Niệm Ác Hồn


Người đăng: AnCuSi

Vô Danh sau khi đã xác định được vị trí của một số âm hồn thì thân
hình của hắn liền thong dong bước về phía đó, hắn cũng chẳng ngại
phóng thần niệm của mình ra để nghênh ngang dò xét.



Vô Danh nhận ra một điểm rằng chính vì bản thân phóng thần niệm ra
một phạm vi khá rộng cho nên mới bị âm hồn kia cảm nhận được, từ
đó những âm hồn này theo vị trí thần niệm phóng ra mà tìm tới chủ
nhân của những luồng thần niệm đó.



Những âm hồn này cũng hết sức đặc biệt, nếu như là thần niệm bình
thường phóng qua thì sẽ không hề phát hiện được những âm hồn này.
Bởi vì thần niệm của Vô Danh đã được cô đọng tới một mức nhất
định cho nên hắn mới có thể phát hiện ra được những âm hồn như vậy.
Nhưng với thần niệm của hắn bây giờ cũng không phải nhìn được quá
rõ ràng những âm hồn như thế.



Thần niệm của Vô Danh không ngừng quét ra xung quanh với phạm vi rộng,
nhưng rất nhanh hai hàng lông mày của hắn liền nhíu lại, mặc dù
thần niệm của hắn quét qua nhưng đám âm hồn kia lại tỏ ra không chút
phản ứng, giống như là không có phát hiện hắn vậy. Đáng lẽ những
âm hồn này phải rất vui mừng khi phát hiện thần niệm của hắn quét
tới mới đúng a.



Vô Danh suy nghĩ một hồi, cái đáp án mà hắn cảm thấy thỏa mãn
nhất bây giờ chính là do đám âm hồn này quá yếu, khi phát hiện
luồng thần niệm này của hắn phát ra thì cũng không dám đến gần để
tấn công hắn. Nghĩ tới đây Vô Danh liền triển khải thân hình chạy
thật nhanh về phía những âm hồn kia.



Vị trí mà Vô Danh đang chạy đến có tới những năm đạo âm hồn đang
đứng tụ tập với nhau. Vô Danh vừa mới đi tới nơi, năm cái đạo âm hồn
này liền ngay lập tức đứng im bặt, ánh mắt của hắn đảo qua vài
vòng sau đó trực tiếp đi vòng qua năm đạo âm hồn này giống như là
không có nhìn thấy gì vậy.



Tất nhiên đây chỉ là Vô Danh đang giả vờ không nhìn thấy đám âm hồn
mà thôi, thần niệm của hắn vẫn âm thầm theo dõi năm đầu âm hồn này.
Quả nhiên sau khi Vô Danh giả vờ không nhìn thấy gì rồi vòng qua thì
năm đầu âm hồn này lập tức trở nên kích động, sau đó chúng nhìn
nhau một cái rồi nhất tề xông thẳng về phía hắn.



Vô Danh vẫn tỏ ra như mình chẳng nhìn thấy gì cả, khuôn mặt chỉ là
hiện lên một chút cảnh giác, mặc cho đám âm hồn kia xông tới muốn
nhảy bổ lên người của hắn. Năm đầu âm hồn kia sau khi đã xác định
được rằng Vô Danh chẳng hề nhìn thấy bọn chúng thì lập tức bày ra
những cái khuôn mặt hết sức ghê rợn giống như đang trêu tức Vô Danh
mà bay quanh người của hắn.



“Phốc” một tiếng, một đầu âm hồn đã bám chặt lên người của Vô Danh
sau đó há to cái miệng giống như là hố phân ra mà cắn nuốt thần
niệm của hắn. Vô Danh thấy sau khi đầu âm hồn kia đã cắn câu thì hắn
lập tức làm ra cái bộ dạng giống như thần hồn điên đảo, ôm đầu lăn
lộn ở phía dưới mặt đất.



Mà những đầu âm hồn còn lại sau khi thấy Vô Danh có biểu hiện như
vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, chỉ có một con là có biểu hiện
hơi chần chờ một chút nhưng cuối cùng cũng theo đồng bọn gắn lên
người của Vô Danh mà hút lấy thần niệm trên cơ thể của hắn.



Vô Danh thấy bản thân bị năm đầu âm hồn hút thần niệm như vậy thì
lập tức tỏ ra khoái chí ghê lắm, bên ngoài hắn một mực giả bộ
giống như thần hồn điên đảo không chịu đựng nổi, nhưng bên trong thì
lại âm thầm cười lạnh.



- Tốt lắm, tốt lắm, mau mau cắn nuốt thần niệm của ta, các ngươi
cứ việc cắn nuốt thỏa thích a, ta không chống cự lại một chút nào
đầu. Ha ha ha…



Vô Danh thầm nghĩ đợi đám âm hồn này hết tác dụng rồi thì hắn lập
tức tạo ra năm thanh đao bằng thần niệm chém chết tươi mấy đầu âm
hồn này. Mỗi con một đao, chém giết thật thỏa thích a, sau đó hắn
sẽ lại sử dụng Hàn Tủy Vạn Niên khôi phục lại thần niệm, lúc đó
thần niệm của hắn chắc chắn sẽ lại mạnh lên.



Từng sợi tơ thần niệm màu trắng cứ thế bị năm đầu âm hồn tận lực
hút ra, hút mãi hút mãi cũng không tới điểm cuối. Còn Vô Danh hắn
thì vẫn cứ giả vờ giống như bản thân đang đau đầu dữ dội lắm,
thỉnh thoảng lại la hét như thằng điên sau đó lại cầm đao ra chém
chém vào khoảng không mấy phát.



Đám âm hồn vừa cắn nuốt thần niệm vừa thầm cười kẻ này thật là
ngu ngốc, bọn chúng đang thỏa thích cắn nuốt thần niệm của hắn ở
ngay trên người hắn, vậy mà tên này ngốc tới nỗi thần hồn điên đảo,
cứ như thế la hét rồi chém loạn lên thật là buồn cười a.



Nhưng cũng không thể không trách Vô Danh, bởi vì bọn chúng sau khi đã
bám được vào trên thân thể của hắn thì sẽ sản sinh ra một loại ảo
giác phản ánh lên đại não của hắn, khiến cho hắn nhìn giống như
phía trước có những âm hồn muốn đuổi giết hắn, khiến hắn không thể
nào tỉnh táo, cứ như thế hò hét múa chân múa tay một cách điên
loạn cả lên.



Một đầu âm hồn trong đó truyền âm cho đồng bọn rồi nói:



- Ha ha, các ngươi xem. Ta thấy tiểu tử này thật là ngu ngốc a,
chúng ta cắn nuốt thần niệm của hắn ở ngay trên người hắn, vậy mà
hắn cứ ở đó khua loạn lên, thật quá khôi hài.



Một đầu âm hồn khác cũng cười khằng khặc nói:



- Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ có thể trách bản lĩnh của hắn quá kém
cỏi. Lúc đầu lão tử thấy tu vi của hắn là Nguyên Anh kỳ, thần niệm
khi quét qua chúng ta có vẻ cũng rất cường hãn, cho nên ta cũng không
có ngu mà đi kiếm hắn. Vậy mà ai dè hắn lại yếu xìu tới mức như
vậy, đã thế lại còn chạy tới chỗ này, ngay cả mấy người chúng ta
cũng không phát hiện ra.



- Ta thấy a, có thể không phải là hắn yếu, mà là hắn có những suy
nghĩ hết sức dơ bẩn ở trong đầu, chính vì thế mới bị những Niệm
Ác Hồn như chúng ta gắn lên thân thể được. Nếu không chỉ sợ hắn vừa
đảo thần niệm qua thì chúng ta đã trần trụi ở dưới con mắt của
hắn rồi.



Lại có một đầu Niệm Ác Hồn giọng nam the thé chen miệng vào nói.
Lúc này thì nữ Niệm Ác Hồn ở bên cạnh với giọng điệu lảnh lót
hết sức lẳng lơ cũng hùa theo:



- Các huynh xem, ta thấy tiểu tử này đẹp trai như vậy, tuổi còn trẻ
mà tu vi cũng rất cao. Chắc chắn hắn lúc trước cũng đã làm qua
không ít chuyện xấu, người này không biết đã lừa gạt bao nhiêu cô
nương rồi. Hay là khi thần niệm của hắn bị các huynh hút gần hết,
hãy giao lại hắn cho ta, để cho ta xử lý hắn, thay các cô nương đã
bị hắn lừa đền tội a.



Sau khi nữ Niệm Ác Hồn này vừa mới nói xong, đầu Niệm Ác Hồn còn
lại cũng lên tiếng nói:



- Ây, tiểu Hoan Hoan, muội nói thế thật là tổn thương đám người
chúng ta. Tiểu tử này trắng trẻo đẹp trai, toàn thân phát ra dương
khí rất nồng đậm, không hề phát hiện có chút mùi nữ nhân nào lẫn
lộn vào. Ta đoán, có khi muội thấy hắn quá thanh thuần mà muốn đưa
đi hưởng thụ một mình a.



Không biết cái đầu Niệm Ác Hồn kia là được vị cao nhân nào dạy dỗ,
vậy mà lại có thể nói Vô Danh nhà ta hết sức “thanh thuần”, nếu như
hắn biết được có khi cũng tức khí mà chết a.



Mấy đầu Niệm Ác Hồn kia nghe vậy thì cũng cười khằng khặc, một tên
ở phía bên tay trái của Vô Danh nói:



- Tiểu Hoan Hoan, chúng ta theo đuổi muội lâu như vậy, vậy mà cũng
chưa được ôm muội dù chỉ một cái. Thế mà tiểu tử này vừa mới
đến, muội đã muốn cùng hắn song tu là sao. Chi bằng muội hãy cùng
bốn người chúng ta tận hưởng một chút, như vậy chẳng phải là tốt
hơn sao, thần tiên lúc đó có muốn cũng không thể sướng bằng năm
người chúng ta.



Đầu Niệm Ác Hồn tên Hoan Hoan nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy
nói:



- Ây gu, Tiểu Phi ca, huynh nói vậy thật là oan ức cho muội quá,
muội thật sự cũng chỉ muốn thay mặt những tỷ muội bị hắn lừa bắt
hắn bồi tội mà thôi. Đâu có giống như huynh nghĩ chứ, muội chẳng lẽ
lại là kẻ không có phẩm cách như vậy sao.



- Nếu thật như muội nói, vậy chẳng bằng hãy giao tiểu tử này cho
chúng ta xử lý luôn cho nhanh, đỡ phiền phức muội phải động tay động
chân chi cho mệt, cứ ở một bên xem chúng ta hành hạ hắn là được
rồi.



Đầu Niệm Ác Hồn được gọi là “Tiểu Phi ca” nghe vậy thì liền phất
tay nói, khóe miệng còn có chút cười cười. Niệm Ác Hồn tên Hoan
Hoan lập tức lắc đầu nói:



- Tiểu Phi ca, nam nhân các huynh làm sao hiểu được, nếu chỉ là đơn
giản hành hạ hắn như huynh nói, vậy thì cũng dễ cho hắn quá rồi.
Chi bằng mấy huynh để cho muội xử lý chắc chắn sẽ khiến cho hắn
sống không bằng chết, chết rồi cũng không nhắm mắt được a.



- Được rồi, nếu muội đã muốn, vậy thì ta cũng không ngăn cản muội
làm gì, đợi bốn huynh đệ chúng ta cắn nuốt thần niệm của hắn thêm
chút nữa, sau đó sẽ giao hắn cho muội xử lý.



Năm đầu Niệm Ác Hồn này vừa cười vừa truyền âm cho nhau, nghe vẻ
rất thích thú, chúng không hề biết rằng, mỗi một câu mà chúng nói
đều bị Vô Danh nghe không sót một từ nào. Vô Danh trong lòng cười
khẩy, dám nói hắn ngu ngốc, đợi tí nữa hắn cho mỗi con một đao
thần hồn câu diệt.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #212