Khế Ước Quân-thần (2)


Người đăng: AnCuSi

Với biểu hiện vừa rồi của thiếu niên trước mắt, toàn bộ những
người ở đây đều không có trong mình ý định động thủ đoạt đồ nữa.
Một số kẻ có tu vi Trúc Cơ thì cho rằng người trước mắt chính là
có tu vi Kim Đan viên mãn, bởi vì trong số bọn chúng thì tu vi Kim Đan
tầng bốn cũng đã là cao nhất rồi. Người trước mắt có biểu hiện
kinh người như vậy, một chiêu cũng khiến cho Kim Đan tầng bốn trong số
bọn trúng phải đứng yên thì chỉ có thể là Kim Đan viên mãn mà thôi.

Những người có tu vi Trúc Cơ nghĩ là như vậy, còn người có tu vi Kim
Đan tầng bốn lại không hẳn nghĩ như vậy, thậm chí còn nghĩ rằng
thiếu niên trước mặt chỉ mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi kia
chính là tiền bối Nguyên Anh kỳ.

Trong số những người ở đây thì đa phần đều có tu vi Trúc Cơ và Tụ
Khí, còn lại chỉ có khoảng hơn mười người là có tu vi Kim Đan trở
lên. Vô Danh liếc mắt qua đếm được có tất cả tám mươi sáu người,
trong đó có mười bốn người là tu vi Kim Đan trở lên, còn lại có ba
mươi tư người là có tu vi Trúc Cơ và ba mươi tám người tu vi Tụ Khí.

- Chạy!!

Sau khi cơ thể đã có thể cử động trở lại được thì tất cả đều hô
hào nhau chạy trốn, nhân lúc người đó còn đang ở cách một đoạn mà
không chạy thì đợi đến bao giờ mới chạy. Mọi người chẳng hẹn mà
cùng nhau quay người lại muốn rời đi, ước chừng có khoảng một nửa,
những người còn lại thì một chút cử động cũng không.

Vô Danh thấy vậy thì cũng chỉ cười mà không nói gì, đợi khi đã xác
định không còn ai muốn đi nữa thì Khai Thiên Dạ Đao trong tay của hắn
mới lại một lần nữa bổ ra liên tiếp hai đao.

Đao thứ nhất còn chưa bổ ra thì xung quanh đã nổi gió lớn, những
tiếng lôi điện kêu tanh tách vang lên xung quanh thân đao, Vô Danh một đao
bổ xuống. Một đao vừa mới bổ ra mang theo chân nguyên hùng hậu xé
gió lao về phía trước, chỉ thấy hai con rồng một đen một trắng đang
gầm thét mà đi, trông hệt như lốc xoáy xé nát tất cả mọi vật cản
phía trước. Phong Lôi đao của Vô Danh mang theo một loại khi thế điên
cuồng xoắn nát tất cả mọi thứ, trên đường đi của một đao này toàn
bộ những thứ xung quanh đều bị nó cuốn lại, cát vàng phía dưới
cũng vì thế mà bay lên một cách điên cuồng, từ xa trông lại thật
giống như một trận bão cát khổng lồ nằm ngang vừa mới quét qua.

- Phốc…Phốc!!

Phong Lôi đao vừa mới bổ ra thì ngay lập tức lấy đi mấy sinh mệnh,
từng luồng huyết vụ bắn văng ra xung quanh giống như là hạt cát. Còn
chưa đợi dư âm của chiêu thứ nhất qua đi thì chiêu thứ hai của Vô Danh
đã bổ tới rồi. Liệt Không đao vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau đám
tu sĩ muốn rời đi sau đó lập tức bạo liệt.

Những làn sóng đao văn cuồng nộ lập tức đổ ập lên trên thân thể của
một tên tu sĩ Kim Đan tầng một sơ kỳ, chẳng đợi tên tu sĩ Kim Đan
tầng một sơ kỳ làm ra hành động gì thì làn sóng đao văn cuồng nộ
kia đã xé nát cơ thể của hắn. Nhưng vẫn chưa kết thúc, sau khi làn
sóng đao văn cuồng nộ liên miên này đánh tan tên tu si Kim Đan tầng một
sơ kỳ thì liền tiếp tục nổ ra thêm một trăm con sóng nhỏ nữa, giống
như một con sóng lớn sau khi va vào đá thì liền vỡ ra thành những
con sóng nhỏ rồi tiếp tục truyền đi. Sau khi con sóng đao văn cuồng
nộ liên miên kia vỡ ra thành một trăm con sóng nhỏ thì toàn bộ đều
rơi hết vào những kẻ muốn bỏ chốn xung quanh.

- Phốc…phốc…phốc…

Từng tiếng phốc phốc vang lên liên tiếp, những luồng huyết vụ đỏ
tươi cứ thể nổ ra liên tiếp giống như là pháo hoa vậy, mùi máu tanh
tưởi lập tức bị gió lớn cuốn đi.

Vô Danh mỉm cười nhìn một màn trước mắt, hắn đưa mắt nhìn những
người còn chưa có rời đi rồi hỏi nhỏ:

- Còn ai muốn đi nữa không?? Nếu muốn thì cứ tự nhiên.

Những người xung quanh nghe thấy câu này thì run hết cả lên, ánh mắt
không tự chủ được mà nhìn xuống đất, tất cả đều đang cố giữ cho
bản thân bình tĩnh, nhưng đứng trước một kẻ giết người không ghê tay
như vậy thì bảo họ làm sao mà bình tĩnh đây.

Tất cả đều đang run cầm cập, mới có mấy giây thế mà một nửa số
người ở đây đều đã chết cả rồi. Những ai còn đang giữ được cái
mạng của mình thì trong lòng đều cảm thấy sợ hãi thiếu niên trước
mặt, đó làm gì phải người, rõ ràng là ma quỷ. Một màn vừa rồi
thật khó mà tin được, bốn mươi sáu người cứ như thế nổ tung ra như
pháo hoa ở trước mặt.

Không khí nơi đây bỗng chốc trở nên yên lặng, ngay cả một tiếng thở
mạnh cũng không có, chỉ còn lại những cơn gió nóng phả vào mặt,
nhưng ai cũng cảm thấy cơ thể mình rét lạnh một cách lạ thường.

Câu nói “cứ tự nhiên” kia nghe thì rất là đơn giản, nhưng không có ai
trong số bốn mươi người ở đây cảm thấy mình có thể tự nhiên mà rời
đi được, trước khi người kia lên tiếng thì bọn hắn chỉ có thể chọn
cách yên lặng mà thôi.

Vô Danh đưa mắt nhìn bốn mươi người còn đang đứng lại ở phía dưới,
trong đó hắn còn thấy có cả tu sĩ Tụ Khí, trong lòng hắn không
khỏi gật đầu tán thưởng. Nhưng những người này có thể dùng hay
không thì còn chưa biết chắc chắn được. Vô Danh sau khi đảo mắt qua
một vòng thì liền ngưng giọng nói:

- Ta tin tưởng mỗi một người ở đây đều là người thông minh, các
ngươi muốn rời khỏi đây không phải là không có cách, nhưng có một
điều kiện tiên quyết đó chính là…Các ngươi phải nghe cho rõ…làm
việc cho ta, hoặc là chết. Các ngươi có thể chọn một trong hai.

- Kẻ hèn này nguyện ý làm nô bộc của chủ nhân.

Vô Danh vừa mới nói ra câu vừa rồi thì đã có một số người quỳ
xuống tỏ ý muốn làm nô bộc của hắn, nhưng cũng có một số người
đưa mắt nhìn nhau nhưng không nói gì. Lúc này đột nhiên có một người
nam tử mặc lam y nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi bước lên phía trước
rồi nói:

- Mong tiền bối không trách tội. Ta có điều muốn hỏi, không biết
tiền bối muốn chúng ta làm gì thì mới có thể giữ lại mạng sống
cho chúng ta.

Vô Danh đưa mắt nhìn người nam tử kia, khuân mặt người đó thoạt nhìn
rất thật thà, tướng mạo bình thường, nhìn có vẻ khá bình tĩnh. Vô
Danh chầm chậm nói:

- Việc ta muốn các ngươi làm rất đơn giản, chỉ cần các ngươi lập
khế ước Quân-Thần, sau đó trong khoảng thời gian còn lại của chiến
trường cổ làm việc hết sức cho ta thì các ngươi có thể giữ lại
mạng sống.

- Khế ước Quân-Thần??

Nam tử mặc lam y nghe vậy liền nhỏ giọng nói. Sau đó hắn liền quay
người về phía sau nhìn về vị trí thê tử của mình, đó là một cô
gái mặc tử y trông khoảng chưa tới ba mươi tuổi. Sau khi thấy thê tử
của mình gật đầu một cái thì mới quay về phía Vô Danh khom người
nói:

- Được, chỉ cần ngài có thể giữ lại cho hai người chúng ta mạng
sống, vậy thì chúng ta nguyện ý lập khế ước Quân-Thần, trong chiến
trường cổ này vì ngài mà làm việc.

Khế ước Quân-Thần chính là một loại khế ước chỉ sử dụng được bên
trong chiến trường cổ này. Chỉ cần hai bên đã lập khế ước thì
“Thần” phải nhất mực nghe lời “Quân”, nếu không thì quân lệnh lập
tức vụn vỡ sau đó truyền tống ra khỏi chiến trường cổ.

Khế ước này một khi đã lập ra thì không thể xóa bỏ, ngoại trừ
“Quân” chết hoặc “Thần” chết. Nói chung đây là một cái khế ước không
có gì nguy hiểm, chỉ đơn giản là ngươi muốn tiếp tục ở bên trong
chiến trường cổ này tìm kiếm cơ duyên thì phải nhất mực nghe lời ta
làm việc, nếu không thì ngươi sẽ không được gì hết.

- Đưa quân lệnh của ngươi cho ta.

Vô Danh nhàn nhạt nói. Nam tử mặc lam y nghe vậy thì cũng không chậm
trễ lấy ra quân lệnh của mình rồi nhỏ vào đó một giọt máu sau đó
làm ra một vài đạo thủ ấn. Đợi nam tử mặc lam y kia làm xong thì Vô
Danh mới lấy ra ấn soái của mình sau đó ép nhập quân lệnh kia lại
gần ấn soái của hắn. Vô Danh liền bức ra hai giọt máu, một giọt
nhỏ vào ấn soái còn một giọt nhỏ vào quân lệnh rồi truyền chân
nguyên của mình vào trong. Khi hắn làm ra vài đại thủ ấn thì việc
thành lập khế ước cũng đã làm xong.

Nam tử mặc lam y đã làm xong khế ước thì thê tử của hắn cũng làm
giống như vậy, những người phía sau ai cũng đều muốn giữ lại mạng
sống của mình nên cũng không chậm trễ mà đưa ra quân lệnh rồi lập
khế ước. Chỉ trong chốc lát thì toàn bộ bốn mươi người ở đây đều
đã lập xong khế ước “Quân-Thần”.

Mặc dù làm việc này có chút mệt mỏi thế nhưng nó thật sự cần
thiết. Vô Danh lúc này nhìn bốn mươi người phía trước rồi lớn giọng
nói:

- Khế ước Quân-Thần đã lập xong, bây giờ các ngươi chính là người
của ta, là binh sĩ của “Nam Quốc quân”, các ngươi phải nhất mực phục
tùng mệnh lệnh của ta, ta là “Quân” các ngươi là “Thần”.

- Chúng thần nguyện ý làm theo lời quân chủ.

Cả bốn mươi người đồng thanh hô to. Vô Danh gật đầu một cái sau đó
tiếp tục nói:

- Bây giờ là lúc các ngươi phải làm việc cho ta, nhiệm vụ đầu tiên
của các ngươi rất đơn giản. Kể từ bây giờ các ngươi phải cật lực đi
tìm kiếm sĩ binh cổ, cướp đánh thành trì, thu về điểm chiến tích
cho Nam Quốc quân. Trong lúc các ngươi tìm kiếm sĩ binh cổ thì cũng
có thể tìm kiếm cơ duyên của chính mình, nhưng các ngươi cũng phải
thu thập đủ số lượng điểm chiến tích cần có, trước thời hạn ta
gọi các ngươi trở về thì mỗi người các ngươi phải thu thập đủ cho
ta một triệu điểm chiến tích. Các ngươi có làm được không.

- Được.

Cả bốn mươi người nhất mực đồng thanh hô to một tiếng. Vô Danh gật
đầu sau đó phất tay nói:

- Được rồi, các ngươi có thể đi. Đừng khiến cho ta phải thất vọng.

Vô Danh nói xong thì tất cả bốn mươi người liền đồng loạt rời đi,
mỗi người một hướng. Vô Danh lúc này đột nhiên gọi lại hai người:

- Hai người các ngươi qua đây.

Hai vợ chồng nam tử mặc lam y nghe vậy thì chỉ nhìn nhau một cái
rồi đi tới gần phía Vô Danh. Nam tử mặc lam y ôm quyền nói:

- Không biết quân chủ có việc gì cần phân phó.

- Nói một chút về hai người các ngươi đi.

Vô Danh chầm chậm nói. Hai người nghe vậy thì liền lần lượt nói ra
lý lịch của bản thân. Người nam tử mặc lam y tên là Triệu Tử, còn
nữ tử bên cạnh tên là Chúc Dung. Cả hai đều là người tinh thông trận
pháp, đều là đại sư trận pháp cấp bốn. Không chỉ là thuộc về bày
trận pháp bình thường mà ngay cả binh trận cũng như trận pháp kết
hợp giữa người với nhau cũng đều thông thạo. Vô Danh cảm thấy hai
người này đều có thể dùng được, nhưng quan trọng là bọn hắn phải
sống được tới lúc hắn gọi quay trở về, đây cũng chính là khảo
nghiệm. Vô Danh đưa cho mỗi người một tấm ngọc giản rồi nói:

- Nếu gặp nguy hiểm thì hãy mang tấm ngọc giản này ra sử dụng, nó
có thể giúp các ngươi trong lúc thập tử nhất sinh, nhớ kỹ..phải là
thập tử nhất sinh mới có thể đem ra sử dụng.

Hai người Triệu Tử và Chúc Dung gật đầu coi như đã hiểu sau đó mỗi
người liền cầm lấy một miếng ngọc giản. Sau khi đã phân phó xong
tất cả thì Vô Danh mới quay người rời đi.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #194