Người đăng: AnCuSi
Hồng Mông sau khi đánh ra chiêu thứ tư trong Huyền Tinh Cửu Thương nhưng không
đạt được mục đích thì cả người lùi lại phía sau mấy bước, cùng lúc đó thì pháp
bảo của các tu sĩ ở bên ngoài cũng đánh tới vị trí của hắn.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Pháp bảo từ các nơi đánh tới vừa vặn đánh xuyên qua cơ thể của Hồng Mông, lập
tức xé hắn ra thành mấy mảnh. Nhưng khi những món pháp bảo này đánh xuyên qua
cơ thể của hắn thì không thấy bất kì một vết máu nào tràn ra mà chỉ thấy cơ
thể Hồng Mông bị xé ra làm mấy mảnh kia từ từ biến mất.
“Tại sao lại như vậy…”
“Đáng tiếc…vậy mà chỉ là một đạo tàn ảnh thôi sao.”
“Tốc độ thật nhanh…vậy mà cứ tưởng là đã giết được hắn.”
Hồng Mông sau khi thoát đi khỏi đợt tấn công thì hắn gần như ngay lập tức xuất
hiện ở phía sau gần chục trượng. Lần này chân nguyên trong cơ thể của hắn lại
ào ạt tuôn vào bên trong Hỏa Long trường thương sau đó liền cắm thẳng cây
thương xuống dưới mặt đất. Liệt Tinh Thương.
Lần này Hông Mông ra chiêu rất nhanh, lấy thế không kịp bưng tai mà tấn công
đối thủ khiến cho tu sĩ xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy
thương khí phô thiên cái địa lại một lần nữa ập tới.
- ẦM! ẦM! ẦM!
Thương khí phô thiên cái địa vừa mới quét ra thì lại một lần nữa cuốn lên vô
số bụi đất hình thành những làn sóng xung kích ra bốn phương tám hướng.
Từ lúc chiến đấu tới bây giờ thì Hồng Mông đã thi triển ra ba chiêu Liệt Tinh
Thương rồi, địa hình ở đây cũng đã bị hắn oanh tạc ra mấy cái hố sâu tới hơn
một trượng, nhưng sau khi thi triển ra chiêu Liệt Tinh Thương thứ ba này thì
mặt đất lập tức bị hắn san thành bình địa.
Các tu sĩ còn đang ở xung quanh bàn tán về đạo tàn ảnh của Hồng Mông vừa rồi
thì đột nhiên nhìn thấy thương khí phô thiên cái địa ập tới khiến cho ai cũng
hết sức là bất ngờ, bọn họ còn chưa kịp đoán xem là chuyện gì xảy ra.
-Phốc! Phốc! Phốc!
Một số kẻ không kịp trở tay thì lập tức bị thương khí phô thiên cái địa này
đánh trúng nổ tung thành từng màn huyết vụ sau đó hòa vào trong màn mưa rồi
lập tức bốc hơi, những hạt mưa còn chưa kịp rơi xuống đất thì cũng đã bốc hơi
hết cả, tình cảnh hai ba chục trượng xung quanh đều là như thế.
Những tu sĩ có thực lực mạnh hơn thì khi nhìn thấy thương khí phô thiên cái
địa ập tới vẫn còn có chút thời gian để trở tay nhưng cuối cùng thì cũng giống
hệt như mấy tên phía trước hóa thành từng luồng huyết vụ sau đó bốc hơi biến
mất khỏi thế gian.
Tuy nhiên số người ở đây cũng có khá nhiều, sáu mươi người vậy mà bây giờ cũng
chỉ còn hơn một nửa, một chiêu vừa rồi lại tiếp tục cướp đi gần ba mươi sinh
mệnh.
Những kẻ còn chống đỡ được sau một chiêu vừa rồi thì cũng là bị đánh cho bay
ngược trở về, may mắn giữ được mạng sống.
Bạch Phi Vũ lúc đầu cũng là đã nhận ra được thân ảnh phía trước của hắn chỉ là
một đạo tàn ảnh cho lên hắn đã lập tức tiến lên phía trước chuẩn bị đánh ra
một kiếm nữa, nhưng cũng để cho hắn ngạc nhiên là còn chưa đợi hắn ra tay thì
Hồng Mông đã đánh ra trước một thương rồi.
Bạch Phi Vũ thấy một thương này chớp mắt sẽ đánh tới phía của mình thì hắn
cũng lập tức đánh ra một kiếm để cản lại thương khí phô thiên cái địa kia.
Một kiếm lần này của Bạch Phi Vũ vừa mới thi triển ra liền hóa toàn bộ những
hạt nước mưa xung quanh hắn phạm vi hai mươi trượng thành một con sóng lớn, để
hình thành được con sóng lớn này thì cũng cần có sự liên kết giữa chân nguyên
của hắn nữa. Con sóng lớn được hình thành từ chân nguyên cùng với nước mưa này
lập tức hướng về thương khí phô thiên cái địa kia va chạm vào.
Oanh! Oanh! Ào! Ào!
Con sóng lớn vừa mới va chạm vào thương khí phô thiên cái địa kia thì liền tạo
ra một cơn chấn động dữ dội lan tỏa ra xung quanh, một con sóng được hình
thành từ nước mưa còn một con sóng được hình thành từ đất đá va chạm với nhau
tạo thành một cảnh tượng hết sức to lớn, con sóng này cứ đổ ập lên con sóng
kia rồi lại bị con sóng sau nhấn chìm.
Rào! Rào! Rào!
Cuối cùng thì con sóng được hình thành từ khói bụi và đất đá cũng đã nhấn chìm
con sóng hình thành từ nước mưa, sau đó tiếp tục cuốn tới vị trí của Bạch Phi
Vũ. Con sóng được hình thành từ nước mưa kia sau khi bị nhấn chìm thì lập tức
hóa thành nước mưa như lúc đầu rồi rơi xuống mặt đất.
Bạch Phi Vũ bị bất ngờ trúng một chiêu này thì sắc mặt xám ngoét phun ra một
búng máu, trên người cũng là dính đầy bùn đất, ở đâu còn cái dáng vẻ anh tuấn
tiêu sái như lúc ban đầu nữa.
- Sao lại có thể mạnh như vậy ??
Bạch Phi Vũ bị đánh lui lại phía sau gần chục trượng mới dừng lại được, hắn
nhìn về phía Hồng Mông rồi lẩm bẩm một câu.
Hồng Mông sau khi đánh ra được một chiêu Liệt Tinh Thương đẩy lùi và giết chết
phần đông các tu sĩ thì bản thân hắn cũng cảm thấy một đợt suy yếu trầm trọng
truyền đến, cả người của hắn lập tức cảm thấy mệt mỏi tới cực độ, đầu của hắn
cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng đau nhức.
Hồng Mông đương nhiên biết nguyên nhân của đợt suy yếu truyền tới nay là từ
đâu, chân nguyên cùng với thần niệm của hắn đã tiêu hao quá nhiều rồi, bây giờ
chân nguyên trong người hắn thậm chí còn không đủ để dùng bất kì chiêu thức
nào nữa.
Hồng Mông đang chuẩn bị lấy đan dược ra nuốt vào thì đột nhiên nghe thấy một
luồng gió rít sắc bén giống như tiếng kêu của một con độc xà đang lao tới.
- Phốc!
Tình trạng lúc này của Hồng Mông cũng chính là tình trạng suy yếu nhất của
hắn, chân nguyên cùng thần niệm đều trở nên cạn kiệt, bảo hắn lấy sức đâu ra
để có thể tránh né con độc xà sắc bén đang lao tới kia đây. Ngay lập tức luồng
kiếm khí giống như con độc xà kia lập tức xuyên qua người của Hồng Mông, xuyên
thẳng từ đằng sau lưng qua trước ngực phải của hắn.
- Phốc
Một luồng huyết vụ từ phía trước ngực của Hồng Mông bắn mạnh ra phía trước,
theo thanh kiếm kia xuyên qua người hắn thì cũng kéo theo thân trên của hắn
ưỡn về phía trước, lớp vảy rồng đằng sau lưng cùng với trước ngực trực tiếp bị
một kiếm này xuyên phá đánh văng ra từng mảnh. Hồng Mông hai mắt trợn tròn tay
vẫn lắm chắc trường thương để bản thân không ngã xuống
- Toóc! Toóc! Toóc!
Hồng Mông hai chân quỳ rạp ở dưới mặt đất, cả người đổ về phía trước, hai tay
run run líu lấy trường thương giúp cho bản thân không gục ngã. Những dòng máu
đỏ tươi vẫn cứ chảy ra ròng ròng từ trên ngực hắn rồi rơi xuống vùng nước phía
dưới tạo thành những âm thanh trầm đục.
Hồng Mông lúc này từ sâu trong đáy lòng bùng lên một loại cảm giác hiểu ra,
nhưng nó cũng không hề rõ ràng, chỉ sợ không đợi hắn hiểu ra thì hắn đã...
- Keng!
Một âm thanh giòn giã vang lên, từ bên trái của Hồng Mông đột nhiên lao tới
một cây trường thương đánh thẳng vào vị trí huyệt thái dương của hắn, tuy
nhiên nó không trực tiếp xuyên qua sọ não của hắn.
Rất may mắn cho Hồng Mông bởi vì trên đầu của hắn vẫn còn đội một chiếc mũ cấp
bậc Linh khí hạ phẩm, nếu không một thương này đánh tới không chỉ đơn giản là
bị đánh bật ra như vậy mà sẽ là trực tiếp xuyên qua đầu của hắn. Trường thương
sau khi đánh thẳng vào đầu của Hồng Mông thì khiến cho chiếc mũ hắn đội bị đẩy
bay ra, một cảm giác đau nhức dữ dội truyền tới đầu của Hồng Mông. Hồng Mông
hai mắt trống rỗng, cả người gần như vô lực…nghiêng người…ngã xuống.
- Bịch! Bịch! Bịch!
Hồng Mông ngã xuống vũng nước ngay phía bên cạnh người của hắn, đầu hắn nảy
lên vài lần rồi mới nằm im dưới mặt đất. Nước mưa rơi trên đầu của hắn, chảy
qua kẽ tóc của hắn, rơi trên hàng mi, chạy qua gò má, làm nhòa đôi mắt trống
rỗng, rơi vào trên bờ môi nhợt nhạt tím thâm….rơi xuống mặt đất.
Ngày hôm nay mưa rơi nặng hạt quá, bầu trời đêm u ám quá…và cũng là…nhiều
người quá. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy màn đêm dài tới vậy, một đêm dài
nhất trong cuộc đời hắn…và cũng có thể là đêm cuối cùng trong cuộc đời hắn…đây
là lần đầu tiên hắn cảm thấy trời đêm lạnh tới vậy…cơn gió kia vậy mà làm cho
hắn cảm thấy run sợ…hắn cảm giác như đến ngay cả cơn gió yếu đuối này cũng có
thể lấy đi mệnh của hắn.
Cơn gió lạnh buổi đêm này làm cho hắn nhớ tới đại ca, đại ca còn lạnh lẽo hơn
cả cơn gió bây giờ mà hắn cảm nhận được…thứ cảm giác tê tái vĩnh cửu đó cơn
gió nhỏ này làm sao có thể so sánh được. Nhưng sự khác biệt là sự lạnh lẽo kia
của đại ca sưởi ấm trái tim hắn, bảo vệ che trở hắn chứ không giống như cơn
gió yếu đuối này…nó đến để lấy mạng hắn…tất cả những gì ở đây…ngay bây giờ…kẻ
địch…hạt mưa…cơn gió nhỏ…bầu trời đêm…mặt đất lạnh lẽo…đều tới để lây mạng
hắn…là mồ chôn của hắn. Hồng Mông chút ra một hơi thở dài nặng nề…nếu có đại
ca ở đây thì tốt quá…hắn sẽ không chật vật giống như bây giờ
Hồng Mông đột nhiên cảm thấy….
Nhìn những hạt mưa kia rơi xuống, Hồng Mông đột nhiên cảm thấy hắn vừa minh
ngộ ra được một điều gì đó…hắn đột nhiên cảm giác được một loại giải thoát….
Nếu như nói một hạt mưa từ khi sinh ra cho đến lúc rơi xuống mặt đất chính là
quá trình bắt đầu, diễn ra và kết thúc một đời người thì rốt cục ở đây ngày
hôm nay đã có bao nhiêu hạt mưa như thế rơi xuống. Mỗi một hạt mưa như vậy sau
khi rơi xuống đất thì chúng đều có một sứ mệnh là mang tới sức sống tươi mới
cho vạn vật. Đóa hoa kia nở bung rực rỡ sau cơn mưa rào liên miên trông thật
đẹp làm sao. Vậy hắn sẽ là hạt mưa rơi xuống để cho kẻ địch xung quanh hắn đây
có cơ hội nở rộ như đóa hoa kia hay đám người đó mới chính là những hạt mưa
rơi xuống góp phần cho giây phút nở hoa của cuộc đời hắn. Nếu hắn phải chọn
thì hắn sẽ chọn làm đóa hoa kia.