nghĩ này, đợi hắn làm xong tất cả mọi
việc thì có lẽ Nguyệt Nhi cũng đã chết rồi, đồng thời việc dùng căn cơ của
mình chuyển cho người khác cũng là việc vô cùng nguy hiểm, hắn cũng không muốn
làm như vậy.



Thế nhưng bây giờ mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp cũng không có nghe lời của hắn,
hắn lại có thể dùng cách gì để giúp Nguyệt Nhi đây. Vô Danh lúc này không biết
phải làm thế nào để ép thuần âm chi khí trong cơ thể của Nguyệt Nhi ra ngoài,
thuần âm chi khí của nàng quá nhiều, hắn không thể nhanh chóng ép ra hết.
Trước khi nàng không chịu đựng được nữa thì hắn nhất định phải ép ra thật
nhiều thuần âm chi khí, nếu không khó mà đảm bảo được.



Làm thế nào đây, làm thế nào đây. Vô Danh bây giờ trong lòng nóng như lửa đốt,
một mặt dẫn động thuần âm chi khí thoát qua miệng của Nguyệt Nhi một mặt lại
tìm cách làm như thế nào khiến cho thuần âm chi khí này thoát ra ngoài một
cách nhanh nhất.



Vô Danh lúc này chỉ biết điên cuồng thúc dục mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp trợ
giúp hắn, nếu không hắn là không còn cách nào khác. Lúc này Nguyệt Nhi giọng
nói là cực kỳ suy yếu, trong miệng cũng tràn ra vết máu:



- Vô Danh, muội không chịu nổi nữa...xin huynh....một lần thôi.



Vô Danh nghe thấy âm thanh của Nguyệt Nhi, hắn cũng biết rõ ràng là Nguyệt Nhi
chắc chắn không thể chịu thêm nữa rồi. Vô Danh thế nhưng là điên cuồng chửi
mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp vô dụng. Để cho Vô Danh càng hoảng sợ hơn, hắn
nhìn thấy hạ thân của Nguyệt Nhi chảy máu, nếu hắn để lâu thêm chút nữa, nàng
lập tức chết mất. Vô Danh trong đầu cũng là thầm mắng bản thân mình, hắn đúng
là thất bại của tạo hóa.



Vô Danh lúc này nào còn nghĩ nhiều nữa, hắn một mực chỉ lo cho an nguy của
Nguyệt Nhi mà thôi, nếu như nàng muốn, vậy hắn cho nàng.



Vô Danh lập tức buông lỏng cơ thể của Nguyệt Nhi ra sau đó bắt đầu tiến vào.
Một đợt âm thanh xé rách đau đớn truyền đến, Nguyệt Nhi lại một lần nữa điên
cuồng cuốn lấy Vô Danh. Hai người chẳng mấy chốc liền chìm xuống dưới đáy hồ,
hai cơ thể nóng bỏng như muốn hòa tan vào nhau. Nguyệt Nhi trong phút chót
được Vô Danh ban ân đã lại một lần nữa sống lại.



Cứ như thế suốt nửa ngày trời, Vô Danh với Nguyệt Nhi mới từ từ ngoi lên trên
mặt hồ. Nguyệt Nhi lúc này khuân mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh như có một
tầng vụ thủy gợn chuyển, cả người toát ra sức sống, xuân sắc mười phần. Vô
Danh cả người có chút mệt mỏi, thế nhưng nhìn Nguyệt Nhi bây giờ còn xinh hơn
lúc trước gấp mấy lần khiến cho hắn cả người lại nóng rực lên.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #245