Người đăng: AnCuSi
Vũ Thủy Yên sau khi bước lên bậc thang thứ nhất thì bốn luồng sát
khí mỏng manh từ bốn hướng liền hướng lên trên cơ thể của nàng ập
tới. Nhìn bốn luồng sát khí ập tới, Vũ Thủy Yên vẫn đứng yên bất
động, thần niệm của nàng phóng ra, hai mắt nhắm lại, bắt đầu cảm
nhận những luồng sát khí đang ập tới.
Bốn luồng sát khí này vừa mới ập tới thì liền bị khí ý của Vũ
Thủy Yên ngăn cản lại ở phía bên ngoài, khiến cho chúng không thể
tiếp tục tiến vào trong thân thể của nàng.
Ngay khi Vũ Thủy Yên vừa mới bước lên bậc thang thứ nhất thì những
tu sĩ đang công kích hộ trận bên ngoài Liên Đao Tông cũng vì thế mà
ồ lên một tiếng. Có kẻ thì âm thầm lắc đầu, có kẻ lại lên tiếng
chế giễu, đủ các loại lời nói nghị luận phán xét truyền ra:
- Ha ha, các ngươi nhìn kia, một con bé mới chỉ Trúc Cơ tầng hai sơ
kỳ mà cũng dám leo lên bậc thang đao ý đó, thật đúng là không biết
tự lượng sức mình.
- Tuổi trẻ, vẫn là tuổi trẻ a. Đúng là chuyện gì cũng dám làm
mà không màng tới hậu quả, tuy nhiên ta lại thấy như vậy thật là
tốt. Đây cũng không phải là ngu ngốc, mà là dũng khí. Tuổi trẻ mà
không có dũng khí thì đúng là uổng phí.
- Tiểu cô nương này thoạt nhìn chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng với
loại dũng khí này thì đã vượt xa những người chúng ta lâu rồi.
- Hừ, dũng khí gì chứ, ta thấy đó chính là ngu ngốc, đại ngu
ngốc. Đến ngay cả lão tử đã là Trúc Cơ trung kỳ cũng chỉ có thể
leo tới bậc thang thứ mười hai. Con nhóc này mới chỉ là Trúc Cơ sơ
kỳ, dựa vào đâu mà lại dám leo bậc thang đao ý đó, tưởng rằng kiếm
được lệnh bài đi vào trong Liên Đao Tông dễ dàng giống như nhặt cục
đá dưới đất hay sao.
……….
Vũ Thủy Yên sau khi bước lên bậc thang đầu tiên thì cũng không vội vã
bước tới bậc thang tiếp theo mà là ở lại đó cảm ngộ một lúc. Vũ
Thủy Yên sau khoảng nửa canh giờ mới tiếp tục bước lên bậc thang thứ
hai. Sau khi dừng lại ở bậc thang thứ hai một canh giờ, Vũ Thủy Yên
mới bước lên bậc thang thứ ba. Tại mỗi một bậc Vũ Thủy Yên đều
dừng lại một đoạn thời gian để cảm ngộ trong đó ý cảnh từ trong
những luồng sát khí đó. Nàng làm như vậy cũng chính là đang làm
theo Vô Danh, nàng đã quan sát hắn một đoạn thời gian rồi cho nên
cũng đã tự đặt ra trong mình một câu hỏi.
Vũ Thủy Yên khi còn ở phía dưới quan sát đều hỏi tại sao với bản
lãnh của Vô Danh đại ca mà cứ tại mỗi bậc đều dừng lại một đoạn
thời gian như thế, nàng lúc đó cũng cảm thấy không thể lý giải
được. Nhưng sau khi nàng đặt chân lên bậc thang này rồi thì cũng mới
nhận ra.
Lúc đầu khi Vũ Thủy Yên vừa mới đặt chân lên thì cũng chưa nhận ra
điểm gì đặc biệt, nhưng sau khi làm giống như Vô Danh thì nàng đã
biết tại sao Vô Danh đại ca lại dừng lại một đoạn thời gian ở mỗi
bậc. Thì ra là Vô Danh đại ca tại mỗi bậc đều cảm ngộ trong đó ý
cảnh rồi mới bước lên bậc tiếp theo, như thế khi leo lên bậc thang
thứ hai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nó giống như việc hình thành một
cơ sở ở tầng phía dưới để làm vững chắc rồi mới bước lên bậc
tiếp theo.
Vũ Thủy Yên cứ như vậy cảm ngộ từng bậc thang một rồi mới bước lên
bậc thang tiếp theo, cho tới giữa trưa thì Vũ Thủy Yên đã leo được ba
bậc thang rồi, nàng tiếp tục bước lên trên bậc thang tiếp theo.
Kỳ thực Vũ Thủy Yên leo lên trên bậc thang này cũng không phải vì
muốn lấy được lệnh bài đi vào trong Liên Đao Tông, nàng biết thực
lực của mình có hạn. Cho nên nàng leo bậc thang đao ý này cũng chỉ
vì mục đích muốn nhờ ngoại cảnh đẩy bản thân tới “nhập môn” ý
cảnh cảnh giới.
Ngay khi Vũ Thủy Yên vừa mới bước lên trên bậc thang đao ý, Vô Danh
ngay lập tức cảm nhận được phía sau hắn có người bước tới. Vô Danh
hơi ngoái đầu lại sau đó phóng ra thần niệm xuyên qua những dải hồng
sắc đao văn, sau khi phát hiện ra đó là Vũ Thủy Yên thì hắn mới lại
thu hồi thần niệm sau đó tiếp tục bước lên bậc thang tiếp theo. Hắn
biết Vũ Thủy Yên bước lên bậc thang đao ý này chính là để cho nàng
hoàn toàn bước vào cảnh giới “nhập môn” ý cảnh, hắn thấy như vậy
rất tốt, không có vấn đề gì cả. Vô Danh tin Vũ Thủy Yên sẽ biết
điểm dừng của mình tại đâu.
Lúc này Vô Danh cũng đã cảm ngộ xong bậc thang thứ bốn mươi năm, hắn
lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bốn mươi sáu. Lại mất một buổi
chiều nữa, mãi cho đến khi trời tối, Vô Danh mới lại từ từ nhấc
chân bước lên bậc thang thứ bốn mươi bảy.
- Xoẹt…xoẹt…xoẹt…
Vô Danh vừa mới bước tới bậc thang thứ bốn mươi bảy thì một mảnh
vải trên y phục của hắn bị cắt rơi xuống. Áp lực từ bậc thang bốn
mươi bảy mang lại rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều so với bậc thang
phía dưới.
Lại một vài tiếng đứt chỉ nữa vang lên, phần vạt tay áo của Vô Danh
đã bị cắt rơi ra tới mấy mảnh, cánh tay trần trụi của hắn dần dần
để lộ ra. Hơn hai ngàn dải đao văn màu hồng cứ như vậy tiếp tục bao
phủ lấy Vô Danh, dần dần áp sát tới cơ thể của hắn.
Đi tới bước này, Vô Danh cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi,
liên tục chống đỡ trong nhiều ngày như vậy cũng khiến cho hắn khó
chịu trong người. Vô Danh lắc tay một cái liền xuất hiện một lọ đan
dược, hắn trực tiếp nuốt vào sau đó lại tiếp tục cảm ngộ ý cảnh
bên trong những dải hồng sắc đao văn.
Mãi cho tới nửa đêm, Vô Danh đã đặt chân tới bậc thang thứ bốn mươi
tám, lúc này y phục nửa thân trên của hắn đã bị dải hồng sắc đao
văn chém rách tả tơi, chỉ còn sót lại một góc bên eo trái của hắn.
Lúc Vô Danh bước tới bậc thang thứ bốn mươi tám thì cũng là lúc cô
nàng Vũ Thủy Yên kia bước lên bậc thang thứ bảy, bước lên bậc thang
thứ bảy này Vũ Thủy Yên bắt đầu cảm giác sự đè nặng lên thân thể
của những luồng sát khí kia. Tuy vậy Vũ Thủy Yên vẫn bước từng
bước chậm rãi, nàng vẫn làm theo nguyên tắc cũ, tại mỗi bậc thang
đều cảm nhận trong đó ý cảnh rồi mới bước lên bậc tiếp theo.
Đã là nửa tháng kể từ lúc hai người Vô Danh và Vũ Thủy Yên tới
đây, trong suốt khoảng thời gian này, hai người họ vẫn miệt mài leo
lên những bậc thang tiếp theo. Lúc này Vô Danh đã leo tới bậc thang
thứ năm mươi bảy, còn Vũ Thủy Yên đã leo tới bậc thang thứ mười bốn
rồi.
- Thực lực của thiếu niên kia thực kinh người, mới có nửa tháng
thời gian vậy mà hắn đã leo tới bậc thang thứ năm mươi bảy rồi,
cách bậc thang thứ sáu mươi mốt chỉ còn bốn bậc nữa thôi.
- Nửa tháng, nửa tháng a. Ta thấy hắn sớm muộn gì cũng bước tới
bậc thang thứ sáu mươi mốt. Hắn là người dùng đao, lại gặp bậc
thang đao ý này, quả thực như là cá gặp nước, sau lần này tiềm lực
của hắn chắc chắn sẽ tăng mạnh.
- Tiểu cô nương đi bên cạnh hắn kia cũng không tệ, nửa tháng thời
gian leo tới bậc thang thứ mười bốn. Ta tin chắc không kẻ nào trong
Trúc Cơ đứng ở đây có đủ dũng khí giống như nàng, Trúc Cơ tầng hai
leo tới bậc thứ mười bốn, khả năng vẫn sẽ chưa dừng lại.
- Hai người này thân phận có chút thần bí, theo ta đoán chỉ có
những người trong Cổ Vực thì may ra mới có khả năng lĩnh ngộ cùng
tiềm lực bậc này. Thiếu niên kia ta đoán chắc chắn rằng cũng chỉ
mới có mười sáu tuổi thôi, vậy mà hắn đã có thực lực nghiền sát
Nguyên Anh tầng một trung kỳ chỉ trong một đao. Nếu không phải hắn từ
Cổ Vực chui ra thì ta cũng không còn đáp án nào để trả lời câu hỏi
về hắn.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh đang tấn công trận pháp nghe cái kia tu sĩ Nguyên
Anh mặc hoàng y nói xong thì liền đồng thời dừng lại hành động, sau
đó đưa mắt nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc. Dường như những người ở
đây đều không nói gì nhưng cũng đã thừa nhận một điều…
Vô Danh khi vừa mới leo tới bậc thang năm mươi bảy thì trên người của
hắn đã chằng chịt những vết máu, hồng sắc đao văn lúc này đã đủ
mạnh tới mức để làm cho hắn bị thương, chứng tỏ ý cảnh trong đó
đã vượt qua mức lĩnh ngộ của Vô Danh.
Mỗi khi có mỗi một dải hồng sắc đao văn đánh vào trên người, Vô Danh
giống như cảm nhận được một điều gì đó, nó rõ ràng hơn rất nhiều
việc hắn dùng thần niệm bao phủ rồi cảm ngộ. Khi nhận ra được điểm
này, Vô Danh đã thu hồi toàn bộ lực chống cự, mặc cho từng dải
hồng sắc đao văn đánh lên trên người của hắn.
Nửa thân trên của Vô Danh đã hoàn toàn nhuộm đỏ màu của máu, nhưng
đôi mắt của hắn vẫn cứ nhắm nghiền suy tư. Hai hàng lông mày thi
thoảng nhăn lại sau đó lại giãn ra.
Trong đầu của Vô Danh lúc này xuất hiện những hình ảnh mập mờ mà
trước đó hăn chưa từng cảm nhận được. Hắn cảm giác giống như có
một đạo thân ảnh màu đen đang không ngừng thi triển ra một loại đao
pháp, từng đường từng đường một, nhưng nó lại khá mờ ảo, khiến cho
hắn không thể nào cảm nhận được rõ ràng.
Tới sáng hôm sau, Vô Danh mới hoàn toàn cảm nhận xong một chút ý
cảnh nhỏ nhoi ở tầng thứ năm mươi bảy, hắn lại tiếp tục bước tới
bậc thang thứ năm mươi tám.
Đặt chân tới bậc thang thứ hai mươi tám, Vô Danh thấy đạo thân ảnh
trong đầu mình ngày càng rõ ràng hơn, từng đường đao một người này
thi triển ra đều đã có thể nhìn rõ hơn lúc trước, và máu của hắn
cũng đã chảy ra nhiều hơn trước. Mặc dù máu chảy ra nhiều, nhưng
lại không phải vết thương quá sâu, thân thể của Vô Danh lúc này đã
đạt tới luyện thể tầng năm “Anh cảnh” rồi, hồng sắc đao văn đánh
vào trên người ngoài việc làm cho tinh thần của hắn hạ xuống một
chút thì thân thể vẫn không có vấn đề gì.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Vô Danh từ bậc thang thứ năm mươi tám đã
bước từng bước một tới bậc thang tiếp theo. Bậc thang năm mươi chín,
bậc thang sáu mươi…Nửa ngày nữa trôi qua, bậc thang thứ sáu mươi Vô
Danh đã hoàn toàn lĩnh ngộ, và bây giờ bậc thang tiếp theo là bậc
thang thứ sáu mươi mốt.
Vô Danh chậm chậm hít vào một hơi sau đó lại thở ra, hắn từ từ
bước lên bậc thang thứ sáu mươi mốt.