Người đăng: AnCuSi
Lại một đợt đau nhói truyền tới từ chỗ vết thương, một loại chân nguyên không
thuộc về hắn đang tàn phá trong cơ thể của hắn. Hồng Mông tự cắn đầu lưỡi để
khiến bản thân tỉnh táo, hắn không thể gục xuống lúc này được, hắn không thể
chết được…
Hồng Mông lúc này đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn lập tức vận chuyển Hồng
Mông Tạo Hóa quyết, ngay khi hắn vừa mới vận chuyển vòng chu thiên đầu tiên
thì loại chân nguyên không thuộc về hắn kia đã bắt đầu bị loại bỏ sau đó hoàn
toàn bị hắn tiêu diệt. Mà lúc này Hồng Mông đột nhiên có cảm giác giống như
bản thân sắp đột phá.
-Oanh!
Khuôn mặt của Hồng Mông đột nhiên biến thành dữ tợn sau đó hắn ngửa mặt lên
trời hét dài một tiếng, khí thế cả người lập tức kéo lên. Hắn cuối cùng đã đột
phá tới Kim Đan tầng sáu.
“Hắn đột phá…”
“Hắn làm sao có thể trâu như vậy, đang chiến đấu cũng có thể đột phá tu vi.”
“Tên này nhất định là yêu quái, hắn không phải người a”
Đám người ở phía ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì hết sức bất ngờ, bọn chúng
chưa bao giờ thấy một kẻ trong lúc chiến đấu lại có thể đột phá như vậy cả.
Từ việc lấy thực lực một người đấu lại mấy chục người cho đến chống đỡ rất
nhiều pháp bảo đánh tới và một chiêu giết chết Kim Đan tầng tám sơ kỳ rồi bây
giờ lại là đột phá trong lúc chiến đấu, thiếu niên trước mắt này thật sự mang
tới cho bọn hắn quá nhiều bất ngờ cùng kinh hãi.
Hồng Mông nhìn một loạt chiêu thức cùng pháp bảo đánh tới, trong tay của hắn
lại một lần nữa xuất hiện một nắm đan dược sau đó liền nuốt xuống. Hắn dùng
lực một chân nâng cả người dậy sau đó Hỏa Long trường thương lập tức đánh ra,
từ một thanh Hỏa Long trường thương đã biến thành từng đạo thương ảnh giống
nhau như đúc tấn công về phía trước.
Từ một thương ảnh lập tức tăng lên hai thương ảnh, ba mươi sáu thương ảnh…sáu
trăm bốn mươi tám thương ảnh…Chẳng mấy chốc con số đã tăng lên tới mười một
ngàn sáu trăm sáu mươi tư thương ảnh.
Toàn bộ hơn mười một ngàn thương ảnh này lao với tốc độ rất nhanh tấn công về
phía những tu sĩ ở bên ngoài, hết lớp này tới lớp khác.
Mỗi một thương ảnh được tạo ra từ chân nguyên nhìn giống hệt với bản thể, toàn
bộ đều mang màu đỏ của lửa. Nhìn từ xa không khác gì một tấm màn lửa lớn giữa
trời đêm, mà màn lửa lớn này chính là đang hướng các đạo ánh sáng nhìn như
những ngôi sao kia mà đánh tới, chẳng mấy mốc màn lửa lớn đã nuốt trọn những
ngôi sao kia vào trong.
- Keng! Keng! Bịch! Bịch!
Hơn mười một ngàn đạo thương ảnh vừa mới va vào hơn ba mươi món pháp bảo phía
trước thì lập tức liền vang lên những tiếng keng keng va chạm của kim loại,
đồng thời cũng là tiếng thương ảnh hình thành từ chân nguyên của Hồng Mông
liên tục vỡ vụn khi đối đầu với rất nhiều pháp bảo như vậy. Nhưng vì số lượng
thương ảnh quá nhiều cho lên cũng đã đẩy lùi được rất nhiều pháp bảo, thậm chí
còn có một số thương ảnh xuyên qua được màn tấn công của pháp bảo mà đánh lên
trên người của kẻ địch, tuy nhiên cũng không gây tổn thất to lớn gì.
- Phốc!
Trong khi một vài món pháp bảo đánh vào trên người của Hồng Mông khiến cho hắn
bị thương không nhẹ thì Hỏa Long trường thương của hắn cũng đã đâm xuyên qua
đầu một tên Kim Đan tầng một, toàn bộ thương ảnh mặc dù đều đã bị đánh vỡ
nhưng cũng đã ngăn chặn lại được đa phần đòn tấn công của các tu sĩ…chỉ là…hắn
vẫn không thể hoàn toàn ngăn lại được toàn bộ pháp bảo đánh tới, trước mặt hắn
vẫn còn hơn mười đạo ánh sáng xuyên qua được bức màn hơn vạn đường thương ảnh.
Hồng Mông lập tức lấy ra hai tấm khiên phòng ngự để chặn lại các pháp bảo đang
đánh tới từ các phía, trong đó hắn thấy được một kiếm rất mạnh mẽ đánh về phía
hắn.
Hồng Mông có thể trong lúc vừa xuất chiêu xong liền lấy ra được hai tấm khiên
phòng hộ là bởi vì thức hải cùng thần niệm của hắn đã được Hàn Tủy Vạn Niên
bồi dưỡng qua, chính vì thế mà thần niệm của hắn đã trở lên cô đọng rất nhiều,
lấy ra một hai tấm khiên phòng hộ không có khó khăn gì.
- Ầm! Bịch! Bịch! Răng rắc! Răng rắc!
Hai tấm khiên này của Hồng Mông vừa mới lấy ra lại lập tức vỡ vụn sau đó, bởi
vì phẩm chất của hai tấm khiên này kém hơn Hỏa Long chiến giáp rất nhiều cho
lên vừa mới đỡ được mấy đòn liền vỡ tan, tuy nhiên đợt công kích vừa rồi cũng
đã qua đi.
- Tất cả những kẻ đứng ở phía sau không tiến lên hoặc không xuất thủ toàn lực
đừng hòng mong nhận được chia phần, Hoàng Văn Trác ta nói được thì sẽ làm
được.
Hoàng Văn Trác nhìn thấy Hồng Mông chỉ xuất hiện thêm vài vết thương sau đợt
tấn công vừa rồi thì liền tức giận hét lên, đám người kia nhiều như vậy mà lại
chỉ gây ra được vài vết thương cho tiểu tử kia thì bảo hắn làm sao tin tưởng
được đây, một tấm khiên vừa rồi cũng là do hắn một kiếm đánh nát.
Những tu sĩ thực lực hơi yếu một chút đứng sau tạo thành vòng vây ngăn cản
Hồng Mông thoát ra nghe thấy vậy cũng đành phải xông lên toàn lực xuất thủ,
bởi vì cho dù bọn chúng có đứng sau tạo thành vòng vây chặn lại tiểu tử kia
thì sau khi chia phần cũng sẽ chẳng ai quan tâm tới bọn chúng có làm đúng hay
không, nếu muốn có một phần thì nhất định phải toàn lực xuất thủ.
Ngay cả những kẻ đang trong cuộc chiến nghe thấy câu này cũng không còn dám
giữ lại thực lực chân chính của mình nữa, toàn bộ đều toàn lực xuất thủ tấn
công về phía Hồng Mông.
- Hộc! Hộc! Hộc!
Hồng Mông đứng im thở hồng hộc đưa mắt nhìn xung quanh, đám người kia thật sự
muốn dồn chết hắn rồi. Hồng Mông sau khi đảo qua ánh mắt một vòng thì trên mặt
liền hiện ra nụ cười mỉm, đám người này muốn toàn bộ xuất thủ giết chết hắn
thì cũng đồng nghĩa mở ra cho hắn một con đường để chạy trốn, sẽ không có kẻ
nào ở ngoài chặn hắn lại được.
Hồng Mông nhìn về phía tên Kim Đan tầng tám trung kỳ đang cầm cặp Phi Vũ Song
Kiếm, đây chính là chỗ duy nhất để cho hắn thoát ra, mặc dù có chút khó khăn
nhưng vẫn còn tốt hơn những chỗ khác, đây chính là lớp phòng tuyến mỏng nhất
rồi, những chỗ khác thực sự có quá nhiều người a.
Bây giờ đang bao vây hắn vẫn còn gần sáu mươi người, con số này thực sự là còn
quá nhiều, cú đánh tiếp như vậy hắn thực sự sẽ chết mất, chỉ có chạy đi thì
may ra còn có cơ hội.
Hồng Mông lần này không đợi đám người kia ra tay rồi hắn mới xuất thủ, lần này
hắn chủ động tấn công trước. Hồng Mông cả người lập tức lao thẳng về phía tên
Kim Đan tầng tám trung kỳ đồng thời cũng chém ra thương thứ tư của Huyền Tinh
Cửu Thương, Khuyết Nguyệt.
Tên Kim Đan tâng tám thấy vậy thì cũng trợn tròn mắt lên, hắn khá bất ngờ khi
thiếu niên trước mắt chọn hắn làm mục tiêu. Kim Đan tầng tám trung kỳ thấy vậy
thì liền cười một cái, giọng nói hùng hậu truyền ra.
- Muốn giết Bạch Phi Vũ ta đâu có dễ dàng như vậy !
Bạch Phi Vũ vừa nói xong thì đột nhiên trên trời phát ra từng đạo âm thanh của
sấm sau đó trời bắt đầu xuất hiện mưa lớn trút xuống. Đây cũng là lần đầu tiên
khu vực này có mưa.
Bạch Phi Vũ lúc đầu thấy cảnh tượng này thì cũng là ngẩn ra một chút sau đó
trên khuôn mặt hiện ra nét vui mừng, ngay cả ông trời cũng muốn giúp hắn giết
chết tiểu tử trước mặt kia:
-Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, hãy xem Bạch Phi Vũ ta thu thập ngươi như thế nào.
Bạch Phi Vũ vừa nói xong thì Phi Vũ Song Kiếm trên tay lập tức vũ động, chỉ
thấy vốn bầu trời đang mưa to không dứt thì lúc này đột nhiên hóa thành từng
giọt băng sau đó tụ tập về phía hai thanh kiếm của Bạch Phi Vũ, chẳng mấy chốc
đã hình thành lên hai thanh kiếm băng trong suốt. Bạch Phi Vũ lúc này vừa chém
ra một kiếm vừa nhìn Hồng Mông nói:
- Hãy nếm thử “Thiên Băng Kiếm” trong tuyệt kỹ Phi Vũ Đạp Thiên Kiếm của Bạch
gia ta.
Bạch Phi Vũ vừa mới chém ra một kiếm này thì lập tức hóa thành hàng ngàn hàng
vạn đạo băng kiếm nhỏ như những hạt mưa tấn công về phía Khuyết Nguyệt thương
văn của Hồng Mông.
Băng kiếm kia mặc dù khi đánh ra chỉ có hơn ngàn đạo nhưng nó còn đang không
ngừng phân tách ra, nước mưa rơi xuống gặp băng kiếm này trực tiếp hóa thành
băng kiếm sau đó lại tiếp tục phân tách, chẳng mấy chốc đã có tới vài vạn đạo
kiếm băng nhỏ như những giọt nước mưa.
- Tạch! Tạch! Tạch!
Khuyết Nguyệt thương văn vừa mới va chạm vào băng kiếm thì liền đơn giản đánh
vỡ chúng, thế nhưng số lượng kiếm băng này thật sự có quá nhiều, cứ hết lớp
này lại tới lớp khác phân tách ra hết sức khó chịu. Cuối cùng khuyết nguyệt
thương văn của Hồng Mông cùng với kiếm băng của Bạch Phi Vũ đều triệt tiêu lẫn
nhau rồi tan biến mất. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Hồng Mông hắn
tung ra chiêu thức bị người ta chặn lại như vậy.
Cả hai sau khi không giành được lợi thế nào thì cũng lui ra sau vài bước, Bạch
Phi Vũ cũng là đoán trước được “Thiên Băng Kiếm” của hắn cũng chỉ có thể chặn
lại được chiêu thức vừa rồi của thiếu niên trước mặt.
- Thế nào, rất bất ngờ sao. Đừng tưởng một quyền yếu ớt ban đầu của người dễ
dàng đánh ta hộc máu như vậy mà cho là ta yếu, ta chẳng qua là cố tình phun ra
một ngụm máu mà thôi.
Bạch Phi Vũ sau khi ổn định lại thân hình thì liền cười ha hả nói. Hiển nhiên
một quyền lúc đầu của Hồng Mông đánh ra khiến cho Bạch Phi Vũ hộc máu cũng chỉ
là giả mà thôi, đây là Bạch Phi Vũ kia giả bộ yếu đuối. Mà Hồng Mông sau khi
nghe xong lời này thì hắn cũng biết là mình đã chọn sai đường để thoát đi rồi,
hôm nay chỉ sợ không cẩn thận cũng liền có thể bỏ mạng tại nơi đây.