Trốn Vào Hư Không


Người đăng: AnCuSi

Kim Luân Vương mặc dù là thánh thú thượng cổ, uy lực cùng thần thông mạnh hơn xa những con yêu thú thông thường khác, mặc dù nó chỉ là yêu thú cấp năm nhưng nó lại có thực lực tương đương với yêu thú cấp sáu, tức là nó có thể chiến đấu với đối thủ cao hơn bản thân một giai.



Như vậy con Kim Luân Vương này cũng có điểm tương đồng với Vô Danh. Vô Danh bởi vì có thần thức cùng với chân nguyên cô đọng hết sức mạnh mẽ cho nên hắn cũng có thể vượt giai chiến đấu, mặc dù hắn đang ở Kim Đan tầng tám sơ kỳ đỉnh phong thế nhưng thần niệm của hắn mà đem ra so sánh thì cũng không thua kém gì tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cả, thậm chí còn có thể là hơn. Tuy nhiên thần thức của hắn mạnh nhưng chân nguyên cũng không theo kịp thần thức, chân nguyên của hắn mặc dù cô đọng nhưng cũng chỉ có thể đối chiến được với tu sĩ Nguyên Anh tầng ba trở xuống, nếu như đánh lên trên một chút nữa thì quả thực là quá sức đối với hắn.



Chính vì thế mà khi Vô Danh đánh nhau với Kim Luân Vương này thì không có sức lực để mà phản kháng, thứ nhất là bởi vì Kim Luân Vương chân nguyên mạnh mẽ hơn hắn, thứ hai là Kim Luân Vương có thần thông cho nên hắn xa xa cũng không thể đánh lại.



Nếu như không phải Kim Luân Vương này lúc đầu chưa ra hết sức lực thì hắn có lẽ hắn đã bị đánh bại bởi một chiêu thần thông đầu tiên rồi.



Mà một cước xuất hiện hai vòng kim luân vừa rồi chắc chắc là một đòn đánh hết sức của con Kim Luân Vương kia. Sở dĩ chiêu đầu tiên hắn có thể làm tổn thương được Kim Luân Vương cũng là do nó khinh địch cho nên mới dẫn tới kết quả như vậy.



Vô Danh mặc dù chân nguyên không mạnh mẽ bằng Kim Luân Vương, thế nhưng nhục thân của hắn cũng tương đối mạnh mẽ nên có thể chịu được đòn, nếu không thì chỉ với một cước thần thông đầu tiên thì có lẽ hắn cũng đã bị Kim Luân Vương đạp chết.



Nhưng hắn yếu hơn Kim Luân Vương cũng không phải là không có cách giết chết nó được, chỉ cần hắn có thể ra chiêu thì rất có khả năng giành được lợi thế.



Nếu như là lúc trước thì hắn bắt buộc phải lợi dụng sĩ binh cổ để xếp thành trận pháp đánh bại Kim Luân Vương, thế nhưng Kim Luân Vương này còn mạnh mẽ hơn so với hắn tưởng tượng, hắn còn chưa kịp dùng Nam Quốc quân đánh Kim Luân Vương thì đã bị đánh cho thê thảm như vậy rồi.



Vô Danh ước chừng khuôn mặt của hắn cũng muốn méo mó đi mất, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể vì một cước vừa rồi mà xém nữa thì nát bét hết cả, may mà hắn căn cơ vững chắc, nhục thân cũng không phải giống những tu sĩ bình thường nên còn có thể chịu được. Nhưng quan trọng hơn đó chính là hắn có đỉnh cấp công pháp luyện thể cho nên mới có thể giữ được lục phủ ngũ tạng nguyên vẹn.



Đánh nhau với Kim Luân Vương đúng là hắn không có cửa thắng, cho dù là lúc trước hắn có thể sử dụng được Nam Quốc Quân thì chắc gì đã có thể đánh được Kim Luân Vương kia.



Kim Luân Vương rất giỏi về thần thông không gian cho nên cho dù hắn có xếp binh trận thì cũng bị nó tìm ra được kẽ hở mà xé rách trận pháp.



Tuy nhiên bây giờ thì đã khác rồi, chỉ cần có thể cho hắn một chút thời gian thì hắn có thể xé mở ra được lớp phòng thủ của Kim Luân Vương kia.



Kim Luân Vương một cước vừa rồi chính là bỏ qua khoảng cách không gian mà xuất ngay một cước tại trên ngực của hắn, ngay cả không gian xung quanh hắn cũng không thuộc về mình. Bây giờ hắn cũng có thể làm ngược lại giống như vậy, Kim Luân Vương kia liệu có thể có được nhục thân tốt tới mức như hắn, sức mạnh tương đương tu sĩ Hư Thần thì có sao, nếu đã không thể đón đỡ được một đao của hắn thì cũng giống như một người thường mà thôi, một đao hắn đều có thể đơn giản giải quyết.



Mặc dù một đao của hắn không thể trực tiếp giết chết Kim Luân Vương, nhưng hắn chắc chắn rằng hắn có thể khiến cho Kim Luân Vương bị trọng thương. Vả lại hắn cũng chỉ muốn bắt sống Kim Luân Vương chứ không có ý giết chết nó.



Chính là Vô Danh có suy nghĩ như vậy cho nên hắn mới cần có thời gian, cho hắn thời gian hắn có thể lật ngược tình thế.



Mà để cho Vô Danh cảm thấy cực kì kinh hỉ đó chính là hắn đã có thời gian để ra tay. Ngay tại lúc hắn nhìn thấy mấy ngàn sĩ binh cổ kia công kích vào trên cổ của Kim Luân Vương thì hắn đã biết mình có thể ra tay được rồi, nếu như không chớp thời cơ đánh lén Kim Luân Vương thì rất khó để có thể đánh bại được nó.



Vô Danh cắn răng cố nén sự đau đớn trên cơ thể lại, cả người hắn giống như mũi tên bắn thẳng từ trong biển lên trên không trung, cả người hắn bay xuyên qua hai vòng kim luân kia rồi phá vỡ trúng.



Trong lúc Kim Luân Vương đang bị choáng vì bị đánh lén thì Vô Danh cả người lăng không, hai tay năm chặt Khai Thiên Dạ Đao dựng thẳng lên trời, quanh thân đao còn vang lên những tiếng rẹt rẹt của lôi điện.



- Rẹt..rẹt…xoẹt…xoẹt...!!



Khai Thiên Dạ Đao bất chợt vang lên những tiếng lôi điện kêu, quanh thân đao đều được bao bọc bởi hắc lôi ẩn hiện.



- Vù…vù…



Không gian xung quanh Vô Danh cũng bất chợt nổi gió, y phục vốn đã ướt đẫm cũng bị chân nguyên cùng với cơn gió mạnh xung quanh hong khô khiến cho chúng bay phần phật trong gió.



Vô Danh khuôn mặt có chút bầm tím, sống mũi cũng đã lệnh đi, nhưng hắn bây giờ trông vẫn cực kỳ tiêu sái làm sao, cả người phiêu dật ở trong không trung.



Hắc lôi bao bọc quanh Khai Thiên Dạ Đao xuất hiện ngày càng nhiều trông nó giống như là một thanh đao được hình thành từ hắc lôi vậy, ngay cả trên người của Vô Danh cũng có hắc lôi ẩn hiện quanh thân.



Gió xung quanh thổi càng lúc càng dữ dội, giống như là cuồng phong đang gầm thét vậy, mặt biển vì thế mà cũng bắt đầu rung lắc ầm ầm.



- ÀO..ÀO...



Mặt biển rung chuyển dữ dội, cuồng phong gào thét, lôi điện vờn quanh, Vô Danh nhẹ nhàng chém xuống một đao. Nói thì dài nhưng toàn bộ quá trình diễn ra cũng chỉ mất một giây.



Một đao này của Vô Danh vừa mới hạ xuống thì đao khí giống như lôi phong gầm thét ồ ạt tuôn ra, không gian nơi đao khí đi qua đều giống như xuất hiện cuồng phong cùng với lôi điện, đao thế mờ nhạt hình thành.



Một đao của Vô Danh vừa rồi chém ra giống như hai con hắc lôi long cùng với hắc phong long uốn lượn vờn quanh nhau hình thành một mũi khoan hướng thẳng tới phía trước cổ của con Kim Luân Vương đánh tới. Một đao này của Vô Danh mang theo khí thế cực kỳ điên cuồng.



- ẦM….ẦM…ẦM…



- Phốc !!



Con Kim Luân Vương vừa rồi bị sĩ binh cổ đánh lén còn chưa kịp ổn định thân hình thì lại bị một đao này của Vô Danh chém tới, khiến cho nó không kịp ra chiêu cản lại. Kim Luân Vương cũng chỉ có thể hình thành lớp chân nguyên hộ thể mỏng manh để giảm sức tấn công của một đao kia.



Mặc dù cường độ nhục thân của Kim Luân Vương khá tốt, thế nhưng chỉ với thân thể đó cùng với lớp chân nguyên hộ thể mỏng manh kia thì vẫn không thể nào ngăn cản hoàn toàn được một đao của Vô Danh.



Trước phần nối tiếp cổ và thân của Kim Luân Vương ngay lập tức bị đánh ra một cái lỗ lớn, máu tươi từ trong đó ồ ạt chảy ra, loại đao khí điên cuồng kia lập tức từ chỗ vết thương lẻn vào bên trong thân thể của Kim Luân Vương mà tàn phá, hắc lôi tại trên thân thể Kim Luân Vương kêu rẹt rẹt liên tục.



- Gao…ồ…



Kim Luân Vương vừa mới trúng phải một đao này thì liền vang lên những tiếng rống giận đau đớn, sau đó cả thân thể của nó liền bị đánh bay vào trong hư không rồi biến mất.



Sau khi con Kim Luân Vương kia rống lên một tiếng đau đớn giận giữ thì mấy vạn yêu thú xung quanh giống như là bị kích động mà ồ ạt tiến lên tấn công về phía Vô Danh cùng với Vũ Thủy Yên.



Vũ Thủy Yên vừa mới thở ra một hơi chưa kịp nghỉ ngơi thì đã phải tiếp tục chiến đấu, nàng không có trực tiếp xông lên trước nữa mà nàng chỉ đứng ở phía sau rồi dùng ý niệm của mình điều khiển Nam Quốc quân tấn công về phía thú triều.



Vô Danh sau khi chém ra một đao kia thì hắn còn nhận ra rằng một đao đó cũng không phải đến đó là kết thúc, hắn nhìn thấy rằng đằng sau lôi phong điên cuồng gầm thét kia còn muốn kéo theo những con sóng liên miên cuồng nộ nữa, nhưng chỉ tiếc là đao thế của hắn đã yếu đi, không thể tiếp tục hình thành sóng.



Sóng bắt đầu từ gió, chính xác là như vậy. Vô Danh vừa nghĩ tới đây thì liền đoán rằng nếu như hắn tiếp tục chém ra một đao nữa thì chắc chắn sẽ hình thành những con sóng liên miên cuồng nộ.



Vô Danh nhìn thân ảnh của Kim Luân Vương biến mất ở trong hư không thì liền cười nhạt một tiếng, muốn mượn cơ hội đó để chạy thoát hắn sao, làm sao có thể dễ dàng như vậy.



Hỗn Độn Thiên Mục của hắn ngay lập tức quét ra tới mức rộng nhất. Hỗn Độn Thiên Mục của hắn có tác dụng gì cơ chứ, thần thức bình thường làm sao có thể đem ra so sánh.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #167