Nhận Sư Phụ (1)


Người đăng: AnCuSi

Trung niên nam tử đang điên cuồng vận chuyển công pháp để khôi phục lại thực
lực của mình thì cũng đồng thời phóng thần niệm ra xung quanh theo dõi hành
động của Vô Danh, khi nhìn thấy Vô Danh bố trí chỉ là một cái khốn sát trận
cấp ba thì hắn cũng liền thả lỏng ra, cấp ba khốn sát trận hắn còn không có để
vào trong mắt, một chưởng cũng có thể đập vỡ tan cái trận pháp này.

Trong lúc đang cố gắng khôi phục lại tu vi của mình, trung niên nam tử đột
nhiên cảm thấy hắn không cách nào có thể tiến thêm được nữa. Khi tu vi của hắn
lên tới Nguyên Anh đại viên mãn thì tu vi liền một mực dừng lại, đồng thời hắn
cũng là cảm thấy một loại áp chế lên cơ thể, giống như là nếu như hắn tăng tu
vi của mình lên một bước nữa thì hắn sẽ bị thiên địa pháp tắc ép nát đồng
dạng.

Sự cố này khiến cho trung niên nam tử không tài nào giải thích nổi. Cấm Phong
trận pháp mặc dù vẫn còn đang hoạt động nhưng cấp bậc của nó cũng đã giảm mạnh
rồi, chí ít dù bị cấm phong thực lực thì hắn vẫn có thể khôi phục lại tới Đại
Thừa kỳ, nhưng bây giờ ngay cả Hư Thần hắn cũng không có chạm tới. Chẳng lẽ
hắn bị cấm phong suốt ba ngàn năm cho nên bây giờ tu vi cũng chỉ còn lại được
như vậy, không thể, đây là điều không thể nào xảy ra. Nhưng rốt cuộc là vì cái
gì mà hắn lại chỉ có thể dừng lại ở Nguyên Anh đại viên mãn, rồi lại còn cảm
giác áp chế từ thiên địa pháp tắc là từ đâu tới.

Trong lúc trung niên nam tử đang vò đầu suy nghĩ lý do thì đúng lúc này âm
thanh của Vô Danh cũng truyền tới:

- Ngươi hôm nay liền ở lại đây thôi, đừng cố gắng rời đi làm gì nữa.

Vừa mới nghe thấy âm thanh này, trung niên nam tử liền đưa mắt lên nhìn, hắn
cười lạnh một cái rồi nhìn Vô Danh nói:

- Chỉ bằng một cái khốn sát trận cấp ba cũng muốn lưu lại ta, ngươi cũng quá
mức ngông cuồng rồi. Bản hoàng mặc dù bị giam ở đây ba ngàn năm cũng không
phải một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi có thể lưu lại.

Trung niên nam tử vừa nói xong thì thân hình liền bay lên sau đó đưa tay ra
chộp về phía Vô Danh. Vô Danh nghe trung niên nam tử nói bị giam ở đây ba ngàn
năm thì liền có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy thủ chưởng của trung niên
nam tử muốn chộp về phía mình thì hắn liền dứt khoát dẹp nghi hoặc sang một
bên sau đó ném ra một miếng trận kỳ trong tay, hắn nói:

- Ai nói với ngươi là ta bố trí một cái khốn sát trận cấp ba??

Vô Danh vừa mới ném ra miếng trận kỳ còn sót lại ở trong tay thì không gian
xung quanh liền có một loại cảm giác chậm lại, sau đó là vô số đao mang mờ
nhạt màu đen xuất hiện. Trung niên nam tử vừa đưa ra ma thủ chộp về phía Vô
Danh thì liền có một đạo đao mang màu đen xẹt ngang qua muốn đưa tay của hắn
cắt thành hai khúc. Đao mang màu đen xuất hiện bất ngờ khiến cho trung niên
nam tử chỉ có thể thu lại thủ trảo sau đó điên cuồng lùi lại. Vừa rơi xuống
mặt đất thì trung niên nam tử liền kinh ngạc nói:

- Làm sao có thể, ban nãy rõ ràng chỉ là một cái khốn sát trận cấp ba, tại
sao bây giờ lại biến thành cấp năm??

Cảnh Thừa Ngạo hắn vừa nãy nhìn rõ ràng tiểu tử kia bố trí đi ra là một cái
khốn sát trận cấp ba, nhưng tại sao bây giờ lại là khốn sát trận cấp năm rồi.
Nếu như hắn mà biết đây là một cái khốn sát trận cấp năm thì hắn đời nào lại
để cho đối phương bố trí thành công, coi như Hư Thần kỳ ở trong khốn sát trận
cấp năm mà không cẩn thận thì cũng có thể bị giết rơi.

Vô Danh cũng không có đi trả lời, hắn thời điểm ban đầu chính là bố trí một
cái khốn sát trận cấp ba, nhưng viên trận kỳ cuối cùng mà hắn ném xuống thì
hoàn toàn không phải, một khi ném xuống viên trận kỳ đó thì trận pháp sẽ kịch
liệt kéo lên thành cấp năm, biến thành một cái khốn sát trận cấp năm. Đây cũng
là một chút tâm đắc của hắn về việc nghiên cứu trận đạo, thủ đoạn này nếu như
đem ra để che mắt kẻ khác thì đúng là không sợ bị phát hiện.

Hư Thần kỳ ở bên trong khốn sát trận cấp năm còn khó mà có thể đi ra, nói chi
Cảnh Thừa Ngạo bây giờ mới chỉ có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn. Mặc dù là
Cảnh Thừa Ngạo tu vi cũng có thể chém giết Hư Thần cấp bậc phía trên nhưng ở
dưới loại khốn sát trận này thì cũng phải hết sức cẩn thận.

Bùm! Một luồng huyết vụ nổ lên ở bên sườn trái của Cảnh Thừa Ngạo, một đạo đao
mang đi qua trực tiếp xé mở trên người của hắn một miệng vết thương. Cơn đau
truyền tới từ miệng vết thương để cho Cảnh Thừa Ngạo không kìm nổi giận giữ:

- Hừ, dù cho đây có là khốn sát trận cấp năm, Cảnh Thừa Ngạo ta tu vi mặc dù
không có toàn vẹn cũng không tin không chém giết nổi một cái Nguyên Anh sâu
kiến tu sĩ.

Cảnh Thừa Ngạo vừa mới nói xong thì trong tay của hắn liền xuất hiện một thanh
kiếm, thanh kiếm này cấp bậc Linh khí trung phẩm, xung quanh còn có khắc họa
một chút đồ án kỳ dị. Trường kiếm của hắn vừa mới xuất hiện ở trong tay, hắn
lập tức nhảy lên đánh ra một kiếm.

Trong không gian lúc này đột nhiên xuất hiện vô số kiếm mang màu tím mờ nhạt,
toàn bộ kiếm mang màu tím mờ nhạt này đồng loạt đánh về phía Vô Danh. Vô Danh
vừa mới nhìn thấy một kiếm của đối phương thì cũng đã đoán được kiếm đạo của
đối phương lúc này gần chạm tới đại thành. Không, nói đúng hơn là kiếm đạo của
đối phương bị áp chế chỉ còn lại gần chạm tới đại thành.

Vô Danh cũng là không hề chậm chễ chém ra một đao. Không gian xung quanh dưới
một đao này của hắn lập tức lập tức giống như đóng băng hết lại, một dải liên
miên đao văn chém về phía đối phương.

Một đao này của Vô Danh vừa mới chém ra, cơ thể của Cảnh Thừa Ngạo liền rung
lên một cái nhưng lại bị hắn điên cuồng khống chế lại. Cảnh Thừa Ngạo ánh mắt
có phần hốt hoảng nhìn về Vô Danh, đối phương đánh ra một đao vậy mà để cho
hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, mà cảm giác lạnh lẽo thấu xương này cũng
không phải là từ phía bên ngoài tác động tới, mà là từ sâu trong nội tâm của
hắn phát ra.

Thời điểm nội tâm Cảnh Thừa Ngạo vừa mới bị một đao của Vô Danh ảnh hưởng thì
vô số kiếm mang xung quanh hắn khí thế cũng cấp tốc giảm đi. Đúng lúc này dải
đao văn liên miên mang theo hàn khí lạnh lẽo va chạm với vô số kiếm mang màu
tím mờ nhạt.

- Rầm! Oanh! Oanh!

Mặc dù vô số kiếm mang đã bị giảm đi phần nào sức mạnh, thế nhưng uy lực của
nó vẫn không phải một đao của Vô Danh có thể cản phá được. Dưới vô số kiếm
mang màu tím mờ nhạt vỡ vụn thì dải đao văn liên miên mang theo hàn khí lạnh
lẽo của Vô Danh cũng đã bị đánh tan. Chân nguyên ba động bùng nổ ra lập tức
khuấy động bên trong khốn sát trận, không gian bên ngoài không có nửa điểm bị
ảnh hưởng.

Một đạo huyết vụ từ vai của Vô Danh bùng nổ ra khiến trên người của hắn xuất
hiện một miệng vết thương dài, Vô Danh cũng là bị chịu phản phệ phun ra một
ngụm máu. May mắn hắn là một tu sĩ luyện thể tới tầng năm Anh Thể, nếu không
thì một kiếm vừa rồi cũng đủ chém rụng xuống một bên vai của hắn. Vô Danh
không có nửa điểm sợ hãi, hắn lấy ra trong nhẫn trữ vật một viên đan dược chữa
thương sau đó liền nuốt vào trong miệng. Dưới Vô Cực Quyết liên tục vận
chuyển, chẳng mấy chốc dược lực đã chạy đi khắp cơ thể hắn sau đó tại chỗ vết
thương cấp tốc thu nhỏ lại, máu cũng là ngừng chảy ra.

Cảnh Thừa Ngạo ngạc nhiên không thôi nhìn một kiếm của hắn vậy mà không có lấy
đi được cánh tay của Vô Danh, không ngờ tiểu tử này còn là một cái tu sĩ luyện
thể. Trong lúc Cảnh Thừa Ngạo ngạc nhiên nhìn Vô Danh không bị cắt xuống một
bên cánh tay thì một đạo đao mang cũng từ phía sau lưng của hắn bổ tới. Cảnh
Thừa Ngạo giật mình, hắn cấp tốc xoay người tránh né một đạo đao mang này.

- Phốc!

Mặc dù Cảnh Thừa Ngạo đã điên cuồng tránh né một đạo đao mang này, thế nhưng
hắn vẫn là không có chốn thoát được, lập tức bị đao mang chém ra một đạo vết
thương dài phía sau lưng. Loại cảm giác bị một thứ chân nguyên không thuộc về
mình tàn phá cơ thể không hề dễ chịu, một luồng tử khí từ trong cơ thể của
Cảnh Thừa Ngạo lập tức xông ra bao phủ lấy loại chân nguyên này rồi lập tức
tiêu diệt.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #218