Người đăng: AnCuSi
Vô Danh vừa mới bước lên bậc thang thứ hai mươi bảy, bảy trăm tám mươi
ba luồng đao khí liền lần lượt xuất hiện từ các phía tấn công về
phía cơ thể của hắn. Ý cảnh trong những luồng đao khí này đã hoàn
toàn khác xa so với sát khí ở những bậc thang phía dưới, cấp độ ý
cảnh của nó đã đạt tới cảnh giới “nhập môn”, cảnh giới đầu tiên
của ý cảnh.
Loại nhập môn đao khí ý cảnh này mặc dù đã ngưng kết lại thành
hình rồi nhưng lại có vẻ tán loạn, loại này đao khí tán loạn Vô
Danh cũng hết sức quen thuộc, bởi vì hắn trước đây cũng đã ở cảnh
giới này một đoạn thời gian. Muốn bước vào “nhập môn” cảnh giới
thì bước đầu tiên là phải cảm nhận được ý cảnh, chỉ khi có thể
cảm nhận được ý cảnh sau đó dung hợp vào cùng với đao của mình và
không gian xung quanh thì mới bắt đầu bước vào “nhập môn” cảnh giới.
Loại này đao ý cũng như kiếm ý hay thương ý các loại ý cảnh, đều
là tiến hành dùng một loại ý cảnh để khống chế cho đao của mình
và không gian xung quanh dung hợp được. Khi đã có thể cảm nhận được
ý cảnh thì bước tiếp theo chính là dùng chân nguyên cùng khí ý kết
hợp khống chế không gian xung quanh để tạo thành đao thế. Loại này
“nhập môn” cảnh giới chính là tán loạn không thể ngưng tụ ra đao
thế, nếu không có chân chính thế thì cũng giống như trẻ con học nói
đồng dạng, thật là buồn cười.
Vô Danh dừng lại ở bậc thang thứ hai mươi bảy một chút để cảm nhận
chút sai biệt, sau đó hắn lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ hai
mươi tám. Bậc thang thứ hai mươi tám này ngoài việc nhiều hơn vài
đạo đao khí ra thì cũng không có gì khác biệt so với bậc thang thứ
hai mươi bảy.
Vô Danh lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ hai mươi chín, bậc thang
thứ ba mươi, bậc thang thứ ba mươi mốt…
Bầu trời lúc này cũng đã bắt đầu tối, chỉ còn lại một chút ánh
sáng mặt trời le lói phía sau những áng mây dày, mất cả một buổi
chiều Vô Danh đã bước tới bậc thang thứ ba mươi tư. Ngay khi vừa mới
bước tới bậc thang thứ ba mươi tư, Vô Danh rõ ràng cảm nhận được
loại đao khí tán loạn không chịu nổi trước đó mơ hồ đã bắt đầu
ngưng tụ lại, không còn là đao ý tán loạn mà là bắt đầu ngưng tụ
lại đao ý.
- Các ngươi nhìn, mới có một buổi chiều thôi hắn đã bước tới bậc
thang thứ ba mươi tư rồi, tốc độ cũng thật nhanh.
- Ta nghe nói từ bậc thang thứ nhất tới bậc thang thứ hai mươi sáu
không có quá nhiều sai biệt, nhưng từ bậc thang thứ hai mươi bảy trở
đi thì lại hoàn toàn khác hẳn một trời một vực.
- Đúng vậy, từ bậc thang thứ hai mươi bảy trở đi thì không còn sát
khí mỏng manh nữa mà chính là đao ý, loại này đao ý mỗi một bậc
đều phải cảm nhận được đao ý trong đó mới có thể bước lên bậc
tiếp theo, hoặc phải dùng chính đao ý lĩnh ngộ của bản thân bài
trừ đao ý ở trên bậc thang.
Trong lúc Vô Danh đang tập trung leo lên từng bậc thang đao ý thì ở
xung quanh các tu sĩ đang công kích hộ trận Liên Đao Tông cũng không
ngừng bàn tán về hắn. Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ thấy Vô Danh chỉ dùng
một buổi leo tới bậc thang thứ ba mươi tư thì cũng âm thầm thở dài,
tốc độ này so với bọn hắn quả là muốn nhanh hơn nhiều lắm, người
leo tới bậc thang thứ ba mươi tư nhanh nhất cũng là phải mất tới một
tháng mới có thể leo lên.
- Bậc thứ ba mươi tư rồi, ta leo tới đây mất hơn một tháng thời gian,
sau đó trụ không tới nửa ngày đã bị đao ý trong đó quét xuống.
Loại này đao ý không chỉ đơn thuần là đao ý tản mản mà là ngưng tụ
một tia đao ý.
- Người này trình độ đao đạo thật quá mạnh mẽ, ta xem một tháng
thời gian thì hắn cũng có thể lao tới bậc thang thứ sáu mươi mốt
cũng nên.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh thì cũng chỉ biết thở dài, bọn hắn ở đây công
kích hộ trận cũng đã được mấy tháng thời gian, vậy mà cái này hộ
trận vẫn không có sứt mẻ gì. Cuối cùng có khi lại chẳng bằng
thiếu niên đang leo bậc thang đao ý ở phía bên kia, chỉ cần một tháng
thời gian liền có thể đi vào bên trong Liên Đao Tông, đến lúc đó thì
ai có thể ngăn cản hắn lấy đi hết bảo vật trong đó chứ, muốn phá
vỡ cái này hộ trận cũng phải mất tới mấy tháng thời gian nữa a.
Những người bên ngoài nhìn thấy Vô Danh leo bậc thang thì có vẻ rất
đơn giản, nhưng Vô Danh thì cũng lại không hề cảm thấy như vậy, càng
đi lên bậc thang cao hơn thì sức ép đè xuống cũng lại tăng lên, khiến
cho hắn cũng phải tốn sức chống đỡ. Ngoài ra bản thân còn phải
không ngừng dùng khí ý của mình bao phủ xung quanh thân thể để bài
trừ đao khí từ bậc bang đánh tới, chẳng những thân thể mệt mỏi mà
tinh thần cũng đồng dạng như vậy.
Bước lên bậc thang thứ ba mươi tư này, Vô Danh bắt đầu cảm thấy khó
khăn hơn trước rất nhiều rồi, nếu như lúc trước hắn có thể đơn giản
vượt qua thì tới bậc thứ ba mươi tư này cũng tạo ra cho hắn chút ít
cản trở không đáng kể.
Đao khí ở bậc thang thứ ba mươi tư không còn chứa loại ý cảnh tán
loạn nữa mà là ngưng tụ một tia ý cảnh, Vô Danh lần này vẫn là
dùng thần niệm bao phủ xung quanh để cảm nhận ý cảnh trong đó, sau
một đoạn thời gian hắn lại tiếp tục bước lên bậc thang tiếp theo.
Bậc thang thứ ba mươi năm, đao ý ở trong đó đã ngưng tụ ra tới tia
thứ hai, tán loạn đao ý đang dần dần được ngưng tụ lại một đao ý
chỉnh thể, không còn lộn xộn giống như trước nữa. Vô Danh lại tiếp
tục bước tới bậc thang thứ ba mươi sáu, mỗi một bậc thang thì đao ý
trong đó lại càng lúc càng ngưng tụ lại.
Mãi cho tới nửa đêm, mặt trăng đã lên cao, Vô Danh mới bước tới bậc
thang thứ bốn mươi, lúc này mơ hồ đao ý trước đó đã dần dần trở
lên ngưng thực, tại đao ý bắt đầu trở nên ngưng thực, bước chân của
Vô Danh cũng ngày một chậm đi so với trước kia.
Tới sáng hôm sau, Vô Danh đã bước tới bậc thang thứ bốn mươi tư, lúc
này tản mản đao ý trước đó cũng đã không còn nữa, không còn loại
đao ý tản mản mơ hồ không thành hình, bước tới bậc thang này thì
đao khí đã biến thành một dải đao văn mỏng mảnh, chứng tỏ đao ý
tản mản đã được thay thế bằng đao ý ngưng tụ có trật tự. Vô Danh
biết rằng bước tới bậc thang thứ bốn mươi tư này thì chính là đã
bước tới cảnh giới “tiểu thành” ý cảnh. Nếu có thể đứng lại ở
bậc thang thứ bốn mươi tư này cảm ngộ được ý cảnh trong đó thì có
thể tiến vào tiểu thành ý cảnh, nhưng loại này cấp độ Vô Danh đã
chạm tới từ nửa năm trước rồi.
Lúc này từng đạo đao văn không ngừng xẹt qua xung quanh người của Vô
Danh, chúng từ mọi phương hướng xông ra rồi lao thẳng vào người hắn,
nhưng cứ một khi đến gần thì quỹ đạo của chúng lại bị đẩy lệch ra
một phía.
Bậc thang thứ bốn mươi tư này có tất cả hai ngàn không trăm hai mươi
tư đạo đao văn, toàn bộ những đạo đao văn này không ngừng luân phiên
nhau xẹt ngang qua cơ thể của Vô Danh, cả người hắn đều đã bị từng
đạo đao văn màu hồng bao phủ.
- Xẹt…xẹt..xẹt..
Từng tiếng xẹt xẹt vang lên, những đạo đao văn này đều lướt sượt qua
y phục của Vô Danh, khiến cho những sợi chỉ không ngừng bị cắt đứt,
y phục của hắn bắt đầu trở lên te tua. Lại một sợi chỉ mảnh rơi ra
bay ở giữa không trung, sau đó lập tức bị một đạo đao văn màu hồng
cắt đứt thành từng mảnh nhỏ li ti.
Vô Danh không hề để ý tới việc y phục của hắn đang không ngừng bị
bong chỉ, hắn vẫn đang đắm chìm trong cảm nhận ý cảnh ở trong đó.
Hắn phát hiện mỗi một dải đao văn đều mang một loại ý cảnh khác
nhau, hai ngàn không trăm hai mươi tư dải đao văn chính là hai ngàn không
trăm hai mươi tư ý cảnh, nhưng mà tất cả những ý cảnh trong những
dải đao văn đó có lẽ đều chỉ là những mảnh cắt ra từ một loại ý
cảnh nào đó. Tuy nhiên mỗi một dải đao văn đều mang trong mình ngưng
tụ đao ý.
Vô Danh bắt đầu từ từ hợp nhất lại toàn bộ ý cảnh trong hơn hai
ngàn dải đao văn này lại, phải mất tới hai giờ đồng hồ hắn mới có
thể thành công ngưng tụ lại toàn bộ ý cảnh. Nhưng mà Vô Danh lại
phát hiện ra một điều rằng, sau khi hắn hoàn toàn cảm ngộ được ý
cảnh ở bậc thang thứ bốn mươi tư thì liền nhận ra đó cũng chỉ là
một góc của một loại ý cảnh mà thôi. Vô Danh lúc này lại càng cảm
thấy hứng thú hơn với bậc thang đao ý này.
Sau khi đã cảm ngộ được ý cảnh trong bậc thang thứ bốn mươi tư thì
hắn lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bốn mươi năm. Ngay khi Vô Danh
vừa mới bước tới bậc thang thứ bốn mươi năm thì đao văn lại ồ ạt
tuôn ra từ các phía sau đó đánh tới trên thân thể của hắn, nhưng
đồng dạng lại bị chệch hướng khiến cho chúng chỉ chạm nhẹ qua y
phục của hắn mà thôi.
Bởi vì trình độ ý cảnh của Vô Danh bây giờ cũng là “tiểu thành” ý
cảnh cho nên loại đao văn này vừa mới tấn công về phía hắn tuy không
bị phân tán nhưng lại bị đánh cho lệch hướng. Điều này chứng tỏ ý
cảnh ở bậc thang thứ bốn mươi năm này vẫn chưa mạnh bằng trình độ
của Vô Danh.
Vũ Thủy Yên ở phía bên dưới đã đợi ở đó gần một ngày, nàng bắt
đầu cũng cảm thấy có chút buồn chán. Ngoài việc ở phía dưới nhìn
Vô Danh bước từng bậc từng bậc một ra thì Vũ Thủy Yên cũng không có
làm gì khác. Bởi vì nàng đi cùng Vô Danh cho nên cũng không có bị
đám người kia gây phiền phức. Vũ Thủy Yên lại hướng mắt lên nhìn về
phía bậc thang, ở đó thân ảnh của Vô Danh đã bị những dải đao văn
màu hồng bao phủ lại hoàn toàn.
Vũ Thủy Yên lúc này hai mắt đột nhiên lóe sáng, giống như trong đầu
vừa mới xuất hiện một cái ý nghĩ hay ho nào đó, nếu cứ tiếp tục
chờ thế này thì nàng cũng sẽ buồn chết mất, chi bằng…
Vũ Thủy Yên lập tức đứng dậy phủi mông một cái rồi nhìn về phía
bậc thang đầu tiên, nàng quyết định không đợi ở dưới này nữa, nàng
cũng sẽ leo bậc thang giống như Vô Danh đại ca.
Vũ Thủy Yên trong suốt khoảng thời gian dài luyện tập kiếm kỹ cũng
đã không ngừng nâng cao trình độ của bản thân, thế nhưng nàng rốt
cục vẫn không có thể nào tiến vào được “nhập môn” cảnh giới, cho
nên nàng quyết định sẽ leo lên bậc thang đao ý này để tìm kiếm cơ
hội tiến vào “nhập môn” ý cảnh.
Vũ Thủy Yên có chút háo hức bước lên trên bậc thang thứ nhất, ngay
khi nàng vừa bước lên thì bốn đạo sát khí mỏng mảnh liền từ bốn
phương ập tới.