Kim Đệ


Người đăng: AnCuSi

Vô Danh sau khi đi ra khỏi Liên Đao Tông, hắn liền tìm kiếm một chỗ để có thể
nghỉ ngơi. Vô Danh vừa vặn tìm được một cái hang động sâu bên trong một tòa
núi, hắn liền cùng Vũ Thủy Yên đi vào.



Vô Danh vừa mới vào tới bên trong động đá, hắn liền bê lấy một tảng cự thạch
chặn lại đầu hang động, sau đó liền bố trí một cái trận pháp phòng ngự cấp bốn
cùng với ẩn nặc trận cấp bốn. Vô Danh sau khi làm xong thì liền tìm một chỗ
cho mình sau đó lại bố trí mấy cái trận pháp, hắn còn đánh lên trên đó một số
cấm chế đơn giản nữa. Còn Vũ Thủy Yên thì cũng tìm cho mình một góc để tu
luyện.



Vô Danh vừa mới bố trí xong mấy cái trận pháp thì hắn liền tiến nhập vào bên
trong thế giới hỗn độn của mình. Vô Danh vừa mới tiến nhập vào bên trong thế
giới hỗn độn cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy không phải là linh khí nồng đậm, mà
là một cái cự đại quyền ấn đập tới.



Vô Danh bị một cái quyền ấn này đập tới làm cho bất ngờ, thế nhưng là hắn vẫn
kịp phản ứng, nhanh chóng tránh thoát một cái quyền ấn này. Vô Danh cười lạnh,
ở bên trong thế giới của hắn mà vẫn còn muốn động thủ, Kim Luân Vương này chắc
là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy hôm nay hắn liền thu phục Kim
Luân Vương này.



Ở trong thế giới của hắn thì hắn chính là vương, hắn muốn làm gì mà chẳng
được. Vô Danh vừa mới tiến vào trong thế giới hỗn độn thì thân hình của hắn
lại một lần nữa biến mất, sau đó vô thanh vô tức xuất hiện ở phía trên đầu của
Kim Luân Vương. Vô Danh thế nhưng là không có chút lưu tình, một quyền đập
thẳng xuống đầu của Kim Luân Vương.



Một tiếng giống như kim loại va chạm vang lên, da của Kim Luân Vương cho dù
cứng, cũng lại vô pháp cùng nhục thân của Vô Danh so sánh khi kết hợp với chân
nguyên đánh xuống. Dưới một quyền này của Vô Danh, Kim Luân Vương y nguyên bị
đấm dúi đầu xuống đất.



Kim Luân Vương thế nhưng là không phục, nó gầm lên một tiếng phẫn nộ muốn phản
kháng. Thế nhưng Vô Danh cũng là liên miên quyền ấn đánh xuống, nơi nào cho
Kim Luân Vương có cơ hội đánh trả đây.



Kim Luân Vương thế nhưng là một đời oai phong, hôm nay lại bị người đấm cắm
đầu xuống đất, đúng là không có cái nhục nào bằng cái nhục này. Kim Luân Vương
lúc này cũng chỉ biết rên rỉ kêu đau sau mỗi một quyền giáng xuống.



- Phục hay không phục ??



Vô Danh vừa đấm xuống một quyền vừa nói. Kim Luân Vương lúc này có khổ cũng
không kêu được, nó ở trong thế giới của Vô Danh, y nguyên bị Vô Danh khống chế
không thể động đậy chỉ có thể nằm đây chịu đấm, như vậy bảo nó có phục hay
không. Tất nhiên là không phục rồi, dùng loại này cường hành thủ đoạn, bảo nó
làm sao có thể phục cho được.



Vô Danh thế nhưng không phải là một quyền toàn lực đánh xuống, hắn y nguyên
chơi kiểu mưa rầm thấm lâu, liên miên quyền ấn rơi xuống là không có biết mệt
mỏi là gì. Kim Luân Vương dưới loại hành hạ này sớm là không chịu được, có
ngứa mà không gãi được còn kinh dị hơn là bị đau một hồi rồi thôi. Kim Luân
Vương cực kỳ ủy khuất, chỉ có thể giơ chân đầu hàng, nó thảm thiết nói:



- Dừng tay, dừng tay, ta phục, ta phục a…



Kim Luân Vương nói thế nhưng là cũng không có tròn tiếng, bởi vì trong miệng
của nó còn ngậm lấy một nắm đất. Vô Danh nghe thấy Kim Luân Vương có thể nói
chuyện, hắn cũng không có gì ngạc nhiên cả, một cái vốn là thuộc dòng thần
thú, sao lại không thể nói được. Vô Danh nắm tay lúc này cũng đã mỏi, hắn hầm
hừ nói:



- Hừ, ngươi nếu như nói sớm, tay của ta cũng không có vì đấm ngươi mà bị đau
như thế này. Nếu sớm biết ngươi lầm lỳ như vậy, ta liền cầm đao chém ngươi
từng cái một.



Kim Luân Vương nghe vậy thì liền thở phì phò, giọng nói tức giận cùng ủy
khuất:



- Ngươi được, một cái tiểu tử thối cũng dám đấm bản vương ra nông nỗi này,
lại còn đe dọa cầm đao chém ta từng cái một. Bản vương thà chịu chết cũng
không chịu ngươi hàng ngày dày vò. Cái loại muỗi đốt dai dẳng này, bản vương
sớm là ngứa không chịu được.



- Thế là ngươi phục hay là không phục.



Vô Danh thấy Kim Luân Vương vẫn còn rất là huênh hoang, hắn liền hỏi lại một
câu.



- Ta đương nhiên là không phục, nhưng ta không phục ngươi liền dùng loại muỗi
đốt ngứa không gãi được này tới hành hạ ta, vậy ta liền phục.



Kim Luân Vương lúc đầu nói còn rất là ngạo khí, nhưng nghĩ tới cảm giác ngứa
ngáy mà không thể gãi kia thì cũng không nhịn được, nó chỉ có thể ủy khuất nói
ra. Vô Danh nghe xong cũng là cười ha ha, chỉ cần là Kim Luân Vương này phục
hắn, vậy phục về phương diện nào cũng là giống nhau.



- Ta không cần biết là ngươi phục thực lực của ta, hay là phục ta thủ đoạn
hành hạ ngươi. Thế nhưng là chỉ cần ngươi phục thì đều giống nhau, thủ đoạn
của ta cũng đương nhiên được tính là một loại thực lực. Ngươi coi như là phục
ta, vậy về sau ta liền kêu ngươi Kim đệ đệ.



Vô Danh mười phần chính khí nói. Kim Luân Vương cũng là không có chịu nổi
ngứa, nó liền không phục đáp:



- Cái gì, ngươi một cái tiểu tử mới có Nguyên Anh kỳ, cũng muốn làm đại ca
của bản vương, có nhầm lẫn hay không vậy.



Một tiếng “Kim đệ đệ” này y nguyên để cho Vô Danh nói ra, Kim Luân Vương cũng
là không nhịn được cái khẩu khí này. Vô Danh hừ lạnh nói:



- Vậy chẳng lẽ ngươi muốn làm đại ca của ta. Ngươi làm đại ca của ta vậy thì
có thể cho ta cái gì làm quà ra mắt?



Kim Luân Vương nghe vậy thì hai mắt liền trợn tròn, nó có thể cho Vô Danh được
cái gì, ngoài tấm thân này ra, nó nhưng là không có cái gì cả. Kim Luân Vương
đáp:



- Ngươi bắt ta tới đây, bây giờ lại còn muốn ta cho ngươi đồ vật. Ngươi thế
nhưng phải cho ta đồ vật bồi thường mới đúng.



- Ngươi nói như vậy tức là thừa nhận ta là đại ca của ngươi??



Vô Danh liền cười cười nói. Kim Luân Vương biết là mình đang ở thế hạ phong,
cũng không thể đưa ra bất kì cái gì yêu cầu, chẳng bằng nhận tiểu tử kia làm
đại ca, như vậy nó liền có thể lấy tới chút tài nguyên tu luyện. Kim Luân
Vương nghiêm túc nói:



- Đại ca thì đại ca. Chỉ cần ngươi có thể đem cho ta đồ tốt, vậy ta liền nhận
ngươi người đại ca này.



Vô Danh nghe thế thì lại cười ha ha, hắn vỗ đầu Kim Luân Vương nói:



- Tốt, tốt, tốt. Vậy từ nay ta liền gọi ngươi “Kim đệ đệ”. Đại ca cũng là
không có gì ngoài “giàu”, ta liền đưa Kim đệ đệ một đầu cực phẩm tiên linh
mạch xài tạm vậy.



Vô Danh nói xong liền cầm ra một đầu linh mạch dài trăm trượng, đầu linh mạch
này vừa mới đem ra thì linh khí xung quanh liền nồng đậm lên gấp trăm lần cũng
không hết, linh khí cơ hồ muốn hóa thành nước. Kim Luân Vương thấy đầu cực
phẩm tiên linh mạch này thì hai mắt của nó liền sáng như sao, gọi Vô Danh một
tiếng đại ca cũng hết sức thuận miệng:



- Đại ca, ngươi thật là yêu quý ta, liền cho ta đầu cực phẩm tiên linh mạch
tu luyện. Ta biết nhận ngươi người đại ca này là không có sai lầm.



Vô Danh cũng là không nhịn nổi cười, lúc này hắn đưa tay bẻ một cái, đầu cực
phẩm tiên linh mạch kia liền bị đứt ra một đoạn một trượng. Vô Danh cầm cái
đoạn một trượng tiên mạch này đưa cho Kim Luân Vương rồi nói:



- Kim đệ đệ, ta quả thực là rất yêu quý ngươi, đoạn tiên mạch này liền cho
ngươi dùng tu luyện đi.



Vô Danh nói xong cũng không đợi Kim Luân Vương phản ứng cái gì, thân hình của
hắn liền biến mất tăm. Kim Luân Vương một mặt ngưu bức nhìn đầu này một trượng
tiên mạch, nó thế nhưng là bị lừa.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #222