Người đăng: AnCuSi
Sau khi thương khí phô thiên cái địa đã ngừng quét ra xung quanh thì lúc này
các tu sĩ bên ngoài mới kịp bình ổn lại sau khi tránh được một thương vừa rồi.
Khi khói bụi mờ mịt đã tan đi, bầu trời chỉ còn lại những hạt mưa rơi lách
tách, các tu sĩ mới kịp nhìn về phía trước nơi kẻ địch đánh mãi không chết của
bọn chúng đang đứng ở đó. Nhưng điều khiến cho tất cả đều cảm thấy vui mừng đó
chính là kẻ địch của chúng không còn dáng vẻ oai phong lẫm liệt lúc trước nữa
mà thay vào đó chính là đang trút lấy từng hơi thở cuối cùng. Ai cũng nhìn
thấy rõ ràng vết thương trên người của Hồng Mông.
"Ha ha, hắn cuối cùng cũng phải chết."
"Ta đã nói, dù tiểu tử này có thần thánh bảo vệ đi chăng nữa thì ngày hôm nay
cũng không thể còn mạng mà rời khỏi đây."
"Đợi lát nữa lục soát đồ đạc trên người của tiểu tử này chắc chắn là có rất
nhiều đồ tốt a."
Ai ai nhìn thấy cảnh này cũng đều hết sức vui vẻ, ai cũng nôn nóng chờ đợi
thời khắc thu hoạch thành quả, tuy nhiên bọn chúng hiện tại cũng không có ai
dám tiến lên tới phía trước để lấy nhẫn trữ vật của Hồng Mông, bởi vì bọn
chúng không có cái quyền đó, mà cái quyền này chính là thuộc về kẻ có thực lực
mạnh nhất ở đây và cũng là người đã tạo ra vết thương chí mạng cho Hồng Mông,
không ai khác ngoài Hoàng Văn Trác.
Bóng dáng tiểu mỹ nhân mặc bạch y đứng đằng sau đám người nhìn về phía Hông
Mông mà không khỏi thở dài, cuối cùng vẫn là thực lực của hắn không đủ nàng
thế nhưng cũng là đã ra tay giúp hắn một chút rồi.
- Ta cũng đã giúp ngươi một phần, chính ngươi thực lực không đủ, nếu có chết
ở đây cũng không thể trách ta. Tuy nhiên ta cũng không thể giúp ngươi không
công được, Long Nguyên Đan của ngươi nhất định phải là của Lạc Hàn Tịnh ta.
Lạc Hàn Tịnh nghĩ thầm, nếu như Hồng Mông không gắng gượng được thì nhất định
nàng sẽ ra tay cứu hắn một mạng. Dù ở đây có nhiều người đi chăng nữa thì cũng
không phải không đi được.
Hồng Mông bây giờ cũng biết rõ tình trạng của mình, nếu hắn không cố gắng giữ
cho mình tỉnh táo thì ngày hôm nay chính là ngày giỗ của hắn. Chính vì thế
Hồng Mông hắn nhất định phải tỉnh táo, nhất định phải mạnh mẽ đứng dậy mới
được, nếu không thì thật khiến cho đại ca thất vọng.
Ngày hôm nay rốt cục hắn cũng đã hiểu ra, lý do vì sao đại ca lại muốn hắn một
mình lăn lộn trong chiến trường cổ này, chính là muốn hắn ở trong hoàn cảnh cô
độc này mà ma luyện chính bản thân mình. Bây giờ hắn đã hiểu, hẳn chính là hạt
mầm nhỏ trong câu chuyện về hai hạt mầm mà đại ca đã kể với hắn, và có lẽ đại
cả chính là mặt đất kia.
"Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau dưới một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói:
- Tôi muốn lớn lên thật nhanh. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi
nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu
dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân... Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt
trời và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên cành lá.
Và rồi hạt mầm mọc lên.
Hạt mầm thứ hai bảo:
- Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không
biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Và giả như những chồi non của tôi
có mọc ra, đám côn trùng sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó,
nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy
mà đùa nghịch thôi. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm
thấy thật an toàn đã."
Mặc dù đại ca không nói với hắn hai hạt mầm nhỏ lựa chọn hai con đường kia sau
này sẽ như thế nào những hắn biết là hắn đã tìm được câu trả lời rồi.
Hạt mầm nhỏ kia hằng ngày đều nằm yên trong lòng đất, được lòng đất che trở,
hàng ngày không nhìn thấy mặt trời cũng chẳng thấy được mặt trăng, nắng sương
mưa gió cũng chẳng phải chịu đựng một chút gì thì nó mãi mãi chỉ là hạt mầm
nhỏ nằm ở đó thôi, và rồi một ngày nó cũng sẽ mục nát mà chết. Nhưng nếu như
hạt mầm nhỏ này đâm chồi nảy lộc muốn nhô ra khỏi mặt đất, muốn vươn lên thì
nhất định nó sẽ đáng được hưởng những gì nó đáng có.
Bởi vì hạt mầm nhỏ này nó đã vươn lên khỏi mặt đất, nó đã trở thành cây con,
hàng ngày đều đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, chịu sương chịu gió, mưa to
gió lớn gì cũng đều đã trải qua. Hàng ngày nó phải đối mặt với các con vật có
thể gây hại với nó, có thể giết chết nó, nhưng nó không sợ hãi nó vẫn còn ở
đó. Thời gian cứ như vậy qua đi, nó chịu không biết bao nhiêu là khổ cực, vậy
nó đáng được gì đây, chẳng phải nó đáng được sống tiếp, đáng được vươn lên cao
hơn là gì. Từ một hạt mầm nhỏ nó đã trở nên cao lớn ngần ấy, cành lá xum xuê,
còn có cả trái ngọt nữa.
Hồng Mông hắn không muốn làm hạt mầm nhỏ chỉ mãi nằm sâu trong lòng đất đợi
ngày mục nát chết đi mà hắn muốn là hạt mầm vươn ra khỏi đất, muốn tìm sức
sống mãnh liệt hơn, muốn vươn cao hơn. Hồng Mông hắn muốn biết thế nào là nhân
sinh, thế nào là cuộc sống vô thường. Rồi ắt có một ngày hắn sẽ trở thành cây
đại thụ to lớn, vươn dài cành lá của mình ra che chở cho những cây con phía
dưới, là nơi cho đàn chim trú ngụ, chẳng những tự tạo sức sống cho mình mà còn
là nguồn sống của người khác. Trở thành cây cao mặc dù phải đối mặt với gió
lớn thế nhưng một khi đã là cây cao thì không sợ gió lớn. Có lẽ đại ca muốn
nói với hắn chính là chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, quyết đoán hơn,
trải nghiệm nhiều hơn thì mới có thể tự bảo vệ lấy bản thân mình đồng thời bảo
vệ lấy người thân và gia đình nhỏ bé của hắn sau này.
Đại ca là đất ấp ủ mầm non như hắn, vậy sau này hắn sẽ là cây đại thụ che chở
cho đại ca và còn nhiều điều khác nữa. Hắn muốn trở thành cây đại thụ che trời
phủ đất.
Hồng Mông nước mắt hai hàng, trong lòng không nén nổi cảm xúc, cái cảm giác
hiểu ra kia giúp cho hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn cố gắng nén cơn đau dùng
lại chút thần niệm cuối cùng tìm ở trong nhẫn trữ vật của mình hai lọ đan
dược.
Hồng Mông không chút chậm trễ nào nuốt vào một viên Bạo Nguyên Đan và hai viên
Phục Thần Đan. Bạo Nguyên Đan chính là loại đan dược giúp cho thực lực của
người sử dụng tăng mạnh lên mấy cái cấp độ trong khoảng thời gian ngắn, thế
nhưng sau khi sử dụng Bạo Nguyên Đan này sẽ để lại di chứng khá nặng nề đó là
vài ngày sau tu vi sẽ bị giảm xuống, sức khoẻ yếu đi, ít nhất là phải mất một
tháng thời gian thì mới có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
Còn Phục Thần Đan kia là một loại đan dược mà Hồng Mông tình cờ tìm thấy được
ở bên trong một di tích tông môn thượng cổ, và tác dụng của Phục Thần đan này
khiến cho hắn phải bất ngờ, nó chính là đan dược có khả năng khôi phục thần
niệm. Phải biết rằng có thể hồi phục thần niệm đối với một tu sĩ là cỡ nào
quan trọng a, mà bây giờ ở tu chân giới cũng chưa từng nghe nói đến người có
thể chế tạo ra đan dược khôi phục thần niệm.
Hồng Mông vừa mới sử dụng Bạo Nguyên Đan cũng Phục Thần Đan thì liền cảm nhận
được trong người có hai luồng nhiệt một nóng một lạnh đang chạy quanh cơ thể
cùng với thức hải của hắn. Luồng nhiệt nóng kia hơi có cảm giác cường bạo mạnh
mẽ, còn luồng nhiệt lạnh kia mang lại cảm giác mát lạnh dễ chịu.
Hồng Mông lập tức cảm nhận được tu vi của bản thân đang tăng lên một cách
nhanh chóng, đồng thời thần niệm tiêu hao của hắn cũng bắt đầu khôi phục lại
với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc hắn liền không còn cảm thấy cảm giác đau
nhức toàn thân nữa.
Tu vi của Hồng Mông lúc này lập tức từ Kim Đan tầng sáu tăng lên tới Kim Đan
tầng sáu trung kỳ sau đó vọt thẳng tới Kim Đan tầng sáu đỉnh phong, và có dấu
hiệu sắp đạt tới cấp độ Kim Đan hậu kỳ tầng bảy.
Không lâu sau đó thực lực của Hồng Mông lập tức vượt qua cảnh giới Kim Đan
trung kỳ tiến vào Kim Đan hậu kỳ tầng bảy. Sau khi đã tiến vào Kim Đan tầng
bảy sơ kỳ thì thực lực của Hồng Mông vẫn còn tiếp tục tăng.