Người đăng: AnCuSi
- Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao, thích thì quất...
Vô Danh nói với giọng cực kì mỉa mai.
- Hôm nay không vả cái miệng chó của ngươi, Tô Khai ta không còn là Tô Khai nữa.
Tô Khai nói gằn từng chữ một, nói xong cả người hắn lập tức nhún một cái bắn về phía Vô Danh, một quyền đánh thẳng ra vào mặt của Vô Danh.
- Nếu ngươi không muốn làm Tô Khai vậy thì đổi tên thành Tô Khắm luôn đi, ta thấy cái tên này rất hợp với ngươi đó.
Vô Danh vẫn bình thản đứng yên một chỗ khiêu khích.
Tô Khai đánh một quyền tới, quyền phong gào thét lao tới Vô Danh.
- Xoạt
Thần thức của Vô Danh đã nắm bắt được quỹ đạo của quả đấm, hắn nghiêng người sang bên phải né đi, nhưng chân của Vô Danh vẫn đứng im một chỗ. Cả người hắn tạo thành một góc nghiêng sáu mươi độ. tay đưa lên gạt ngang nắm đấm của Tô Khai, sau đó tay phải liền đánh một chưởng vào má phải của Tô Khai.
Khi hai người giao thủ, thần thức đều được phóng ra, mỗi chuyển động sẽ được thần thức nắm bắt, từ đó người ta cũng có thể đoán được hướng đi của chiêu thức, đồng thời đoán được hướng mà đối phương di chuyển.
Hai người phóng ra thần thức đều nắm bắt được chuyển động của đối phương, cho nên muốn đối thủ trúng đòn cũng không phải chuyển dễ dàng.
Nhưng thần thức không phải là vô hạn, trong lúc chiến đấu do sử dụng phóng ra ngoài để nắm bắt quỹ đạo đòn đánh của đối phương cùng với dùng để sử dụng chiêu thức của bản thân thì thần thức cũng sẽ bị tiêu hao, cho nên tầm quan trọng của thần thức là lớn, nếu một người có thần thức dồi dào thì càng đánh sẽ càng có lợi, nhưng bên cạnh đó bản thân cũng phải có tu vi tốt mới có thể làm chủ trận đấu.
Một chưởng kia của Vô Danh, chưởng lực chưa tới nhưng chưởng phong đã đi đầu, mang theo âm thanh tới sát mặt của Tô Khai.
Tô Khai thấy Vô Danh đánh tới một chưởng thì tay trái cũng đưa lên, một chưởng đánh ra.
- Ầm...
Chưởng phong giao nhau, một tiếng ầm vang lên, cả hai người đều bị đẩy ra. Cả hai đều vẫn chưa dùng toàn lực, đây cũng chỉ mới là khúc dạo đầu mà thôi.
Hai chiêu vẫn chưa phân được thắng bại. Tô Khai tiếp tục tiến tới, quyền phong đánh ra nhắm vào chỗ yếu hại của Vô Danh.
Vô Danh cũng không chậm trễ một quyền đánh ra, trức tiếp ngạnh kháng với quyền phong của Tô Khai.
- Ầm...ầm....ầm...ầm...
Lại mười mấy quyền giao nhau, những tiếng ầm ầm cứ thế vang lên, linh lực va chạm vào nhau tạo thành những tiếng nổ nhỏ.
- ẦM...
Lại một quyền nữa giao nhau, vẫn chưa có ai chiếm được thế thượng phong, không phân được thắng bại, hai người lùi ra phía sau.
- Hừ..
Tô Khai hừ một tiếng, hắn bắt đầu cảm thấy nóng ruột, hắn không tài nào hiểu nổi, tên kia chỉ có tu vi Tụ Khí tầng hai mà tại sao lại có thể đánh ngang tay với hắn. Đã qua nhiều hiệp như vậy mà hắn vẫn không thể đánh bại được đối thủ trước mắt, như vậy rất là mất mặt, bởi vì Tụ Khí tầng ba mà lại phải dây dưa với Tụ Khí tầng hai lâu như vậy.
Tô Khai lắc tay một cái, trên tay hắn liền xuất hiện hai viên tròn tròn màu nâu giống như viên thuốc, Tô Khai không hề chần trừ một giây nào, trực tiếp nuốt hai viên thuốc tròn tròn vào trong bụng. Thuốc vừa vào trong miệng lập tức tan ra, một luồng nhiệt lượng ấm áp chảy trong cơ thể. Tô Khai đang cảm nhận được linh lực tiêu hao vừa nãy của hắn đang dần dần khôi phục lại một chút.
Sau khi tách ra, Vô Danh cảm giác hai nắm đấm của mình có chút tê dại, hắn ngạnh kháng mấy chục quyền với Tô Khai không thể không nói là không bị nhức tay nhức chân.
Vô Danh chỉ có tu vi Tụ Khí tầng hai sơ kỳ mà có thể đánh ngang tay với Tụ Khí tầng ba sơ kỳ như Tô Khai là nhờ sự nghịch thiên của Vô Cực quyết. Hắn tu luyện là công pháp Vô Cực quyết cho nên hồ chứa linh lực trong đan điền cũng rộng hơn so với người tu luyện công pháp bình thường, linh lực khi được hấp thu thì cũng sẽ tinh khiết và đậm đặc hơn.
Linh lực của Vô Danh bây giờ cũng đã tiêu hao không ít, nếu như càng đánh về sau hắn chưa chắc đã có lợi. Tô Khai là tu vi Tụ Khí tầng ba cho nên linh lực chắc chắn nhiều hơn Vô Danh, Vô Danh chỉ có tu vi Tụ Khí tầng hai mặc dù linh lực của hắn mạnh hơn và tinh khiết hơn nhưng vẫn không thể nào nhiều bằng Tô Khai được, sức mạnh có thể ngang nhau nhưng so về số lượng thì Vô Danh không thể bằng Tô Khai được. Cho nên hắn phải sớm giải quyết nhanh trận đấu một chút, nếu không người sẽ bị ăn thua thiệt trước tiên sẽ chính là hắn.
- Không ổn...
Sau khi nhìn thấy Tô Khai nuốt hai viên thuốc tròn tròn kia vào trong miệng, trong lòng Vô Danh thầm kêu không ổn, bởi vì hắn biết thứ Tô Khai vừa nuốt vào là thứ gì. Tô Khai vừa nuốt vào chính là đan dược, Vô Danh nhìn sự chuyển biến trên sắc mặt của Tô Khai liền đoán chắc chắn đan dược mà Tô Khai vừa sử dụng là loại đan dược có khả năng hồi phục linh lực. Trong chiến đấu nếu như có đan dược để phục dụng vậy thì phần thắng cũng sẽ tăng cao không ít.
Vô Danh không có đan dược để hồi phục linh lực giống như Tô Khai đây chính là một loại thua thiệt rất lớn. Càng đánh về lâu dài chắc chắn bản thân hắn sẽ phải chịu thua thiệt, cuối cùng chính là thất bại.
Vô Danh nghĩ bản thân mình phải thật nhanh tìm được sơ hở của Tô Khai, để sớm kết thục trận đấu, nhưng hắn nhìn mãi vẫn không biết là ở đâu.
Tô Khai nhìn Vô Danh mà cười lạnh. Bản thân của hắn cũng đã giao đấu với rất nhiều đối thủ rồi cho nên kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, ngay khi hai người vừa chấm dứt một hồi giao đấu liên miên, chắc chắn sẽ phục dụng đan dược để hồi phục linh lực hoặc trị thương. Mà theo như hắn quan sát Vô Danh, sau khi hai người vừa mới giao phong mười mấy quyền, hắn lập tức sử dụng đan dược để hồi phục linh lực, còn Vô Danh thì vẫn không dùng đan dược gì cả. Như vậy nói lên một điều là Vô Danh chắc chắn không có đan dược để dùng. Nếu Vô Danh không có đan dược để dùng, vậy hắn chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Tô Khai nhìn Vô Danh ánh mắt hiện lên sự mỉa mai:
- Tiểu tử, cuộc chiến bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, ta sẽ cho ngươi nếm trải cảm giác đau đớn nó là như thế nào.
- Hừ, vậy thì cứ thử xem...
Vô Danh cười đểu.
- Bịch...
Tô Khai đạp một chân xuống đất sau đó cả người nhảy lên, đánh về phía Vô Danh, Vô Danh cũng nhún người một cái lao về phía Tô Khai, hai người lại quấn vào nhau, chưởng phong cùng quyền phong gào thét.
- ẦM..ẦM..ẦM...
Chưởng phong cùng quyền phong liên miên va chạm, y phục của hai người cũng vì kình khí nổ ra mà bay phần phật, bụi bặm mù mịt.
- Ầm...
Tô Khai và Vô Danh dính sát vào nhau, tay của người này khóa lại tay của người kia, mặt hai người chỉ cách nhau trong gan tấc.
- Chịu thua đi...haha
Tô Khai cười gằn.
- Ngươi cũng xứng ??
Vô Danh mỉa mai...
Tay của hai người đều bị đối phương khóa lại, cho nên Vô Danh nhấc chân sau lên đá về phía bộ hạ của Tô Khai.
- Hừ..
Tô Khai hừ một tiếng chân sau cũng đá ra phía trước, đụng thằng vào chân của Vô Danh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả hai chân của Vô Danh và Tô Khai lại giao nhau mấy lần.
- ẦM
Chân phải của Vô Danh cùng chân trái của Tô Khai bắt chéo nhau nện xuống đất, một tiếng ầm vang lên, ngay tại chỗ va chạm mặt đất trực tiếp nứt ra, rồi nún xuống.
Vô Danh lúc này bắt đầu cảm thấy nôn nóng, hắn vẫn không thể nào tìm được sơ hở của Tô Khai, nếu như càng đánh như vậy, người thua đầu tiên chính là hắn. Cả linh lực và thần thức của hắn bây giờ cũng đã có dấu hiệu xuống dốc rồi.
Vô Danh chuyển quyền thành trảo, một trảo đánh trực diện về phía mặt của Tô Khai. Tô khai hơi ngửa người về phía sau, tránh đi một trảo của Vô Danh, sau đó hắn thừa thế Vô Danh tấn công để lộ ra sơ hở mà đánh một quyền ngực Vô Danh.
- Phốc
Vô Danh bị một quyền của Tô Khai đánh bay ra, khóe miệng bắt đầu xuất hiện tia máu. Vô Danh cảm thấy trong ngực một trận nhộn nhạo, một ngụm máu tràn đến cổ họng khiến cho hắn cảm thấy có chút ngòn ngọt, nhưng hắn cố gắng kiềm chề lại để không bị phun ra.
- Gia gia của ngươi đã chơi chán rồi, cũng đã đến lúc kết thúc thôi.
Giọng nói nhàn nhạt của Tô Khai vang lên.
Mọi người xung quanh được xem một trận đấu mãn nhãn ai cũng cảm thấy hưng phấn, mọi người bắt đầu bàn tán:
- Ai da, thật quá đang tiếc, nam sinh mặc bạch y kia tuy rất tốt, nhưng cuối cùng thực lực vẫn không đủ, chịu thất bại trước Tô Khai cũng chỉ là điều sớm muộn mà thôi.
- Anh hùng cứu nữ nhân a, cuối cùng anh hùng đi trước, nữ nhân thì chỉ đợi hiến thân cho ác tặc, hắc hắc...
- Anh hùng cái gì chứ, ta thấy tên này đúng là ngu hết chỗ nói, thực lực không bằng người ta còn bày đặt cứu người.
Triệu Mã đứng xem ở một bên thì trên mặt cũng hiện lên một tia cười lạnh, tưởng trừng là gặp phải cọp, nhưng hóa ra lại là cọp giấy a....
Nữ sinh mặc thanh y ở một bên đứng xem trận chiến thì trong lòng cảm thấy cực kì sốt ruột cùng lo lắng, ngay lúc Vô Danh xuất thủ giúp nàng, nàng đã rất cảm kích cùng vui mừng, mặc dù Vô Danh đã che đi khuôn mặt của mình nhưng ánh mắt kia nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Nàng chỉ đứng ở một bên xem thôi nhưng cũng biết trận đấu kia có bao nhiêu khốc liệt, nàng cũng nhiều lần thót tim cùng lo lắng cho Vô Danh khi đứng ở đằng sau quan sát. Nhưng lo lắng là chuyện của lo lắng, nàng lại chẳng thể giúp được gì cho Vô Danh, vậy mà Vô Danh lại vì giải vây cho nàng mà bản thân phải chiến đấu sống chết với kẻ khác.
Ngay lúc Vô Danh bị đánh một quyền vào ngực, tim nàng như muốn vỡ ra, nước mắt của nàng bất giác rơi xuống, chảy qua gò mà rửa đi một chút những vết lem luốc.
Nữ sinh mặc thanh y đột nhiên cất bước, chạy về phía Vô Danh sau đó đỡ lấy hắn:
- Ngươi....có sao không...??