Người đăng: AnCuSi
Vô Danh vừa mới bước lên trên bậc thang thứ sáu mươi mốt, một dải
hồng sắc đao văn bay vọt qua cơ thể hắn, sau đó để lại một vết
thương dài phía sau lưng. Trong khoảng thời gian chớp mắt này, Vô Danh
rõ ràng nhìn thấy được hồng sắc đao văn đã không còn giống như lúc
đầu, nơi nó đi qua đều để lại một vệt sáng màu hồng.
- Mơ hồ hình thành đao thế…
Vô Danh trong miệng lẩm bẩm, hắn rốt cục hiểu tại sao đám người
phía dưới không có một ai bước lên tới được bậc thang thứ sáu mươi
mốt này rồi. Nguyên Anh cảnh giới phía dưới, đơn giản là không có
kẻ nào có thể đạt tới được trình độ này, trừ khi có thể giống
như hắn, chạm tới một tia pháp tắc và chân nguyên phải cô đọng tới
mức cực hạn.
Tông môn này được thành lập từ thời thượng cổ, cũng lại là tông môn
đỉnh cấp thời đó, như vậy bậc thang đao ý này đơn giản cũng không
phải là dành cho những tu sĩ có tu vi từ Nguyên Anh trở xuống. Đa
phần những người có thể leo tới được bậc thang này đều là tu sĩ
Hợp Thể kỳ trở lên.
Các công pháp thời thượng cổ đều là những công pháp được lưu truyền
từ xa xưa, sức mạnh của nó thì không cần phải bàn cãi, đều là
những công pháp có thể khiến người ta cô đọng chân nguyên tới một
mức nào đó. Cũng từ công pháp thể hiện ra được trình độ lĩnh ngộ
của tu sĩ, đa phần tu sĩ Hợp Thể thời kỳ đó đều có thể đạt tới
cảnh giới ý cảnh giống như ở bậc thang thứ sáu mươi mốt này.
Nói như vậy cũng không phải nói Vô Danh hắn có thể đánh lại được tu
sĩ Hợp Thể kỳ, nếu như hắn gặp chân chính tu sĩ Hợp Thể kỳ thì
một cái tát cũng đủ giết chết hắn rồi. Vô Danh có thể leo tới
được bậc thang thứ sáu mươi mốt này cũng bởi vì hắn đã đạt tới
cảnh giới “tiểu thành” đao đạo từ trước đó mấy tháng, thứ hai công
pháp mà hắn tu luyện chính là Vô Cực Quyết, vì thế mà chân nguyên
đã rất là cô đọng rồi, từ đó có thể khống chế chính mình ý
cảnh, ngưng tụ khí ý kết hợp với đao rồi dung nhập với không gian.
Điều thứ ba nữa đó chính là hắn đã đạt tới luyện thể tầng thứ
năm “Anh cảnh”, nếu không phải hắn đã tới tầng thứ năm luyện thể,
thì vừa mới bước tới bậc thang thứ năm mươi bảy thì hắn đã bị đao
văn ở đó quét bay xuống dưới rồi, hoặc có thể mất mạng lìa đời
ngay tức khắc.
Mới chỉ vài giây qua đi mà quanh thân thể Vô Danh đã chằng chịt những
dải hồng sắc đao văn kéo theo những vệt sáng màu hồng nhạt khắp
nơi. Hồng mang đao văn mờ nhạt ở đây số lượng đã ít hơn những dải
hồng sắc đao văn ở bậc thang phía dưới mấy lần. Ước chừng chỉ có
hơn bảy trăm dải hồng mang đao văn mờ nhạt.
Vô Danh tu luyện đạt tới “tiểu thành” đao đạo phía sau, cũng chưa từng
một lần có thể thi triển ra được loại này hồng mang đao văn mờ
nhạt, mỗi đao hắn bổ ra mặc dù đều ngưng thực không còn tản mản đao
ý nhưng cũng chỉ có thể tạo ra một chút như có như không đao mang ở
phía sau, hết sức hư ảo.
Chính vì thế mà khi hắn bước tới bậc thang thứ sáu mươi mốt này
rồi nhìn thấy dải hồng mang đao văn mờ nhạt kia thì tim của hắn
liền đập thình thịch. Trong đầu của hắn bây giờ khao khát đạt tới
“đại thành” đao đạo hơn bao giờ hết, một khi bước tới “đại thành” đao
đạo thì cũng chứng tỏ hắn đã có thể tạo thành đao thế, chỉ cần
hắn có thể ngưng tụ đao thế thì các loại ý cảnh phía dưới đều
trở nên rắc rưởi, tới lúc đó thì tại Hư Thần cảnh hắn cũng có
thể đánh một trận, hoặc thậm chí là nghiền sát Hư Thần cảnh bên
dưới.
Trong lúc bị hồng mang đao văn mờ nhạt bao phủ, những vết thương của
Vô Danh cứ thế mở rộng ra, nhưng hắn cũng không cảm thấy quá lo
lắng, hắn ngay lập tức vận chuyển Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể Quyết
để chống đỡ, từ đó tốc độ mở rộng của vết thương cũng ngày càng
chậm lại, ngược lại còn có dấu hiệu liền lại.
Trong lúc Vô Danh đang cảm nhận ý cảnh trong những dải đao mang mờ
nhạt kia thì đột nhiên trước mắt hắn liền có một lốc xoáy nhỏ
xuất hiện, lốc xoáy này bên ngoài bao phủ chính là đao mang mờ
nhạt, tốc độ của nó càng ngày càng nhanh. Sau đó bên trong lốc xoáy
này giống như hình thành một vật gì đó, lúc đầu còn khá mờ nhạt
rồi càng lúc càng rõ ràng, hình dáng của nó trông giống như một
cái lệnh bài.
Hai mắt Vô Danh lóe sáng, nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài ở trước
mặt, hắn rõ ràng cảm nhận được bên trong tấm lệnh bài này có một
cỗ hơi thở quen thuộc, rất giống với cỗ khí tức phát ra từ Liên Đao
Tông, hay nói chính xác hơi hai cỗ khí tức đó vốn là một.
Ngay khi tấm lệnh bài này vừa mới xuất hiện, những tu sĩ còn đang
gắng sức công kích bên ngoài hộ trận cũng rõ ràng nhận thấy được.
Ngay lập tức không khí liền trở lên ồn ào:
- Lệnh bài, kia chính là lệnh bài đi vào trong Liên Đao Tông, không
ngờ hắn lại có thể lấy được rồi. Thật là may mắn.
- Thực lực của người này thật mạnh, chưa tới một tháng thời gian
hắn đã có thể bước tới bậc thang thứ sáu mươi mốt lấy đi được
lệnh bài tiến vào trong rồi.
- Đúng là sóng sau xô sóng trước, mấy người chúng ta dường như đã
già rồi, không thể lại cùng với những người trẻ tuổi so sánh.
Người này là cái người đầu tiên ta có cảm giác phải nể phục, là
chân chính thiên tài trước đây ta từng thấy.
- Ngươi nói gì chứ, chúng ta mới chỉ gần trăm tuổi, nói ra cũng
vẫn còn thuộc hàng lớp những người trẻ tuổi. Thử hỏi có mấy kẻ
từ bên trong Cổ Vực trở ra mà lại không có thực lực như tiểu tử kia
cơ chứ. Chúng ta bất quá chỉ kém hắn một cái thân phận thôi a.
- Đáng tiếc, chỉ tại Tam Sinh đại lục pháp tắc tan rã, từ Nguyên
Anh trở lên tu luyện ngày một khó khăn, nếu không ta làm sao còn dậm
chân tại Nguyên Anh tầng một mấy chục năm nay.
Nói tới đây, mấy tu sĩ Nguyên Anh này cũng chỉ có thể tiếp tục thở
dài. Tam Sinh đại lục pháp tắc không còn hoàn thiện, khiến cho việc
tu luyện ngày càng khó khắn, nếu như Tam Sinh đại lục vẫn cứ tiếp
tục như vậy không hoàn thiện pháp tắc, vậy cũng sẽ sớm bước vào
hoàng hôn. Đến lúc đó pháp tắc tại một tầng thế giới này cũng sẽ
hoàn toàn biến mất tại nơi đây.
Vô Danh hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, hắn từ từ đưa một
tay ra phía trước sau đó cầm lấy tấm lệnh bài vào trong tay. Nhìn
tấm lệnh bài có khắc hoa văn hình một đóa liên đao, Vô Danh thì
thầm:
- Cuối cùng cũng lấy được lệnh bài. Ta thật muốn xem xem, bên trong
tàng kinh các của Liên Đao Tông có thứ gì hay ho.
Vô Danh cất tấm lệnh bài vào bên trong nhẫn trữ vật của hắn, sau đó
hắn lại tiếp tục cảm ngộ đao mang mờ nhạt kia. Trong đầu của Vô Danh
lại một lần nữa hiện lên một đạo thân ảnh, thân ảnh này đã không
còn như trước đó mờ nhạt không thể nhìn rõ ràng, nay nó đã ngưng
thực hơn rất nhiều, hắn đã có thể nhìn thấy toàn bộ đao pháp mà
đạo thân ảnh này thi triển.
Sau một đoạn thời gian cảm ngộ, Vô Danh đột nhiên nhíu mày, đạo thân
ảnh kia hình như là đang liên tục thi triển lại nhiều lần đao pháp,
nhưng đao pháp này rõ ràng chỉ có mấy chiêu, hoàn toàn là không đầy
đủ. Sau khi đã hoàn toàn nhớ kĩ một phần đao pháp này cũng như cảm
ngộ được trong đó một góc nhỏ ý cảnh, Vô Danh liền bước lên trên
bậc thang tiếp theo.
Áp lực lúc này càng lúc càng lớn, uy áp tỏa ra từ trong những dải
đao mang khiến cho Vô Danh có chút chùn bước, nhưng hắn vẫn là thẳng
tiến đi về phía trước. Vô Danh hai chân đã hoàn toàn đặt lên trên bậc
thang thứ sáu mươi hai.
Ngay sau khi Vô Danh bước lên trên bậc thang thứ sáu mươi hai, hắn lại
một lần nữa chìm vào trong cảm ngộ, lần này đạo thân ảnh quen
thuộc kia lại hiện ra thêm một lần nữa sau đó lại thi triển đao
pháp.
Vô Danh chăm chú theo dõi đạo thân ảnh đang thi triển đao pháp trong
đầu của mình, hắn thấy rằng đây rõ ràng là một phần tiếp theo của
đao pháp. Sau một buổi Vô Danh cũng đã lại hoàn toàn nhớ kỹ đao
pháp mà đạo thân ảnh kia thi triển. Hắn lại tiếp tục bước lên bậc
thang tiếp theo.
Vũ Thủy Yên lúc này cũng đã bước tới bậc thang thứ mười sáu, nhưng
trông nàng bây giờ lại có chút chật vật. Gương mặt của Vũ Thủy Yên
bây giờ có chút tái đi, trên miệng cũng còn dính lại vết máu, ngay
cả phần ngực áo cũng đã dính một vết máu loang lỗ.
Cho dù bước tới bậc thang thứ mười sáu này không hề dễ dàng, nhưng
Vũ Thủy Yên vẫn một mực không có từ bỏ, nàng vẫn đang cố gắng
chống cự tại bậc thang thứ mười sáu.
- Phốc!
Vũ Thủy Yên lại phun ra một ngụm máu nữa, vừa rồi bị mấy đạo sát
khí ập tới vào bên trong cơ thể khiến cho nàng không nhịn nổi mà
phun ra một ngụm máu nhỏ. Thế nhưng Vũ Thủy Yên cũng lại nhờ đó mà
cảm giác được ý cảnh bên trong ngày một rõ ràng.
Thân thể của Vũ Thủy Yên lại tiếp tục chuyển động, hai chân liền
bước lên bậc thang tiếp theo. Vũ Thủy Yên từ từ dẫm một chân xuống
mắt đất, bàn chân đặt xuống đúng vị trí mà nàng vừa mới phun ra
một ngụm máu. Vũ Thủy Yên bàn chân đạp vào chính máu của mình mà
đi lên, dưới đế giày vẫn còn in rõ mồn một.
Vũ Thủy Yên ngay khi vừa mới đặt chân tới bậc thang thứ mười bảy,
thân thể của nàng đã run lẩy bẩy vì bị luồng sát khí đánh vào
trong thân thể. Sát khí lạnh lẽo khiến cho gương mặt của Vũ Thủy Yên
đã tái đi vài phần.