Người đăng: AnCuSi
Vô Danh may mắn dựa vào "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" kích phát Hồng Mông đạo
vận giúp cho Vũ Trụ mạch lạc của hắn có thể hoạt động, Vô Cực Quyết nhờ đó mà
tự động vận chuyển, từ đó khiến cho hắn có thể tu luyện ở bên trong chiến
trường cổ.
Nếu như không phải hôm nay hắn được "mầm mống Thiên Đạo lôi kiếp" giúp đỡ thì
rất có thể không qua được lôi kiếp lần này, từ đó cũng sẽ khiến cho căn cơ của
hắn bị tổn thương. Nhưng may mắn là trong hoàn cảnh khó khăn nhất thì "mầm
mống Thiên Đạo lôi kiếp" đã phát huy tác dụng.
Vô Danh dựa vào việc vận chuyển Vô Cực Quyết hấp thu linh khí nồng đậm xung
quanh bản thân, đồng thời từng dòng chảy đạo vận mênh mông cũng không ngừng
chảy trong người của hắn khiến cho kinh mạch và tu vi của hắn cũng không ngừng
tăng lên. Dòng chảy đạo vận mênh mông kia cũng giúp cho hắn có cảm ngộ sâu sắc
hơn về Pháp của vũ trụ, khiến cho lý giải của hắn về vũ trụ càng lúc càng sâu
sắc hơn một phần.
Dựa vào dòng chảy đạo vận không ngừng bị Vũ Trụ mạch lạc hấp thu thì thiên phú
tu luyện của Vô Danh về tất cả mọi mặt cũng đều đang tăng lên. Linh căn của
hắn đang dần hoàn thiện hơn, mỗi một giây đều đang tiến về viên mãn, tuy nhiên
khoảng cách tiến tới viên mãn vẫn còn xa xa không với tới.
Chẳng những lý giải sâu sắc hơn về vũ trụ một phần mà thiên phú về luyện khí
và trận đạo của Vô Danh cũng đang từ từ tăng lên. Hắn chính là nhờ dòng chảy
đạo vận này mà không ngừng hoàn thiện trình độ trận pháp cùng với luyện khí
của mình.
Dưới loại trợ giúp của dòng chảy đậo vận mênh mông, cơ thể của Vô Danh cũng
mau chóng liền lại vết thương, tốc độ hồi phục của hắn đang tăng lên từng chút
một. Dưới loài dòng chảy đạo vận mênh mông này, bất kể là phương diện nào Vô
Danh cũng đang từ từ hoàn thiện nó.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Đúng lúc này trên bầu trời đầy may đen kia lại tiếp tục hình thành những đường
lối kiếp đen kịt, chúng đang không ngừng ẩn hiện phía sau lộc xoay kia. Bốn
mươi năm đảo lôi kiếp màu đen đang chực chờ đành xuống.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Rốt cục thì bốn mươi năm đạo lôi kiếp màu đen này cũng đã đánh xuống, mỗi một
tia đều là to bằng bắp tay của Vô Danh, so với đợt lôi kiếp lần thứ hai còn
muốn to hơn gấp đôi. Vô Danh ánh mắt cực kì bình tĩnh nhìn bốn mươi đạo lôi
kiếp này đành xuống, trong lòng hắn còn đang thúc giục đạo lôi kiếp này mau
mau đánh xuống.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bốn mươi năm đạo lôi kiếp to bằng bắp tay của Vô Danh rốt cục đã rơi xuống
trên người của hắn. Đợt lôi kiếp lần thứ ba này mạnh hơn lần trước không chỉ
gấp đôi.
- Răng rắc! Răng rắc! Phốc! Phốc!
Bốn mươi đạo lôi kiếp to bằng bắp tay vừa mới rơi xuống trên người của Vô Danh
thì lập tức đánh gãy một bên tay trái của hắn, đồng thời xương sườn bên trái
cũng gãy ra hai chiếc. Trên người của hắn bây giờ đâu đâu cũng thấy vết
thương, da thịt cũng đã bị đánh cho cháy khét, miệng vết thương sâu tới tận
xương, cả người hắn giống như có rất nhiều con lươn điện bò ở trên đó.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
- Bịch!
Năm đạo lôi kiếp còn lại cuối cùng cũng rơi xuống ở trên người của Vô Danh,
năm đạo lôi kiếp này cùng rơi vào một chỗ trên người của hắn, lập tức trước
ngực hắn đã bị đánh ra một cái lỗ to, rất may mắn là không có bị đánh thủng.
Vô Danh bị năm đạo lôi kiếp này đánh trúng thì cả người giống như viên thiên
thạch đen lao xuống dưới mặt đất.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Vô Danh vừa mới bị đánh rơi xuống dưới mặt đất thì lập tức tạo ra một cái hố
rộng chừng hơn một trượng, nhưng còn chưa dừng lại ở đó, cơ thể của hắn còn bị
kéo lê ra đằng sau hơn chục trượng thì mới dừng lại. Nơi cơ thể của Vô Danh đi
qua cày lên vô số bụi đất, cây cối phía dưới cũng không ngừng đổ rạp xuống vì
bị Vô Danh va vào. Hắn rốt cục cũng đã dừng lại được.
…………..
Cách chỗ Vô Danh đang độ kiếp khoảng năm trăm dặm, trên không trung bỗng nhiên
nổ tung ra một đạo huyết vụ sau đó liền thấy một nam tử trông khá chật vật
xuất hiện. Người này khuân mặt trong hết sức bình thường, tướng mạo có đôi
phần hiền lành, cả người mặc một bộ hắc y nhưng lại trông khá rách rưới, nếu
như nhìn kĩ thì có thể thấy trên đó còn dính khá nhiều máu, người này chắc
chắn là đã bị thương.
Nam tử mặc hắc y này vừa mới hiện ra thì lại lập tức bay đi thật nhanh ở phía
dưới mặt đất, dáng vẻ rất là vội vã.
Ngay sau khi nam tử mặc hắc y xuất hiện thì ở phía sau chừng gần năm mươi dặm
cũng có một nhóm ba người đang đuổi tới. Ba người này toàn bộ đều là nam nhân,
ở giữa là một kẻ có thân hình vạm vỡ tướng mạo trông cũng khá lạ vừa mắt. Bên
tay phải là một nam tử so với người ở giữa còn muốn đẹp trai hơn, thân hình
của hắn cao gầy, mặc một bộ y phục khá là sặc sỡ. Bên tay trái là một cái nam
tử dáng vóc cân đối, khuân mặt cũng không có gì đặc biệt, cả người mặc một bộ
thanh y.
Từ khí tức trên cơ thể của ba người này thì có thể đoán được cả ba đều có tu
vi Nguyên Anh trở nên, tất cả đều có chung một mục tiêu.
- Ma Cốt Ngột Lang, lần này ngươi chạy không thoát đâu.
- Ma Cốt Ngột Lang, nếu ngươi thúc thời giao nộp ba gốc Thần Nguyên Thảo,
chúng ta có thể suy nghĩ có nên để cho ngươi một con đường sống hay không.
Nam tử có thân hình vạm vỡ cùng với nam tử mặc bộ y phục sặc sỡ đồng thanh
nói. Âm thanh của mấy người này có chân nguyên ở bên dưới trợ giúp liền phóng
đại lên rất nhiều lần, nam tử mặc hắc y đang vật vã chạy trốn ở phía trước
chắc chắn cũng có thể nghe thấy.
Nam tử mặc hắc y tên Ma Cốt Ngột Lang kia mặc dù nghe thấy được lời nói của
hai người phía sau vọng tới nhưng vẫn không hề dừng lại, tốc độ ngược lại còn
muốn nhanh hơn trước. Hắn cũng đã chạy được suốt một ngày rồi, bảo hắn dừng
lại là dừng lại hay sao.
- Vù..vù!
Ba người phía sau thấy Ma Cốt Ngột Lang chẳng những không dừng lại mà còn tăng
tốc độ thì liền giận giữ, cả ba đều tăng tốc độ đuổi theo Ma Cốt Ngột Lang.
Với tốc độ này thì Ma Cốt Ngột Lang sớm muộn cũng bị ba người này đuổi kịp.
Ma Cốt Ngột Lang thấy tình thế trước mắt càng lúc càng bất lợi, nhưng hắn hiện
tại cũng không có nghĩ ra cách gì để thoát khỏi ba người kia. Trước mắt thấy
khoảng cách giữa hắn và ba người phía sau càng lúc càng ngắn lại thì trong
lòng của hắn cũng là đang dâng lên sóng lớn. Hắn lúc này đã rơi vào tình thế
tiến thoái lưỡng nan, chạy cũng khó tránh khỏi bị bắt, mà nếu như hắn dừng lại
thì chính là chết. Hắn mà dừng lại thì đám người kia có thể tha cho hắn hay
sao.
- Ha ha, Ma Cốt Ngột Lang, ngươi chạy cũng giỏi lắm, nhưng lần này ta muốn
xem ngươi còn có thể chạy đi đâu được.
- Báo hại chúng ta phải đuổi theo ngươi suốt một ngày, lần này ngươi có chết
cũng không được toàn thây.
Khoảng cách của bốn người càng lúc càng gần, chỉ trong chớp mắt đã muốn bắt
kịp đối thủ. Ma Cốt Ngột Lang còn đang không biết phải làm thế nào để chạy
thoát thì đằng sau liền truyền tới tiếng cười nói của địch nhân.
Ma Cốt Ngọt Lang thấy bản thân sớm muộn cũng rơi vào móng vuốt của kẻ địch thì
trong lòng cũng là thở dài một hơi, nếu lần này đã không thể chạy thoát thì
chi bằng đừng chạy nữa, dừng lại đánh với địch nhân của mình một trận sống
chết, dù có chết cũng thống khoái. Đôi khi chạy trốn cũng không phải là cách
giải quyết tốt nhất, chỉ có dừng lại đối mặt thì mới là cách giải quyết vấn đề
một cách triệt để.
- Có chết cũng thống khoái.
Ma Cốt Ngột Lang trong miệng nói thầm, gương mặt toát lên một loại cảm giác
kiên định. Hắn không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, hắn muốn mặt đối mặt. Ma Cốt
Ngột Lang lúc này cũng đã dừng lại, trong tay xuất hiện một chiếc Thất Hồn
Ngọc Tiêu.
Ba người phía sau đuổi theo thấy Ma Cột Ngột Lang đã dừng lại thì ánh mắt cũng
là sáng lên, lập tức lăng không một vòng sau đó đứng chặn lại phía trước Ma
Cốt Ngột Lang.
Ma Cốt Ngột Lang lúc này trong lòng không hề cảm thấy sợ hãi, mà thay vào đó
hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hẳn đi, hình như hắn đã hiểu
ra điều gì đó. Hắn chợt nhận ra bản thân mình cứ mãi chạy trốn, bất kể vấn đề
gi hắn đều không trực tiếp đối mặt, đều là nhờ vào người khác mà giải quyết
vấn đề thay cho hắn. Hôm nay hắn nhận ra rằng bản thân cứ mãi chạy trốn như
thế thì trong lòng cũng hết sức không thoải mái, cảm giác nặng nề vẫn cứ mãi
theo đuổi hắn, càng chạy càng mệt mỏi. Lâu dần thì trong lòng của hắn cũng đã
hình thành một cái bóng ma khó mà dứt bỏ được.
Nhưng hoàn cảnh ngày hôm nay rốt cục cũng để cho hắn ngộ ra một điều, chạy
trốn không phải là cách hay càng chạy thì càng mệt, chỉ có dừng lại tự mình
đối mặt thì bản thân mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mới mạnh mẽ hơn. Chỉ cần dũng
cảm đối mặt thì dù thất bại hay thành công cũng sẽ không hổ thẹn với lòng.
Không đối mặt, không dùng hết sức lực thì mới là điều thất bại nhục nhã nhất.
Ngay lúc này Ma Cốt Ngột Lang cảm thấy sâu thẳm trong lòng hắn có cái gì đó
vừa mới vỡ ra, bóng ma trong lòng hắn dường như đã bị hắn gỡ xuống, một loại
cảm giác nhẹ nhõm hắn chưa bao giờ có được.
- Thế nào, không chạy nữa?? Ngươi chẳng phải rất giỏi chạy trốn hay sao??
- Ma Cốt Ngột Lang, thức thời thì hãy giao Thần Nguyên Thảo ra đây, ta có thể
cho ngươi một cái chết thoải mái.
- Cần gì phải nhiều lời với hắn, chúng ta cứ tiến lên giết chết hắn sau đó
lấy đi Thần Nguyên Thảo là được rồi.
Nếu đổi lại là Ma Cột Ngột Lang của ngày trước thì có lẽ nghe được những lời
này sẽ khiến cho hắn cảm thấy tức giận cùng xấu hổ, nhưng bây giờ hắn đã không
còn là Ma Cốt Ngột Lăng của ngày trước nữa rồi.
Ma Cốt Ngột Lang tâm tính hiện tại hết sức bình tĩnh, nếu như hắn đã lựa chọn
dừng lại đối mặt thì trong lòng cũng không có cái loại cảm giác sợ hãi như
trước đây nữa. Ma Cốt Ngột Lang nhìn ba người phía trước rồi nói:
- Muốn ta giao ra Thần Nguyên Thảo?? Đừng có mơ. Nếu muốn lấy thì hãy tự mình
đến lấy. Thượng Diệp Phi, Hoàng Kim Bằng, Dương Hạ Du, Ma Cốt Ngột Lang ta hôm
nay có chết cũng sẽ lôi ba người các ngươi theo cùng.
Ba người phía trước nghe vậy thì nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, thiên tài
chạy trốn của Phù Ma cổ tộc lại có thể nói ra được những lời này.