Liên Đao Tông


Người đăng: AnCuSi

Sau khi Vũ Thủy Yên đã thu dọn xong đồ dùng cần thiết thì cả hai
liền rời đi. Lần này hai người không còn dùng phi thuyền để di
chuyển nữa, tốc độ của nó bây giờ so ra còn muốn kém Vô Danh sử
dụng thuấn di, cho nên Vô Danh quyết định dùng thuấn di để đi tới vị
trí gần nhất trên bản đồ.

Bởi vì Vô Danh có Vô Cực Quyết liên tục vận chuyển, cho nên chân
nguyên tiêu hao cũng được hắn không ngừng bù đắp trong suốt thời gian
sử dụng thuấn di. Vô Cực Quyết là một công pháp hết sức bá đạo,
khi Vô Danh tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, nó đã tự thiết lập một cơ sở
để tự động vận chuyển liên tục, như vậy nó có thể không ngừng hấp
thu linh khí xung quanh với tốc độ tối đa. Tuy nhiên người khác nếu
như dùng mắt thường hay thậm chí là dùng thần thức dò xét thì
cũng không thể dò xét được, bởi vì quá trình này diễn ra tại một
không gian hết sức thâm sâu, vượt xa khỏi không gian mà các tu sĩ bình
thường có thể nhìn thấy được. Chính vì như vậy cho nên không ai có
thể thấy được Vô Danh đang liên tục tu luyện không ngừng nghỉ.

Vô Danh cứ như vậy liện tục sử dụng thuấn di suốt một tháng thời
gian, hắn ước chừng khoảng cách tới nơi cần đến sẽ không còn quá xa
nữa, có lẽ chỉ cần mất thêm nửa ngày là có thể đi tới nơi.

Bầu trời bây giờ mới chỉ ửng sáng, có lẽ phải tới giữa trưa thì
Vô Danh mới có thể đi tới vị trí được đánh dấu ở trên bản đồ.

Nửa ngày rốt cục cũng đã trôi qua, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh
đầu, thần thức của Vô Danh đã nhìn thấy nơi mà hắn muốn tới. Khi
thần thức của Vô Danh vừa mới quét tới quan sát thì đã nhìn thấy
một tông môn hết sức rộng lớn, xung quanh cũng có rất nhiều tu sĩ
đang đứng ở phía bên ngoài.

Sau vài lần sử dụng thuấn di, Vô Danh và Vũ Thủy Yên đã đứng cách
phía trước tông môn kia tầm trăm trượng. Từ vị trí này hắn có thể
nhìn thấy rõ ràng toàn bộ khung cảnh xung quanh. Vô Danh đưa mắt nhìn
về phía trước, ở đấy hắn thấy có một hàng chữ rất lớn lơ lửng
giữa không trung, nó tỏa ra một loại khí tức cổ xưa cực kỳ mạnh
mẽ, một người nhạy cảm thậm chí có thể cảm thấy một loại đao đạo
khí tức ập tới sau đó hiện lên trong đầu những hình vẽ mờ nhạt,
trên đó có ghi ba chữ “Liên Đao Tông”.

Vô Danh vừa nhìn thấy ba chữ “Liên Đao Tông” lơ lửng ở trên không trung
này thì liền biết nó được hình thành từ một cái trận pháp, với
trình độ về trận pháp của hắn bây giờ thì có thể đoán được xung
quanh tông môn này còn có rất nhiều trận pháp bảo vệ, mỗi một cái
trận pháp theo hắn thấy đều là đỉnh cấp trận pháp, tất cả trận
pháp ở đây đều vượt qua khả năng của hắn, có lẽ phải mất rất
nhiều năm thời gian hắn mới có thể bố trí được những trận pháp có
cấp độ cao giống như vậy. Nếu như Vô Danh đoán không nhầm thì có lẽ
mỗi một trận pháp ở đây đều là trận pháp cấp chín, là đỉnh cấp
trận pháp ở tu chân giới.

Nhìn lướt qua xung quanh một vòng, Vô Danh thấy ở đây có khoảng hai
trăm người, trong đó cũng có cả tu sĩ tu vi Nguyên Anh kỳ giống như
hắn. Tu sĩ Nguyên Anh thì có khoảng hơn mười người, toàn bộ đều rơi
vào Nguyên Anh sơ kỳ, đám người này Vô Danh cũng không để vào trong
mắt, mỗi tên tùy tiện một đao đều có thể giải quyết. Còn lại đa
phần là tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ, tu sĩ Tụ Khí cũng là có rất
nhiều. Toàn bộ gần hai trăm người này đang liên tục công kích vào bên
trên hộ trận của Liên Đao Tông.

Vũ Thủy Yên sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không nén
nổi sự kích động trong lòng mà thốt lên:

- Thật là lớn, đây là lần đầu tiên muội nhìn thấy một môn phái
lớn như vậy đó.

Vô Danh nghe vậy cũng không nói gì, hắn vẫn đang một mực quan sát
toàn bộ nơi này. Một lúc sau Vô Danh nhìn Vũ Thủy Yên rồi dặn dò
nàng một tiếng:

- Muội tốt nhất là đi đằng sau ta, ở đây quá hỗn loạn, không cẩn
thận liền gặp rắc rối.

- Muội nhớ rồi Vô Danh đại ca.

Vũ Thủy Yên gật đầu đáp. Mà đúng lúc này một giọng nói lớn liền
từ trong đám người đang công kích trận pháp bảo vệ phía ngoài của
Liên Đao Tông truyền ra:

- Không biết danh tính của vị bằng hữu mới tới kia là gì?? Đã đến
rồi sao không cùng mọi người hợp sức phá trận mà lại ở phía ngoài
chờ đợi. Chẳng lẽ ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi, không cần phá
trận pháp mà cũng muốn hưởng chỗ tốt hay sao.

Vô Danh sau khi nghe thấy câu nói vừa rồi thì liền đưa mắt về phía âm
thanh phát ra. Người vừa lớn tiếng truyền ra là một cái nam tử nhìn
khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc một bộ y phục màu tím, mày rậm mắt
to, đang cầm một thanh trường kiếm tấn công vào phía bên ngoài hộ
trận. Vô Danh gương mặt không chút biểu cảm gì, nam tử mặc tử y kia
nói cũng không sai, hắn cũng không muốn phản bác. Vô Danh thấy hộ
trận phía bên ngoài Liên Đao Tông ít nhất cũng phải là trận pháp
cấp chín, chỉ với hai trăm người kia thì cho dù có đánh thêm hai
tháng nữa cũng chưa thể phá được hộ trận bên ngoài, hắn việc gì
phải đi làm cái việc tốn sức như vậy. Cho nên Vô Danh coi như không có
nghe thấy lời tử y nam tử vừa nói mà tiếp tục quan sát xung quanh.
Đúng lúc Vô Danh đang định di chuyển sang bên cạnh thì liền có một
cái âm thanh truyền ra sau đó một cái nam tử trẻ tuổi liền đứng
chặn lại ở phía trước người hắn.

- Cần gì phải hỏi hắn tên là gì, chỉ là một tên tiểu tử tu vi Kim
Đan kỳ bị Vạn Kiếm Tông ta ban lệnh truy sát mà thôi, không cần phải
để ý đến hắn.

Người vừa nói là một cái nam tử trông chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng
kỳ thực hắn đã quá năm mươi tuổi rồi, người này mặc một bộ y phục
giống hệt với Lưu Trạch, phía trên ngực có phù hiệu của Vạn Kiếm
Tông. Từ giọng điệu của hắn Vô Danh đoán kẻ này có lẽ cũng là một
cái người của Vạn Kiếm Tông, tu vi đang ở Nguyên Anh tầng một trung
kỳ.

Tử y nam tử sau khi nghe xong câu nói kia thì cũng chỉ hơi nhíu mày
một chút sau đó lại tiếp tục tấn công hộ trận bên ngoài Liên Đao
Tông, hắn không muốn quản chuyện của người khác.

Vô Danh nhìn nam tử trước mắt, ánh mắt của hắn hơi lóe lên. Hắn nghe
Mộc Thanh Kiều nói hắn đang bị Vạn Kiếm Tông truy sát, không những
thế còn treo thưởng kẻ nào bắt được hắn. Mà từ giọng điệu vừa
nãy của tên nam tử trước mắt kia thì có lẽ quả đúng là như vậy. Vô
Danh thấy thật vừa đúng lúc, ngay khi hắn vừa mới đột phá tới
Nguyên Anh thì lại gặp người của Vạn Kiếm Tông. Lần này hắn nhất
định phải cho Vạn Kiếm Tông kia biết Vô Danh hắn không phải là người
có thể tùy tiện ban lệnh truy sát. Chỉ cần hắn trở ra khỏi chiến
trường cổ, việc đầu tiên mà hắn làm chính là huyết nhuộm Vạn Kiếm
Tông.

- Ngươi chính là Vô Danh?? Dám giết người của Vạn Kiếm Tông sau đó
cướp của bỏ chạy, lá gan của ngươi cũng thật lớn.

Nam tử mặc y phục của Vạn Kiếm Tông hai tay chắp phía sau lưng liếc
mắt nhìn Vô Danh rồi lạnh lùng nói.

- Không sai, ta chính là Vô Danh.

Vô Danh nhàn nhạt đáp.

- Hừ, nhóc con. Tìm ngươi thật không dễ, Vạn Kiếm Tông ta huy động
bao nhiêu nhân lực vậy mà vẫn không tìm thấy ngươi. Nhưng ông trời quả
nhiên có mắt, để cho Vạn Kim Tiền ta hôm nay tìm thấy ngươi ở đây,
thay Vạn Kiếm Tông rửa mối nhục này.

Vạn Kim Tiền tay cầm trường kiếm chỉ vào mặt Vô Danh rồi lạnh giọng
quát. Vô Danh nghe xong khuân mặt vẫn không chút biểu cảm, hắn bình
thản nói:

- Giết ta, chỉ bằng vào ngươi?? Ngươi cũng quá đề cao chính mình
rồi. Ngươi hôm nay cũng chỉ làm Vạn Kiếm Tông thêm nhục nhã mà thôi.

Vạn Kim Tiền nghe xong lời này thì hết sức tức giận, hắn cứ nghĩ
sau khi đối phương nhìn thấy hắn thì sẽ rất sợ hãi mà quay người
bỏ chạy, đến lúc đó hắn sẽ một kiếm giết chết kẻ này rồi đem
cái kia tiểu nữ bên cạnh tên Vô Danh làm lô đỉnh. Nhưng sự thật lại
hoàn toàn khác xa trí tưởng tượng của hắn, kẻ này không những không
sợ hãi mà lại còn dám cãi lại hắn, thật là không biết sống chết.
Theo Vạn Kim Tiền thấy, kẻ này chẳng qua là đang giả vờ thần bí để
khiến cho hắn e dè mà thôi. Công pháp ẩn nấp kia quả thực là rất
tốt, lại có thể để cho Vạn Kim Tiền hắn không nhìn thấy tu vi, đợi
hắn giết chết kẻ này thì toàn bộ thứ tốt đều sẽ là của hắn, bao
gồm cả cái tiểu nữ mắt xanh bên cạnh. Vạn Kim Tiền ánh mắt hết
sức dâm dục nhìn vào Vũ Thủy Yên, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy
thích thú.

Vũ Thủy Yên bị cái ánh mắt lang sói dơ bẩn kia của Vạn Kim Tiền
nhìn tới thì cũng thấy nổi hết cả da gà, nàng không tự chủ được
lùi lại phía sau lưng của Vô Danh. Vũ Thủy Yên nắm lấy tay áo của
hắn rồi hỏi nhỏ:

- Vô Danh đại ca, người kia là ai vậy, ánh mắt của người này thật
là ghê tởm.

- Muội không cần để ý, chỉ là một tên súc sinh mà thôi, ta tùy
tiện cũng có thể xử lý hắn.

Vô Danh cũng thấy được cái ánh mắt dâm ác kia của Vạn Kim Tiền, hắn
ngay lập tức trấn an Vũ Thủy Yên để tránh cho nàng cảm thấy sợ
hãi.

- Hừ, tiểu tử đừng có mạnh miệng. Ta nói cho ngươi biết, Vạn Kiếm
Tông của ta chẳng những ban lệnh truy sát ngươi mà còn điều tra toàn
bộ những nơi ngươi từng lui tới, sinh sống ở đâu, có quan hệ với
người nào. Toàn bộ đều được Vạn Kiếm Tông ta điều tra không sót dù
chỉ một con kiến. Chỉ cần có liên quan tới ngươi thì toàn bộ đều
sẽ bị người của Vạn Kiếm Tông ta giết sạch.

Vạn Kim Tiền nói tới đây lại hơi dừng một chút, hắn quan sát vẻ
mặt của Vô Danh rồi lại tiếp tục nói:

- Có lẽ bây giờ cái thôn nhỏ kia của nhà ngươi, cùng với cái học
viện bé tẹo kia đều đã bị Vạn Kiếm Tông ta san bằng rồi cũng nên.
Thật là đáng tiếc, không biết nếu như ngươi nhìn thấy cảnh đó thì
biểu hiện gương mặt của ngươi sẽ như thế nào nhỉ. Ta thật sự muốn
xem, tới lúc đó ngươi có thể còn mạnh miệng như bây giờ được hay
không.

Vạn Kim Tiền nói tới đây thì lại cười rộ lên, hắn quả thực muốn
biết cái cảm giác cười trên nỗi đau của người khác. Vô Danh vừa mới
nghe Vạn Kim Tiền nói xong thì khuân mặt của hắn lập tức trở nên âm
trầm. Giọng nói không một chút cảm tình của Vô Danh truyền ra:

- Lời ngươi nói là thật??

Vạn Kim Tiền nhìn Vô Danh rồi cười khẩy nói:

- Ta mà lại phải lừa một kẻ sắp chết sao. Ngươi cũng không cần quá
lo lắng, rất nhanh ngươi cũng sẽ được gặp lại bọn chúng ở dưới âm
phủ thôi, đến lúc đó thì tha hồ mà tâm sự.

Vô Danh mặc dù ngoài mặt biểu hiện vẫn hết sức lạnh lùng, thế
nhưng bên trong hắn đã bừng bừng lửa giận, chỉ là hắn đang cố khống
chế cơn giận giữ trong lòng mà thôi. Thật không thể ngờ, chỉ vì hắn
giết chết một người của Vạn Kiếm Tông, vậy mà lại làm liên lụy
tới nhiều người như vậy.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #196