Bạch Y Tiểu Mỹ Nhân


Người đăng: AnCuSi

Hồng Mông nhìn miệng vết thương sâu tới tận xương trên đùi của mình rồi đưa một tay ra điểm vài cái ở gần chỗ vết thương, tay còn lại lập tức lấy ra một lọ “Liệu Cốt Đan”.



Tay của Hồng Mông vừa mới điểm vài cái trên đùi thì vết thương lập tức ngừng chảy máu, mà sau khi hắn nuốt vào hai viên “Liệu Cốt Đan” thì xương đùi cũng đang từ từ lành lại, miệng vết thương cũng đang khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.



“Mọi người cùng nhau xông lên giết chết tiểu tử này…”



“Hắn bị thương rồi, mọi người cùng nhau xuất thủ đừng để hắn chạy thoát…”



“Ai thực lực mạnh mẽ thì xông lên giết chết tiểu tử này, mấy người còn lại tu vi yếu một chút thì ở bên ngoài tạo thành vòng vây nhốt hắn vào trong, đừng để hắn chạy thoát.”



……..



Hồng Mông ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, trước mặt hắn bây giờ chính là hơn năm mươi món pháp bảo đánh tới, trong lòng của hắn bây giờ cảm thấy rất là khó chịu.



Hồng Mông không quan tâm chân trái của mình đang bị thương mà một lần nữa đứng lên, Hỏa Long trường thương lại một lần nữa rung lên từng hồi thúc giục.



Hàng chục món pháp bảo bay ở trên không trung phát ra ánh sáng làm sáng cả một khoảng trời đêm đen kịt, tất cả đều hướng về một thân ảnh mặc chiến giáp đỏ rực lửa ở phía trung tâm.



Hồng Mông lúc này đích xác đã bị vây vào giữa đám người, pháp bảo từ bốn phương tám hướng đều hướng về phía hắn mà đánh tới. Hai tay lắm chặt trường thương, trong mắt của Hồng Mông hiện lên vẻ kiên định chưa từng thấy.



Cả người Hồng Mông đột nhiên bốc cháy, toàn bộ cơ thể hắn được bao bọc lại bởi một lớp giáp lửa ba màu, ngay cả mặt của hắn cũng đã chạy lên một ngọn lửa. Hồng Mông hai tay cầm trường thương đứng thẳng lên, cả người hắn có lại sau đó bắn thẳng lên trên không trung với một tốc độ rất nhanh.



- Liệt! Tinh! Thương!



Trong miệng Hồng Mông khẽ nói ra ba chữ sau đó cả người cũng thương dộng mạnh xuống dưới đất.



- Ầm ! Oanh ! Oanh



Thương khí phô thiên cái địa lại một lần nữa lấy Hồng Mông làm trung tâm thổi quét ra bên ngoài, mặt đất phía dưới lại một lần nữa bị đánh thủng ra một cái hố, khói bụi cũng đất đá thật giống như những con sóng thần trên mặt đất càn quét bốn phương tám hướng.



“Mọi người cẩn thận, hắn lại định dùng chiêu cũ..."



“Mọi người mau mau lui lại, đừng để bị hắn đánh trúng một chiêu này”



“Không được lùi lại, lùi lại chính là chết, chỉ có dốc toàn lực tấn công mới có thể hy vọng…”



……..



Đám người ở bên ngoài nhìn thấy Hồng Mông lại một lần nữa dùng chiêu thức này thì có một số kẻ liền trở lên hoảng hốt, bởi vì trước đó chúng đã được chứng kiến uy lực của chiêu thức này trước đó, đến cả bốn tên Kim Đan tầng năm cũng bị một chiêu này trực tiếp giảo sát thì huống chi là mấy người bọn hắn.



Một số kẻ sợ sệt là thế, nhưng vẫn có một số kẻ hết sức tỉnh táo, toàn bộ người ở đây đã sớm tiến vào khu vực thi triển chiêu thức của thiếu niên trước mặt, đã không còn đường để lùi lại nữa rồi, nếu như lùi lại thì chỉ có con đường chết, chỉ có dũng mãnh tiến lên mới có thể hy vọng chống đỡ.



Tên Kim Đan tầng bảy trung kỳ lúc trước thi triển ra một chiêu cự kiếm đỏ rực thấy những người xung quanh bị một chiêu này của thiếu niên trước mắt kia dọa cho sợ hãi thì lại một lần nữa hét lên khích lệ tinh thần mọi người:



- Tất cả cùng nhau tiến lên phóng ra pháp bảo của mình tấn công về phía trước, nếu như lùi lại thì sẽ chết không nghi ngờ.



Kim Đan tầng bảy trung kỳ nói xong thì bản thân cũng tiến lên phía trước một bước sau đó bảo kiếm trong tay lại một lần nữa vũ động, lần này chẳng những có một thanh cự kiếm dài chừng hai mươi trượng mà ở xung quanh cũng có vô số kiếm quang bao bọc lại, đêm qua cũng phải có hơn vạn đường kiếm quang.



Kim Đan tầng bảy trung kỳ vừa mới xuất ra một chiêu này thì lập tức chỉ thẳng hướng thương khí phô thiên cái địa mà đánh, chỉ là hắn vừa đinh đanh ra một chiêu này thì đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy, trên lưng cũng là mồ hôi lạnh chạy xuống.



- Không ổn, có người đánh lén!



Kim Đan tầng bảy trung kỳ vừa mới nghĩ như vậy thì thần thức của hắn đã phát hiện một đao ánh sáng nhỏ màu lam hướng về phía sau đau của hắn đánh tới, đạo ánh sáng nhỏ màu lam này nếu như không quan sát thật kỹ thì khó mà có thể nhìn thấy, nó nhỏ tới mức gần như vô hình.



Chẳng kịp nghĩ nhiều, tên Kim Đan tầng bảy này lập tức quay người lại sau đó liền hướng một kiếm vừa mới xuất ra đánh về phía đạo ánh sáng nhỏ màu lam kia.



Mà lúc này ở trong đám đông có thể nhìn thấy được một đạo thân ảnh nhỏ nhắn chỉ cao khoảng hơn mét rưỡi, cả người mặc một bộ y phục màu trắng làm nổi bật thân hình duyên dáng, chỗ nồi chỗ lõm, trên đầu cũng có một chiếc nón trùm màu trắng che đi khuôn mặt thật sự bên trong. Vừa mới nhìn lướt qua đạo thân ảnh này liền có thể thấy rõ đây chính là một tiểu mỹ nhân.



Đôi lông mày thanh tú đang sau lớp khăn che mặt khẽ nhíu lại, nàng ta cũng không ngờ là tên Kim Đan tầng bảy kia lại có thể phát giác ra được “Long Cốt Bằng Trâm” của nàng, điều này cũng có chút ngoài ý muốn.



Tiểu mỹ nhân khẽ nhếch cái miệng xinh xắn của mình lên thành một đường cong, hai tay làm ra một đạo thủ ấn sau đó liền điên cuồng rót chân nguyên cùng với thần thức vào bên trong “Lòng Cốt Băng Trâm”.



“Long Cốt Bằng Trâm” lúc đầu vốn chỉ là một đạo ánh sáng nhỏ màu lam thì bây giờ lập tức rung lên một cái rồi sau đó liền hóa thành hàng ngàn đạo ánh sáng nhỏ màu lam giống hệt như vậy.



Toàn bộ hơn ngàn đao ánh sáng nhỏ màu lam này lập tức hướng về phía hơn vạn đường kiếm quang cùng cự kiếm kia đánh tới, hai bên chẳng mấy chốc mà va chạm vào nhau.



Nhìn bên ngoài thì hơn ngàn đạo ánh sáng nhỏ màu lam của tiểu mỹ nhân kia có vẻ yếu đuối chẳng thể nào chống lại được hơn vạn đường kiếm quang cùng với thanh cự kiếm khổng lồ kia, nhưng chỉ có người sử dụng nó mới biết được uy lực của đao ánh sáng nhỏ màu lam kia mạnh mẽ cỡ nào. Nếu như ở đây có một vị cao thủ thì chắc chắn có thể nhìn ra trong hơn ngàn đao ánh sáng màu lam kia chứa đựng một loại lực lượng hết sức tinh thuần đang chảy cuồn cuộn bên trong.



- Keng! Keng! Keng!



Hơn một ngàn đạo ánh sáng nhỏ xé gió lao tới hơn vạn đường kiếm quang phía trước. Hai bên vừa mới va chạm vào nhau liền ngay lập tức vang lên từng tiếng keng keng giòn giã. Chẳng mấy chốc liền có thể nhìn thấy hơn vạn đường kiếm quang kia thật giống như thủy tinh mỏng manh bị đao ánh sáng nhỏ kia hung hăng đánh vỡ rồi từ từ tiêu tán trong không trung.



- Oong! Oong! Oong!



Trong khi những đường kiếm quang ở bên cạnh không ngừng bị đao ánh sáng nhỏ màu lam kia đanh vỡ thì ở giữa thanh cự kiếm dài gần hai mươi trượng cũng đang giằng co với đao ánh sáng nhỏ màu lam chỉ dài có vài tấc.



Nhìn bên ngoài thì có vẻ như đạo ánh sáng nhỏ màu lam kia chẳng khác gì lấy trứng chọi đá khi đối đầu với cự kiếm, nhưng thực tế thì lại hoàn toàn ngược lại, thanh cự kiếm màu đỏ đang rung lên bần bật giống như sắp không chống đỡ được.



Kim đan tầng bảy thấy cảnh này thì liền điên cuồng rót chân nguyên vào trong thành cự kiếm màu đỏ, từ từ mới thấy thanh cự kiếm màu đỏ đang rung bần bật mới từ từ yên tĩnh lại.



- Hừ!



Tiểu mỹ nhân mặc bạch y kia thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng sau đó lại thêm chân nguyên vào trong “Lòng Cốt Băng Trâm”. Long Cốt Băng Trâm vừa mới được tiếp thêm sức mạnh thì lập tức sáng lên sau đó đẩy lùi thanh cự kiếm màu đỏ kia.



Ở bên cạnh hơn vạn đường kiếm quang đang lấy số lượng để áp đảo lại hơn ngàn đạo ánh sáng nhỏ màu lam kia, cứ một lớp kiếm quang bị đánh vỡ thì lại có một lớp kiếm quang đánh tới. Cứ như vậy số lượng kiếm quang cùng với đao ánh sáng nhỏ màu lam kia dần dân triệt tiêu lẫn nhau.



- Tinh! Tinh! Tinh!



Đúng lúc này thanh cự kiếm ở giữa đột nhiên phát ra âm thanh giống như thủy tinh bị đánh vỡ sau đó với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy đang liên tục vỡ ra, mỗi lần mà Lòng Cốt Băng Trâm tiến lên một chút thì thanh cự kiếm cũng từ từ vỡ ra từng chút một. Chẳng mấy chốc thành cự kiếm dài gần hai mươi trượng liền bị Long Cốt Bằng Trăm chỉ dài bằng ngón tay trỏ đánh tan.



- Không thể nào !!



Tên Kim Đan tầng bảy kinh ngạc hét lên một tiếng, hắn vậy mà không thể đánh tan được đạo ánh sáng nhỏ màu lam kia.



Đạo ánh sáng nhỏ màu lam kia ngày càng hiện rõ trong mắt của tên Kim Đan tầng bảy, chỉ sau một giây thì gần trăm đao ánh sáng nhỏ màu lam liền hướng về phía trên thân thể của tên Kim Đan tầng bảy đánh vào.



- Thịch! Thịch! Thịch!



Gần trăm đạo ánh sáng nhỏ cùng với Long Cốt Băng Trâm vừa mới rơi vào trên người của Kim Đan tầng bảy thì liền phát ra những tiếng thình thịch.



Những đạo ánh sáng nhỏ là phân thân của Long Cốt Băng Trâm được ngưng tụ từ chân nguyên vừa mới đánh vào trên tấm hộ giáp kia thì cũng không gây ra lực phá hoại đang kể gì, ngay lập tức liền bị tấm hộ giáp đó chặn lại. Chỉ là Long Cốt Băng Trâm kia dường như cũng không chỉ đơn giản như vậy.



Tại chỗ mà hộ giáp tiếp xúc với Long Cốt Băng Trâm đã bắt đầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, mà lực tấn công của Long Cốt Băng Trâm vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, nó vẫn còn khá mạnh mẽ.



- Răng rắc !!



Lúc này đột nhiên có một tiếng răng rắc vang lên, tấm hộ giáp kia từ một điểm nhỏ bị nứt đã bắt đầu lan rộng ra xung quanh giống như mạng nhện.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #174