Khế Ước Quân-thần (1)


Người đăng: AnCuSi

Tại một vùng núi cao hẻo lánh, ở đây có một tòa núi đâm thẳng tới
chân mây, xung quanh tòa núi này là rất nhiều tòa núi nhỏ bao quanh,
trải dài khắp vùng sơn mạch này đều là màu xanh của cây cối và
những áng mây trắng bay lững lờ sát mặt đất.



Tại đỉnh của ngọn núi cao chọc trời kia có một gốc cây cổ thụ cực
kì cao lớn, cành lá của nó vươn ra che phủ cả một vùng khoảng chục
trượng, thế nhưng dù có ở gần quan sát thì cũng chỉ có thể thấy
cành lá của nó lấp ló ẩn hiện phía sau những tầng mây mỏng, không
rõ đầu cuối. Phía dưới gốc cây cổ thụ này có một lão nhân tóc hoa
râm đang ngồi tĩnh tọa, hai mắt lão nhân nhắm nghiền, hơi thở đều
đều nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như lão nhân tóc hoa râm
này sắp chết tới nơi vậy, bởi vì người ta gần như chẳng thể nào
cảm thấy được hơi thở của ông ta.



Lão giả tóc hoa râm này toàn thân y phục cũng là một màu trắng
toát, hai hàng lông mày màu trắng mọc dài xuống tận phía dưới cổ,
quanh cổ của lão nhân này được quấn một vòng râu trắng. Không thể
không nói lão giả đầu bạc này trông có chút cổ quái, khuôn mặt của
lão giả này ngoài việc râu tóc đã bạc phơ ra thì người ta không
nhìn thấy bất kể nếp nhăn nào trên mặt của lão, gương mặt vẫn rất
hồng hào căng mọng, khí chất của lão giả này quả thực là bất
phàm.



Lão giả tóc hoa râm lúc này đột nhiên từ từ mở hai mắt ra, trong
ánh mắt mang theo một tia khó hiểu, lão như nhìn về một nơi xa. Lão
giả tóc hoa râm lúc này đưa một tay lên trên vuốt chòm râu dài vắt
quanh cổ của mình sau đó trong miệng lẩm bẩm nói:



- Công pháp thật thú vị, lại có thể xóa đi ấn ký phụ mạch của
ta. Cũng không phải, đây rõ ràng là cắn nuốt toàn bộ chứ không phải
xóa đi. Nếu không phải ngươi ở quá xa thì ta cũng muốn hỏi một chút
tại sao ngươi có thể làm được như vậy.



Lúc này đột nhiên có một tiếng kêu lảnh lót vang vọng, chỉ thấy
một con Bạch Hỏa Hạc xé gió lao tới phía lão nhân sau đó lượn quanh
một vòng rồi đáp xuống ở ngay phía bên cạnh của lão giả. Lão giả
quay sang nhìn con Bạch Hỏa Hạc rồi cười nói:



- Bạch Hỏa, tiểu tử ngươi chọn có chút thú vị, chỉ là so sánh
với những đứa trẻ kia thì dường như lại có phần đơn độc.



Con Bạch Hỏa Hạc bên cạnh nghe vậy thì cũng như là hiểu được lời
của lão giả tóc bạc, nó liền kêu lên một tiếng để khẳng định sự
lựa chọn của mình là không hề sai. Lão giả tóc bạc thấy vậy thì
cũng chỉ cười xòa một tiếng sau đó lại phóng mắt nhìn quanh sơn
mạch này, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, phảng phất như
có nỗi buồn khó nói.



………….



Vô Danh sau khi đã dọn dẹp xong khu vực bản thân vừa mới độ kiếp thì
liền nhún người rời đi. Thân hình của hắn lập tức chở nên mờ ảo
sau đó đã xuất hiện ở cách vị trí cũ khoảng một trăm dặm. Vô Danh
thấy chỉ một lần thuấn di đã di chuyển được hơn trăm dặm mà không
khỏi gật đầu, quả nhiên là thủ đoạn của Nguyên Anh kỳ cao thủ, một
cái nhún người liền xuất hiện ở phía xa trăm dặm, nếu thực lực
của hắn nâng cao lên thì có thể đi xa hơn nữa.



Sau khi Vô Danh tiếp xúc được với thủ đoạn bậc này thì hắn mới
nhận ra suy nghĩ lúc trước của bản thân là non nớt cỡ nào. Ngày đó
hắn giết chết Lưu Trạch, nếu như không phải chạy nhanh thì đã sớm
chết dưới tay của Vạn Kiếm Tông rồi, tông môn năm sao tùy tiện cũng
có thể phái ra một cái Nguyên Anh kỳ cao thủ đuổi theo bắt hắn, mà
với thủ đoạn súc địa thành thốn này thì hắn không bị bắt đi mới
là lạ đó. Chỉ là hắn vẫn không hiểu tại sao cho đến bây giờ bản
thân vẫn chưa có gặp bất kể nguy hiểm gì, đây vẫn là điều khiến cho
hắn băn khoăn.



Sau vài lần thuấn di như vậy, Vô Danh đã đi được hơn ngàn dặm, chỉ
là có vẻ như hắn đã đi chệch hướng rồi. Vô Danh cũng không quá để
tâm, dù sao lần đầu tiên sử dụng thuấn di cũng khó tránh khỏi có
chút không thích ứng được, đi chệch hướng cũng không thành vấn đề.
Vô Danh bây giờ cũng đã có thể sử dụng được thuấn di một cách dễ
dàng rồi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở về.



- ẦM…ẦM…ẦM!!



Đúng lúc Vô Danh đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn nghe thấy
những tiếng nổ rất lớn, tiếng nổ này nghe có phần quen tai, nó
giống như là sự va chạm của chân nguyên vậy. Vô Danh đoán có lẽ đang
có người giao chiến gần đây, mà có lẽ còn là một trận ẩu đả lớn.
Vô Danh đã rất lâu rồi không có nhìn thấy một bóng người nào, nếu
nói ra thì quả thực là bây giờ hắn có chút thèm người rồi, Vô Danh
quyết định đi xem thử một chút. Thần niệm của hắn lập tức mở rộng
ra sau đó thân hình liền chuyển động rồi biến mất.



Lúc này cả cơ thể của Vô Danh đã trở nên trong suốt, hắn đang đứng
phía sau một tảng đá lớn, khí tức của hắn càng lúc càng trở nên
mờ nhạt. Trước mắt của Vô Danh bây giờ chính là một dải hoang mạc
lớn, xung quanh gió cát bao phủ, phía dưới mặt đất còn nhìn thấy
cả những đầu lâu cùng với xương của các loài yêu thú, mà ở phía
trên chính là có khoảng một trăm người đang ẩu đả với nhau khiến cho
bụi cát bay mờ mịt.



Vô Danh thấy trước mắt mình bây giờ không phải gió bay thì chính là
cát bay, không phải cát bay thì chính là pháp bảo bay, không phải
pháp bảo bay thì chính là đầu bay, không phải là đầu bay thì cũng
là máu thịt văng tung tóe. Một khung cảnh hết sức hỗn loạn đang
diễn ra, Vô Danh cho đến bây giờ cũng chưa biết được tại sao đám
người này lại đánh nhau ác liệt tới mức như vậy.



Vừa mới quan sát thì Vô Danh đã thấy gần mười người bỏ mạng rồi,
cát vàng cũng đã nhuộm màu đỏ của máu, trong cơn gió cũng mang theo
cái mùi vị tảnh tưởi mà bốc lên cùng với hơi nóng của hoang mạc.



Hắn thấy đám người đang chiến đấu ác liệt này dường như chia làm
hai phe, chính tà lẫn lộn, trong miệng còn đang hô hào nhau cái gì
đó. Đúng lúc này Vô Danh lại nhìn thấy một cái đầu người bay lên
không trung, thân thể thì nằm đổ rạp xuống phía dưới mặt cát. Chỉ
bùm một tiếng cái thân thể kia liền biến thành một luồng huyết vụ.



- Vèoooo



Vô Danh đột nhiên trợn mắt lên, trong lúc hắn đang quan sát thì đột
nhiên thấy một cuộn vải màu nâu bay về chỗ của hắn, cánh tay của
hắn hơi thò ra rồi thu lại cuộn vải màu nâu này, chỉ là đúng lúc
hắn định cất đi thì cả người liền sững lại.



Đám người đang liều sống liều chết đánh nhau ngoài kia lúc này đột
nhiên dừng lại hết tất cả hành động, ánh mắt của chúng đều hướng
về một phía, chính là phía của Vô Danh. Mất khoảng một giây, đám
người đó mới đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn về phía Vô Danh với
ánh mắt kỳ dị, giống như hắn là một kẻ ngoại cuộc vậy. Nhưng kẻ
ngoại cuộc này lại đang cầm trên tay thứ mà cả hai bên đang liều
mạng tranh đoạt.



- GIẾT HẮNNNN !!



Sau vài giây sững lại, một tên mặt mày bợm trợm hét to lên một
tiếng rồi cả đoàn người liền hét lên rất to sau đó phóng pháp bảo
trong tay lao về phía Vô Danh với thái độ không mấy thiện cảm, nói
thẳng ra chúng đang đòi mạng của hắn.



Vô Danh lúc này cũng đã minh bạch, thì ra đám người kia liều mạng
đánh nhau chính là vì cuộn vải màu nâu đang bị hắn cầm trong tay.
Một kẻ trong đám người đó bởi vì giữ tấm vải này nên đã bị giết,
còn tấm vải bây giờ lại bay về phía của hắn. Vô Danh cũng có chút
nghẹn lời, bay đi đâu không bay, sao cứ phải bay về chỗ của hắn.



Vô Danh lúc này cũng không thể không hiện thân, dù sao cũng đã bị
đám người đó phát hiện rồi. Vô Danh sau đó liền thu lại cuộn vải
màu nâu này vào trong người, dù sao thì cũng đã cầm rồi, cất luôn
thì cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng là hắn dùng mạng lấy
được, nhưng cái mạng này vẫn là hắn giữ.



Sau khi thấy kẻ đang cầm tấm bản đồ hiện thân thì đám người kia
trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì khuôn mặt non trẻ kia
khiến bọn chúng cảm thấy không thể hiểu nổi. Tất cả đều không hiểu
tại sao kẻ đó lại có thể ẩn nấp ở đó mà chúng không hề phát
hiện. Nhưng sự kinh ngạc này cũng rất nhanh liền biến mất, và thay
vào đó là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, như muốn băm vằm xẻ
vụn.



- Nhóc con, khôn hồn thì trả lại tấm bản đồ cho bọn ta, nếu không
chết.



Từ trong đám người vọng ra một giọng nói dữ tợn. Vô Danh trước đó
còn chưa biết đây là vật gì mà lại khiến cho đám người đó phải
liều mạng tranh đoạt, còn bây giờ thì hắn đã biết cuộn vải màu nâu
đó là thứ gì rồi, thì ra là một tấm bản đồ. Nhưng hắn cũng không
biết tấm bản đồ này là vẽ về cái gì, nhưng hắn cũng có thể mập
mờ đoán ra nó là một thứ rất đáng giá để cho đám người kia không
tiếc mạng sống mà tranh đoạt.



Vô Danh gương mặt không có chút biểu tình gì như là muốn trả lại đồ
vật cả, muốn lấy đồ trong tay hắn thì phải tự đến lấy thôi, hắn
đã cầm trong tay thì sẽ không trả. Lúc này thì mái tóc đen dài của
Vô Danh không gió mà bay, Khai Thiên Dạ Đao phía sau lưng rung lên bần
bật sau đó liền nằm ở trong tay của hắn.



Khuân mặt của Vô Danh bỗng chốc trầm xuống, ngay cả ánh mắt cũng
bất chợt biến đổi mang theo nỗi buồn u uất, một giọt nước mắt màu
xanh lam từ khóe mắt của hắn rơi xuống trên thân đao. Giọt nước mắt
vừa mới rơi xuống thân đao thì một tiếng đao minh liền vang lên, Khai
Thiên Dạ Đang maang theo một loại hàn khí lạnh thấu xương chém ra hai
bức màn đao ngang dọc liên miên.



Một đao này vừa mới chém ra thì không gian xung quanh nhiệt độ mau
chóng hạ xuống tới cực điểm, mặt cát cũng bỗng chốc đóng lại một
lớp băng, con gió vô hình lúc này cũng vì thế mà trở nên hữu hình,
cát bụi đang bốc lên cũng vì thể mà đứng yên.



Nguyên bản đám người phía trước còn đang hùng hùng hổ hổ chạy về
phía Vô Danh để đòi mạng của hắn thì lúc này cũng đột nhiên đứng
cứng cả người lại, không một kẻ nào có thể tiếp tục bước tiếp,
chỉ có thể nói khí thế của một đao này quá mạnh, đi tiếp chính
là chết mà chạy cũng là chết.



Nhiều kẻ trong số đó thậm chí cả người cũng như muốn đóng băng hẳn
lại, trong lòng sớm đã vì cái rét mà run rẩy thân mình, khí huyết
cũng vì một đao này mà không thông, trong mắt chúng chỉ có hai bức
màn đao liên miên màu xanh nhạt đang chém tới.



- ẦM…ẦM…ẦM!



Một đao của Vô Danh vừa vặn chém xuống ngay phía trước vị trí đám
người kia đang định bước tới, ngay lập tức một cái ranh giới liền
được một đao này phân định rõ ràng, cát muốn chảy cũng không thể
chảy được nữa. Bảy tám mươi người chẳng cần nhìn nhau mà cũng đồng
thời nuốt nước bọt một cái, nhìn vào vết đao còn đang hằn sâu dưới
mặt đất cả chục trượng kia mà trong lòng rét lạnh. Có vài người
trong đó còn không tự chủ được mà đái cả ra quần, chỉ là không kịp
chảy ra thì đã đông cứng cả lại.



Vô Danh lúc này cầm lấy cuộn vải màu nâu ra rồi nói, hắn vừa nói
vừa cười một cách thân thiện:



- Cuộn vải này ta cầm không có vấn đề gì chứ ??



Vô Danh sau khi nói ra câu này thì cũng chẳng có kẻ nào dám gật đầu
hay lắc đầu cả, thậm chí một câu cũng không có hé ra, bởi vì muốn
nhưng cũng không làm được, cả người đã muốn đông cứng cả rồi. Vô
Danh thấy vậy thì liền cất cuộn vải vào trong nhẫn trữ vật rồi
khua tay một cái, hắn lại cười nói:



- Nếu không ai có ý kiến gì, vậy thì cuộn vải này từ nay sẽ là
của ta, chắc hẳn các ngươi cũng đều đồng ý.



- Rắc..rắc…



Một cái khua tay vừa rồi của Vô Danh lập tức liền khiến cho không
gian xung quanh trở lại bình thường, đám người kia còn đang mỗi người
một tư thế thì lúc này cũng đã có thể cử động lại được. Bất kể
kẻ nào ở đây thì trong lòng cũng đang cảm thấy hết sức lo lắng,
trước mặt thiếu niên kia bọn hắn không có sức phản kháng.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #193