Người đăng: AnCuSi
Vô Danh ban đầu nhìn thấy bốn chữ “Không Gian Độn Thuật” thì hắn cũng khá là
tò mò cùng kích động, không biết môn Không Gian Độn Thuật này thuộc loại gì.
Nhưng mà ngay khi hắn vừa mới quét thần niệm xuống phía dưới ngọc giản thì mặt
của hắn còn đen hơn đít nồi.
Thần niệm của hắn vậy mà chỉ nhìn thấy một loạt chữ lít nha lít nhít nhỏ tí
teo, nhìn mãi cũng không biết rốt cục là viết những gì, thần niệm của hắn
không tài nào quét tới được. Trương Tùng thấy khuôn mặt của Vô Danh đen như
đít nồi thì cũng hiểu ra, hắn cười gượng nói:
- Tiền bối xem, miếng ngọc giản này vãn bối tìm thấy ở một cái di tích động
phủ cực kỳ cổ xưa cách đây đã rất nhiều năm. Vật này mặc dù có chút sứt mẻ thế
nhưng lại toát ra khí tức viễn cổ, vãn bối là thực lực quá kém không học được
môn độn thuật này, cho nên muốn đem trao đổi cùng tiền bối.
Vô Danh nghe xong cũng không có bất luận cái gì phản ứng, quả thực hẳn cũng
cảm thấy trên miếng ngọc giản này có một loại khí tức viễn cổ mờ nhạt. Chỉ là
hắn đã dùng thần niệm quét qua miếng ngọc giản này rất nhiều lần rồi, ngoài
chữ viết khắc trên ngọc giản quá nhỏ ra thì hắn cũng không phát hiện ra bất
luận vấn đề gì. Đây là thần niệm của hắn còn rất cô đọng rồi, vậy mà cũng chỉ
nhìn thấy những chấm nhỏ li ti, nếu là người khác hắn sợ còn không có thể nhìn
thấy nổi.
Vô Danh đưa mắt nhìn Trương Tùng rồi nói:
- Ngươi có nhìn thấy chữ viết trên miếng ngọc giản này không??
Trương Tùng nghe Vô Danh hỏi vậy thì cũng lắc đầu nói:
- Vãn bồi cũng đã xem qua rất nhiều lần miếng ngọc giản này, nhưng là cũng
không có phát hiện bất luận cái gì chữ viết ở trên đó. Thế nhưng mà, dạo lần
trước vãn bối có hỏi qua một vị cao nhân, vị ấy nói trong này chắc chắn là có
ghi lại cách học Không Gian Độn Thuật, chỉ là ánh mắt của vị ấy vẫn còn quá
kém, không có nhìn thấy được rõ ràng chữ trong đó viết cái gì.
Vô Danh nghe Trương Tùng nói cũng đã minh bạch, Trương Tùng ánh mắt hắn đều
quan sát rất kỹ, chắc chắn là không dám ở trước mắt hắn nói dối nửa chữ. Ngọc
giản này hắn cũng đã nhìn qua, quả thực là có chữ viết khắc ở trên đó, chỉ là
ánh mắt của hắn cũng quá kém một chút, không thể nhìn thấy bên trong này rõ
ràng viết những gì.
Trương Tùng lúc này lại tiến tới xoa xoa tay nói:
- Tiền bối, không biết miếng ngọc giản này của vãn bối thế nào, nếu như tiền
bối thích vậy thì miếng ngọc giản này liền tặng cho tiền bối vậy, chỉ cần ngài
cho vãn bối một vé đi thạch môn là được rồi.
Vô Danh thu hồi thần niệm trên miếng ngọc giản này, miếng ngọc giản này cũng
có chỗ thần bí, đặc biệt là những chữ nhỏ li ti được khắc lại ở bên trong,
thần niệm của hắn hiện tại còn không có nhìn thấy được trong đó rốt ráo viết
những gì, cho nên hắn quyết định sẽ nghiên cứu miếng ngọc giản này sau. Vô
Danh nhìn khuân mặt có phần khẩn trương của Trương Tùng, hắn nhàn nhạt nói:
- Được rồi, xem trên phân thượng ngươi thành thật khai báo, cùng với miếng
ngọc giản này cũng có chút đặc biệt, ta liền cho ngươi một vé đi vào thạch
môn, chút linh thạch này coi như tặng thêm cho ngươi.
Vô Danh sau khi nói xong liền đưa cho Trương Tùng một cái nhẫn trữ vật. Trương
Tùng ánh mắt cực kỳ vui sướng tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật này. Đối với hắn
miếng ngọc giản kia không hề có một chút tác dụng nào, hắn cũng không có nhìn
thấy bất kỳ chữ viết gì liên quan đến môn độn thuật đó. Cho nên hắn nghĩ rằng
đem miếng ngọc giản này ra đổi lấy một vé tiến vào bên trong thạch môn có khi
lại lời to, cho nên chỉ cần đổi được vé đi vào thạch môn là hắn đã rất mãn
nguyện rồi. Còn về phần linh thạch được Vô Danh tặng thêm, hắn cũng là không
có nghĩ tới.
Trương Tùng lập tức quét thần niệm vào trong chiếc nhẫn trữ vật mà Vô Danh vừa
mới đưa cho hắn, ngay lập tức hai mắt của hắn liền trợn to. Trương Tùng hai
tay run run cầm chiếc nhẫn trữ vật, hắn cố gắng kìm nén lại nội tâm kích động
sau đó cất đi chiếc nhẫn trữ vật này. Trương Tùng hắn thật không ngờ, Vô Danh
vậy mà cho hắn thêm tới tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm. Đây rõ ràng là
hắn lời to rồi. Trương Tùng trong lòng cũng rất là cảm kích Vô Danh, lần này
hắn liền có hy vọng tu luyện tới Kim Đan rồi.
Lại nửa ngày nữa đi qua, hơn năm người ở đây thì đã có bốn trăm người tới tìm
Vô Danh đăng ký một vé đi vào trong thạch môn. Ngoài thu thêm được một đống
linh thạch cùng với linh thảo và linh tài ra, thì hai món Phật Quyển và miếng
ngọc giản Không Gian Độn Thuật chính là hai món có giá trị nhất tới bây giờ.
Và hai món đồ đó cũng là hai thứ mang lại cho hắn cảm giác khó miêu tả, đồng
thời cũng có một chút cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng, đó mà là đồ giả thì
coi như hắn không may, dù sao trên người hắn cũng có quá nhiều linh thạch một
chút.
- Người tiếp theo.
Vô Danh vừa nói vừa kiểm tra một chút nhẫn trữ vật của mình, thần niệm của hắn
quét vào bên trong sắp xếp lại một chút trật tự các đồ vật với nhau. Theo
giọng nói của hắn vừa mới truyền ra, một thân ảnh thướt tha mặc bạch y liền đi
tới trước mặt hắn.
Oanh!!
Ngay khi thân ảnh thướt tha mặc bạch y này vừa mới xuất hiện, toàn trường lập
tức nổ tung, vô số âm thanh bàn tán nổi lên, ánh mắt cũng liên tục lướt qua
nhìn về phía thân ảnh kia:
- Trời ơi ngươi có thấy không lão Tam, tiểu đệ của ta thông báo hướng mười
hai giờ rồi.
- Con mẹ nó lão Tứ, hai mắt của ta hẳn không có nhìn nhầm đi, dĩ nhiên xuất
hiện một cái tiểu cô nương mọng nước như vậy.
- Không biết thần tiên tỷ tỷ ở đâu xuất hiện, dĩ nhiên để cho trái tim của ta
đập rộn ràng tới mức này.
- Thần tiên muội muội, cha nàng có phải hay không hành nghề đạo tặc, dĩ nhiên
dạy nàng ăn cắp trái tim ta như thế này.
Không biết cái âm thanh nào vừa mới vang lên, dĩ nhiên dẫn tới đông đảo tu sĩ
xông tới động tay động chân, trong đó dĩ nhiên truyền ra mấy cái âm thanh đau
đớn xen lẫn phẫn nộ:
- Thì ra là ngươi, hàng ngày vẫn hay thả bả tiểu sư muội nhà ta, thế mà hôm
nay còn dám công khai thả thính thần tiên muội muội. Ngươi tên súc sinh này
quả thực là chán sống rồi.
- Dám nói cha của thần tiên muội muội là đạo tặc, hôm nay lão tử liền cho
ngươi một bài học.
- Quả tim bẩn thỉu của nhà ngươi cũng xứng để cho thần tiên muội muội đi trộm
sao, vứt cho chó nó cũng không thèm ẳng lấy một tiếng.
Quả thật giống như lời của đám nam nhân kia nói, thân ảnh mặc bạch y này chính
là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, thần tiên hạ phàm y nguyên cũng phải kém nàng
mấy phần. Vô Danh đang kiểm tra nhẫn trữ vật, nghe thấy âm thanh xung quanh
thì liền nhíu mày, hắn đưa mắt lên nhìn về phía trước.
Ngay khi ánh mắt của Vô Danh vừa mới nâng lên, một thiếu nữ dung nhan tuyệt
sắc liền xuất hiện ngay trước mắt của hắn, Vô Danh chính là định lực có cao
tới đâu thì khi nhìn thấy thiếu nữ này cũng không tránh khỏi thất thần, cả
người hắn bỗng trở nên cứng đờ.
Thiếu nữ này thật giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra, cả người mặc một
bộ bạch y may bằng lụa tơ tằm kết hợp với mái tóc đen dài óng ả bay bay trong
gió, đôi chân thon dài đằng sau lớp vải trắng cũng không thể nào ẩn dấu được
sau mỗi bước đi. Dáng người thì lại càng không cần phải nói, chỗ nào cần cong
thì cong chỗ nào cần lõm thì lõm. Y phục của nàng cũng vô pháp che đi thân
hình tuyệt hảo này, đặc biệt là bộ ngực cao vút kia lại càng không thể che dấu
được.
Nàng có một nước da trắng nõn mềm mại như tuyết, khuân mặt tròn với đôi má hơi
hơi ửng hồng lại càng làm tăng thêm vẻ kiều mị, đôi mắt to tròn đen nhánh chăm
chú nhìn thiếu niên trước mặt, sống mũi cao tuột thẳng xuống đôi môi đỏ mọng
đang mỉm cười giống như là trăng lưỡi liềm. Thiếu nữ với đôi bàn tay thon dài
đan chéo nhau đặt phía trên tiểu phúc từ từ bước về phía Vô Danh, theo mỗi
bước đi của nàng lại vang lên âm thanh tiếng chuông trong trẻo phát ra từ
chiếc vòng bạc đeo trên cổ tay trắng ngần thon thả. Thiếu nữ đi về bàn đăng ký
của Vô Danh sau đó cúi người về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ghé
sát tới ánh mắt thiếu niên đang nhìn nàng một cách ngây dại, giọng nói dịu
dàng trong trẻo mang theo một cỗ hương thơm nồng nàn truyền ra:
- Vô Danh, muội tìm huynh thật vất vả!