Kim Đan Tầng Chín


Người đăng: AnCuSi

Đứng trên tường thành cao gần chục trượng, Vô Danh hai tay nắm ở phía sau mà
ánh mắt không ngừng nhìn về nơi phương xa. Hắn mặc cho gió lạnh thổi lên người
khiến y phục của hắn không ngừng bay lất phất.



Vô Danh hiện tại trong lòng có chút cảm giác không thoải mái, không hiểu sao
trong lòng của hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng. Hắn chính là lo lắng cho Hồng
Mông, đã là vài tháng kể từ ngày ba người tách ra hắn vẫn không có nhận được
tin tức gì từ Hồng Mông gửi tới, không biết nhóc mấy tháng này sống ra sao.



Vô Danh bởi vì trong lòng lo lắng cho nên trước đó đã gửi đi một cái truyền
tin châu cho Hồng Mông, nếu như Hồng Mông đọc được tin của hắn thì nhất định
phải gửi truyền tin châu về, chỉ cần Hồng Mỏng không sao hắn liền cảm thấy yên
tâm.



Hiu! Hiu!



Lại một đợt gió lạnh nữa thổi qua gương mặt tuấn mỹ kia của Vô Danh, mái tóc
đen phiêu phù bay trên không trung còn phảng phất dính lại cát bụi nơi chiến
trường, ở chỗ này dù ngày hay đêm thì cát bụi cũng vẫn như vậy thổi qua. Trên
bầu trời đêm kia đứng ở dưới ánh trăng sáng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng từng
đợt gió bụi thổi qua che mờ đi những ngôi sao trên bầu trời.



- Bịch! Bịch! Bịch!



Vô Danh trong đầu đang nghĩ ngợi thì hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân
đi tới, nhìn lại thì hoá ra chính là Vũ Thuỷ Yên. Mặc dù trời đêm gió lạnh
không ngừng thổi lên người, nhưng Vũ Thuỷ Yên vẫn là chỉ mặc một bộ y phục
mỏng manh, bên ngoài có khoác thêm một tấm trường bào.



Vô Danh ánh mắt chỉ tuỳ tiện liếc qua sau đó lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn về
nơi xa xăm, hắn lại một lần nữa rơi vào trong suy nghĩ, không có lúc nào là
hắn không nghĩ ngợi.



- Vô Danh đại ca, huynh vẫn chưa ngủ sao?



Vũ Thuỷ Yên đứng bên cạnh Vô Danh hỏi nhỏ, ánh mắt của nàng cũng là nhìn về
phía xa xăm, giống như đang muốn dõi theo ánh mắt kia của Vô Danh.



- Ta không ngủ được. Còn muội, sao vẫn chưa ngủ??



Vô Danh đáp lại. Vũ Thuỷ Yên quay sang nhìn hắn một cái sau đó lại cúi đầu
xuống rồi nói:



- Muội cũng giống huynh, không ngủ được.



Vô Danh nghe vậy thì liên cười, hắn quay sang nhìn Vũ Thuỷ Yên rồi hỏi:



- Muội còn nhỏ như vậy mà cũng biết không ngủ được sao? Muội nếu như thường
xuyên thức đêm như vậy thì sẽ mãi là một cái tiểu cô nương a.



Vũ Thuỷ Yên nghe Vô Danh nói vậy thì trong lòng cũng có chút buồn bực, nàng
chu môi lên nhìn Vô Danh:



- Huynh cũng đâu có hơn mưội bao tuổi a, vậy mà còn nói muội nhỏ. Chỉ có
huynh là lúc nào cũng bày ra cái bộ mặt suy tư giống như mấy ông lão đầu bạc
ạ. Muội nhìn huynh thật giống như một cái ông cụ non a.



Vô Danh nghe vậy thì liên cười phá lên, cô bé này cũng thật là...Vũ Thuỷ Yên
thấy Vô Danh cười lên như vậy thì cũng đưa tay che miệng cười khúc khích. Đây
cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười như vậy. Vũ Thuỷ Yên nhìn Vô Danh
rồi nói:



- Huynh rốt cục cũng cười a, đây là lần đầu tiên muội thấy huynh cười như vậy
đó. Thay vì suốt ngày bày ra về mặt suy tư giống như ông già, nếu huynh lúc
nào cũng cười lên như vậy thì chẳng phải rất tốt sao, huynh cười như vậy ngược
lại rất là soái a.



Vô Danh nghe Vũ Thuỷ Yến nói thì cũng chỉ cười mà không đáp, đứng đó một lúc
hắn mới quay người lại rồi nói:



- Trời cũng đã khuya rồi, ngoài đây gió lạnh, tốt nhất muội nên vào trong
phòng nghỉ ngơi, cũng đừng học ta thức khuya, như vậy không tốt.



Vô Danh nói xong thì thân hình cũng đã biến mất trên tường thành, hắn đã quay
trở lại phòng của mình sau đó đóng cửa lại. Vũ Thuỷ Yên nhìn theo thân ảnh kia
biến mất trong đêm tối, đôi lông mày không ngừng nhíu lại giống như suy nghĩ
điều gì, cuối cùng nàng cũng thở dài rồi bước đi.



- Dù biết không tốt nhưng muội vẫn sẽ làm. Muội chỉ muốn hiểu được huynh.



………….



Vô Danh vừa mới bước vào trong phòng thì liền duỗi ngón tay ra búng một cái,
một luồng chân nguyên đánh qua ngọn lửa cháy ở trên chiếc đèn dầu treo trên
vách tường khiến nó ngay lập tức vụt tắt. Cả căn phòng bỗng chốc tối om, Vô
Danh vẫn từ từ bước về phía chiếc giường đá ở phía trước. Ánh mắt của hắn rất
tốt cho nên không có bị vấp ngã, hắn vừa mới leo lên trên giường thì lập tức
biến mất.



Vô Danh vừa mới tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn thì linh khí cực kì
nồng đậm liền ập tới, linh khí ở đây lúc nào cũng dày đặc như vậy, tất cả đều
hoá thành giống như sương mù giăng khắp thế giới hỗn độn. Nếu như thế giới này
có thể hoàn thiện thì mọi nơi đều thật giống như tiên cảnh vậy.



Vô Danh lập tức lấy ra đầu cực phẩm tiên linh mạch dài trăm trượng của mình ra
sau đó liền ngồi ở phía trên mà tu luyện. Cực phẩm tiến linh mạch vừa được hắn
lấy ra thì ngay lập tức hút lại toàn bộ linh khí xung quanh tới khiến cho linh
khí ở chỗ của Vô Danh càng ngày càng nồng đậm, giống như nó có thể biến thành
mưa bất cứ lúc nào. Chỉ có tu luyện ở dưới loại linh khí nồng đậm này mới
khiến cho Vô Danh cảm giác được rằng mình đang tu luyện.



Vô Danh vừa mới ngồi xuống thì đã ngay lập tức tĩnh chỉ hẳn lại, Vô Cực Quyết
cũng dựa theo ý niệm của hắn mà tự động vận chuyển. Khi tu luyện vượt qua tầng
về khí thì hoàn toàn chính là vô vi, tiểu chu thiên được đả thông, đại chu
thiên cũng được đả thông toàn bộ rồi thì cơ thể có thể lập tức bay lên trên
không trung mà không chịu sự ước chế của vũ trụ, cũng là đại biểu cho cảnh
giới Kim Đan. Vô Danh tu luyện tới tầng này thì cũng đã hoàn toàn là vô vi
rồi, trong đầu không có bất kể một ý niệm nào cả, chỉ có một niệm đầu xuất ra
là bản thân mình đang ngồi luyện công ở nơi đây.



Tu luyện tại cao tầng cũng chính là vô vi, vượt qua tầng về khí một chút thì
đã không còn giảng về ý niệm dẫn đạo nữa rồi. Vô Danh mỗi khi tu luyện cũng
chính là như vậy, Vô Cực Quyết tự động vận chuyển theo mạch trước đó mà hắn
từng luyện, không hề dựa vào ý niệm của hắn dẫn đạo.



Vô Cực Quyết vừa vận chuyển thì linh khí xung quanh giống như dòng nước lũ
toàn bộ đều rơi vào bên trong Vũ Trụ mạch lạc của Vô Danh sau đó hoàn toàn bị
hắn luyện hóa hấp thu. Tu vi của Vô Danh vốn đang dừng lại ở Kim Đan tầng tám
đỉnh phong thì cũng bắt đầu tăng lên, tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn
thấy.



Từng luồng linh khí cực kỳ đậm đặc đều bị Vũ Trụ mạch chuyển hoá thành chân
nguyên sau đó giữ lại ở bên trong cây vũ trụ của Vô Danh. Những chân nguyên
này cũng thật giống như rơi vào vũ trụ rộng lớn không có điểm dừng, chân
nguyên của hắn đều thời thời khắc khắc được Vũ Trụ mạch lạc cô đọng lại.



Vô Danh ngồi ở đây tu luyện cũng đã hai ngày trôi qua, mãi cho đến ngày thứ ba
thì tu vi của hắn mới có dấu hiệu muốn đột phá. Chân nguyên của hắn đang không
ngừng đánh vào bên trên bức tường ngăn cách tu vi, muốn phá vỡ nó.



- ẦM



Cuối cùng trong cơ thể Vô Danh cũng vang lên một tiếng ầm nhỏ, tu vi của hắn
đã đột phá Kim Đan tầng tám đỉnh phong mà tiến vào Kim Đan tầng chín sơ kỳ. Vô
Danh vẫn tiếp tục ngồi tu luyện một lát để củng cố vững chắc tu vi của hắn.



Vô Danh thở ra một hơi sau đó từ từ mở mắt, hắn lúc này cũng đã đình chỉ tu
luyện. Vô Danh tẩy rửa tạp chất trên cơ thể sau đó liên mặc vào một bộ y phục
mới. Hắn thấy chính mình cũng không cần tự làm cho mình quá khác biệt, bây giờ
hắn cũng sẽ chỉ mặc y phục giống như các tu sĩ khác.



Vô Danh cảm thấy tốc độ tu luyện của bản thân tuy cực kỳ vững chắc nhưng lại
có cảm giác rất chậm. Hắn bởi vì chân nguyên quá cô đọng cho nên tốc độ tu
luyện cũng là chậm hơn nhiều những tu sĩ khác. Hắn đã tu luyện ở đây gần ba
ngày, chẳng những sử dụng cực phẩm tiên linh mạch cùng với linh khí nồng đậm ở
đây kết hợp lại vậy mà cũng chỉ là đột phá từ Kim Đan tầng tám đỉnh phong tới
Kim Đan tầng chín sơ kỳ.



Nhưng mà dù sao hiện tại hắn cũng là không có sử dụng linh thạch đi tu luyện,
cho nên tốc độ cũng có chút chậm hơn.



Vô Danh kiểm tra qua trên người của hắn vẫn là còn có hơn hai triệu linh thạch
thượng phẩm, chỗ linh thạch này đúng là không bõ bèn gì.



Vô Danh sau khi kiểm tra đồ đạc một lúc thì mới lại quay sang liếc Kim Luân
Vương một cái, những hắn cũng không có hành động gì với Kim Luân Vương, tu
luyện xong sau đó là hắn liền rời đi thế giới hỗn độn.



Vô Danh vừa mới rời khỏi thế giới hỗn độn thì đã thấy bên ngoài trời cũng bắt
đầu sáng rồi, hắn đi ra ngoài mở cửa sau đó liền đi tới phía trung tâm thành.



Trong tòa thành rộng lớn này ngoài hắn và Vũ Thuỳ Yên ra thì cũng không còn ai
cả, hoàn toàn rất yên tĩnh. Vô Danh vừa mới đi tới khu vực trung tâm tòa thành
thì đã thấy Vũ Thuỷ Yên đang một mình luyện kiếm ở đó.



- ẦM



Thanh Uyên kiếm trên tay Vũ Thuỷ Yên vẽ ra một đường kiếm khí rích rắc khó
đoán đánh vào phía trên không trung sau đó nổ ra, vết kiếm còn chưa kịp lưu
lại thì đã biến mất.



Vô Danh thấy vậy thì cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, một kiếm này quả thực
quá tệ.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #184