Nguyệt Nhi, Muội Muốn Sát Phu Sao??


Người đăng: AnCuSi

Vũ Thủy Yên sau khi nghe hai người nói chuyện mấy câu thì nàng mới chợt nhận
ra rằng hình như Vô Danh đại ca và ả nữ nhân kia có quen biết. Vô Danh còn gọi
ả là Nguyệt Nhi, chẳng lẽ hai người này trước đó thật sự là đã quen biết rồi
hay sao.



Vũ Thủy Yên lúc này giật mình nhận ra, Vô Danh đại ca và ả yêu nữ tên Nguyệt
Nhi kia chẳng những là có quen biết từ trước mà còn có mối quan hệ rất gần
gũi, mà rất có thể còn là mối quan hệ đó. Nhìn nữ nhân kia ở trước mặt Vô Danh
đại ca dĩ nhiên làm ra những hành động quyến rũ như vậy mà chẳng hề kiêng kị,
Vũ Thủy Yên càng là khẳng định suy nghĩ trong lòng. Nàng đây chẳng lẽ là muốn
làm cái người thứ ba sao…



Vũ Thủy Yên lúc này trong lòng đột nhiên có chút thất lạc, đồng thời cũng là
trách bản thân mình quá lỗ mãng, vừa rồi dĩ nhiên nói ra những lời nói đáng
xấu hổ như vậy. Người ta rõ ràng là có quen biết với nhau từ trước, lại còn
rất là thân thiết, nàng bất quá chỉ là một cái kẻ thứ ba muốn ngáng chân vào,
lấy gì tư cách để mắng người ta đây.



Vũ Thủy Yên trong lòng lúc này cũng là rất hối hận, đáng lẽ nàng phải hỏi thăm
cẩn thận trước mới đúng, chưa gì đã đùng đùng như vậy mắng người khác không
biết xấu hổ, nàng hình như còn không có cái tư cách này. Bây giờ vô tình lại
đi gây một cái ấn tượng xấu trước mặt Vô Danh đại ca, bảo nàng làm sao giấu
mặt đi cho được.



Vũ Thủy Yên hay là biết mình sai, nàng rất muốn đi lên giải thích một chút,
thế nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc thích hợp, nàng không nên chen
vào.



Vô Danh ánh mắt nhìn Nguyệt Nhi một cách xâu xa, hắn lúc này đột nhiên cười
nhẹ một tiếng rồi chầm chậm nói:



- Nguyệt Nhi bây giờ đã lớn rồi, ta cũng không nhận ra a…



Nguyệt Nhi lúc này trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khó hiểu,
trong lòng cũng là yếu mềm đi rất nhiều, những lời nàng muốn nói cứ thế đột
nhiên nuốt xuống mà không thể nói ra. Nàng nhìn nụ cười kia của thiếu niên mà
đột nhiên cảm thấy nặng lòng, Nguyệt Nhi ấp úng nói:



- Vô Danh, thực ra muội không có ý trách huynh…



Nguyệt Nhi thực ra không hề có chút gì ý định trách cứ Vô Danh, chẳng qua suốt
một quãng thời gian dài như vậy không có gặp mặt dĩ nhiên để cho trong lòng
của nàng rất là thương nhớ hắn, nàng chỉ muốn cho hắn biết rằng nàng nhớ hắn
tới mức nào, không có ngày nào là nàng không có tìm kiếm tin tức về hắn, thế
nhưng rốt cục cũng chỉ là một mảnh thất lạc...



Vô Danh cười thầm trong lòng, cái hắn muốn chính là như vậy. Nữ nhân chính là
dễ mềm lòng như vậy, Vô Danh lại thở dài một hơi nói:



- Muội không cần phải giải thích, ta hiểu. Là ta không tốt, lâu như vậy cũng
không có đi tìm muội, để cho muội ở bên ngoài một mình thời gian dài như vậy,
cực khổ cho muội rồi...



Nguyệt Nhi thế nhưng là hai mắt rưng rưng như muốn khóc, từ gương mặt cho đến
nụ cười của thiếu niên kia đều cho nàng một loại cảm giác giống như hắn đã
phải trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm cùng khổ cực. Nếu như nói là nàng
trách hắn, vậy quả thực nàng cũng không có đành lòng. Nguyệt Nhi lắc đầu liên
tục, nàng nấc lên một tiếng:



- Vô Danh, huynh đừng nói vậy, muội ở bên ngoài rất tốt. Chẳng những được học
viện trọng điểm bồi dưỡng, còn có Tiểu Uyên tỷ hàng ngày đều tới nói chuyện
cùng với muội, dạy cho muội rất nhiều thứ.



Lúc này Nguyệt Nhi lại nhìn tới mái tóc chút hoa râm của Vô Danh, tay nàng vô
thức đưa lên mặt của hắn, muốn chạm vào khuôn mặt anh tuấn, muốn chạm vào mái
tóc đã bạc đi rất nhiều kia. Nguyệt Nhi không kìm được nước mắt nói:



- Cực khổ cho huynh, chắc huynh ở bên ngoài rất là vất vả…



Ngay khi tay của Nguyệt Nhi sắp chạm lên mặt của Vô Danh, hắn liền đưa tay lên
cầm lấy tay của Nguyệt Nhi chặn lại, một loại cảm giác mềm mại khó tả truyền
tới làm cho Vô Danh có chút xao xuyến. Vô Danh trong lòng thầm than, dĩ nhiên
sau hơn một năm xa cách, tay của Nguyệt Nhi chẳng những không có thô đi vì
luyện kiếm mà còn càng ngày càng trở nên mềm mại. Vô Danh rất là không muốn
buông xuống cảm giác này, thế nhưng hắn vẫn phải buông xuống bàn tay đang nắm
lấy này. Vô Danh nói:



- Ta không sao, cuộc sống như vậy ta đều đã quen rồi. Nếu muội không sao thì
tốt rồi, trong lòng của ta cũng là yên tâm. Muội được học viện cao cấp trọng
điểm bồi dưỡng, tiền đồ sau này nhất định là không thể đong đếm được, cho nên
muội phải hảo hảo tu luyện cho thật tốt, không được phụ lòng kỳ vọng của bá
phụ bá mẫu có biết chưa.



Nguyệt Nhi nghe lời này của Vô Danh thế nhưng là trong lòng đột nhiên cảm thấy
hốt hoảng, nàng cảm nhận được một loại cảm giác xa cách trong lời nói của hắn.
Nguyệt Nhi không được bình tĩnh nói:



- Vô Danh, huynh sao vậy, chẳng lẽ muội đã làm gì khiến cho huynh không vừa ý
sao.



Vô Danh lắc đầu nói:



- Làm gì có chứ, muội như vậy ta ngược lại cảm thấy rất tốt, ta còn thấy mừng
thay cho muội. Muội bây giờ chính là một đại mỹ nhân, sau này chắc chắn sẽ có
rất nhiều thiên tài tuyệt diễm để mắt tới, đến lúc đó muội chắc chắn sẽ rất là
hạnh phúc. Lại không giống ta cái dạng này, suốt ngày ở bên ngoài vật lộn,
cuối cùng cũng sẽ chẳng đi tới đâu….



Vô Danh lúc này đang nói một cách mượt mà đột nhiên trong lòng thầm kêu hỏng
bét, hắn thế nhưng là đi quá xa không thể quay về được rồi. Chính mình ngồi ở
đây làm sinh ý cao cao tại thượng, trước đó lại còn bá đạo quát lui một tên
Nguyên Anh kỳ. Từ đầu đến cuối đều nhìn giống như một cái gia hỏa hết sức giàu
có cùng phách lối, ở đâu có cái dạng ăn mày giống như hắn nói a.



Quả nhiên Nguyệt Nhi đang nước mắt ngắn nước mắt dài lúc này cũng đột nhiên
thay đổi sắc mặt, nàng bây giờ cũng mới nhận ra mình bị lừa. Nàng từ nãy tới
giờ đều là bị Vô Danh đùa tới, thế mà mảy may nửa điểm phát hiện cũng không
có, thậm chí còn để cho nàng vì hắn mà xót xa, được lắm. Nguyệt Nhi khuôn mặt
đỏ bừng, ngực hổn hển nói:



- Vô Danh, huynh được lắm, dám lừa muội, muội phải cho huynh biết tay.



Nguyệt Nhi nói xong cũng là không có nửa điểm chậm trễ, Lưu Ly Phong Tình kiếm
cũng là xuất hiện ở trên tay, sau đó một kiếm quét ngang đầu của Vô Danh.
Khoảng cách của hai người cũng chỉ có một cái bàn ngăn ở giữa, tốc độ ra tay
của Nguyệt Nhi cũng là cực kỳ nhanh, chớp mắt muốn cắt cái đầu của Vô Danh
xuống.



Ngay khi Nguyệt Nhi vừa mới tế ra kiếm của mình thì xung quanh lập tức ngạc
nhiên, ngay lập tức có người bàn tán nói:



- Ây da, thần tiên muội muội dĩ nhiên xuất chiêu nhanh tới như vậy, tiểu tử
này đầu cũng muốn bị cắt xuống a.



- Tốc độ trở mặt cũng thật nhanh, rõ ràng trước đó còn muốn huynh huynh muội
muội rất là tình tứ, sao bây giờ lại đột nhiên muốn động thủ rồi.



- Ôi, các ngươi xem. Thần tiên dĩ nhiên chính là thần tiên a, giết người cũng
có thể đẹp tới như vậy, ta nếu như có thể chết dưới kiếm của nàng, vậy cũng
rất là mãn nguyện a.



- Nói rất hay, làm hoa mẫu đơn có chết cũng phong lưu. Ta là không có nguyện
ý chết dưới kiếm của nàng, nhưng ta nguyện ý chết trên bụng của nàng.



Vô Danh thấy Nguyệt Nhi đột nhiên rút kiếm ra chém hắn thì hai mắt liền mở
lớn, hắn giật mình nói:



- Nguyệt Nhi, muội muốn sát phu sao??



Vô Danh vừa nói vừa lập tức nghiêng người ra phía sau tránh đi một kiếm này,
Lưu Ly Phong Tình kiếm vừa mới quét ngang qua thì thân hình của hắn liền lăng
không lộn ngược ra sau rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Vô Danh vừa mới tiếp đất,
Nguyệt Nhi dĩ nhiên đá bay cái bàn trước mặt sau đó cầm kiếm lao thẳng về phía
hắn. Vô Danh nhếch mép cười khổ, đây rõ ràng là muốn sát phu a.



- Ây, tốc độ của người này cũng quá nhanh, vậy mà đầu của hắn còn không có bị
cắt rơi xuống. Ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn có thể né tránh, đúng thật là
Nguyên Anh kỳ rất kinh khủng a.



- Ta thấy thần tiên muội muội lần này xuất thủ mặc dù không có chỗ nào có thể
chê, nhưng chắc không cần tới hai chiêu nữa nàng sẽ bị tiểu tử kia ôm vào
trong lòng mất.



- Chỉ có thể trách, chúng ta không có mạnh bằng hắn, lại cũng vô pháp cùng
hắn so sánh xem ai đẹp trai hơn. Nếu không ta cũng muốn một lần tới cùng hắn
tranh đoạt mỹ nhân a.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #232