Chân Chính Ý Cảnh


Người đăng: AnCuSi

Nguyệt Nhi sau khi đã có thể sử dụng được thần thức của bản thân thì cũng không lập tức cố gắng phá giải cấm chế trên người, thay vì phá đi cấm chế đó thì nàng liền bắt đầu chìm ngập trong kiếm ý ý cảnh.



Cũng đã hơn một ngày qua đi, Nguyệt Nhi vẫn còn tại chỗ cũ bên trong trận pháp cảm ngộ kiếm ý ý cảnh, mặc dù nàng đã ở đây cảm ngộ suốt hơn một ngày thế nhưng nàng vẫn chưa thể nắm bắt được điểm trọng yếu trong ý cảnh của mấy câu thơ này.



Trong hơn một ngày này Nguyệt Nhi cũng đã đánh ra không biết bao nhiêu đường kiếm, thế nhưng nàng vẫn cứ dậm chân tại chỗ, trận pháp cũng bị nàng đánh tới sắp hỏng luôn rồi. Thế nhưng Nguyệt Nhi lúc này chẳng có tâm trạng để chú ý tới những điều đó, cái nàng muốn bây giờ chính là có thể hiểu được điểm then chốt trong kiếm ý ý cảnh kia.



Nguyệt Nhi càng đánh càng thấy không hiểu được, nàng thất vọng thở dài một hơi sau đó vứt kiếm của mình sang một bên. Mỗi lúc thế này Nguyệt Nhi lại nhớ tới những ngày tháng đã phải trải qua, những ngày tháng vui vẻ trộn lẫn với những ngày đầy rẫy nguy hiểm. Mỗi lúc cảm thấy khó khăn không giải quyết được nàng lại nhớ tới hình ảnh cậu thiếu niên tuấn tú xuất hiện bất ngờ phía sau lưng nàng rồi giải quyết khó khăn mà nàng đang gặp phải. Đúng vậy, nàng rất nhớ Vô Danh, nàng rất nhớ hắn, hắn nói hắn sẽ về sớm thôi thế nhưng đã hơn một năm trôi qua rồi nàng vẫn chưa có nhìn thấy hắn dù chỉ một lần, nhưng nàng vẫn tin hắn sẽ về với nàng sớm thôi.



Nguyệt Nhi càng lúc càng ngồi co người lại, hai tay vẫn cứ ôm lấy đầu gối, khuôn mặt vẫn cúi gằm xuống mặt đất, thời gian lại lặng lẽ trôi.



Một ngày, hai ngày, mười lăm ngày….



Đến ngày thứ mười lăm Nguyệt Nhi đột nhiên bừng tỉnh, tay nàng lập tức cầm lấy Lưu Ly Phong Tình Kiếm rồi chém ra. Chân nguyên ồ ạt tuôn vào bên trong Lưu Ly Phong Tình Kiếm, Lưu Ly Phong Tình Kiếm vừa mới chém ra liền cuốn lên vô số kiếm văn, kiếm văn liên miên hóa thành những con sóng bạc đầu tràn ngập trong không gian, hết lớp này lại tới lớp khác, cứ như thế đập thẳng lên trên trận pháp bao phủ xung quanh.



- ẦM…



Một kiếm vừa chém ra ngay lập tức liền đánh nát trận pháp vây khốn ở bên ngoài, toàn bộ trận pháp xung quanh cũng đã bị hủy đi hết thảy.



Một chiêu “Bạch Lãng Sầu” này không còn là một chiêu “Bạch Lãng Sầu” như lúc trước nữa. Con sóng bạc ngày xưa chỉ buồn một cách giả tạo thì nay nó chẳng những thật sự buồn mà cái tình trong đó còn khiến cho không gian xung quanh cũng phải biến đổi theo. Nguyệt Nhi thấy rằng kiếm ý ngày trước của nàng tản mạn không chịu nổi thì bây giờ nó đã ngưng thực hơn trước rất nhiều rồi, nó không còn quá mức tản mạn như ngày trước nữa.



Nguyệt Nhi cũng nhận ra kiếm ý ngày xưa của nàng thật buồn cười cỡ nào, cho dù kiếm ý đó có đạt đến cấp độ cao nhất trong ý cảnh đi nữa thì đó vẫn chỉ là giả ý, hoàn toàn là một cái ý cảnh chết, chỉ có ý niệm và quy tắc mà lại chẳng có tình, chính về thế mới nói nó là giả ý giả cảnh.



Bây giờ trong kiếm ý của nàng còn có tình, trong cảnh có tình thì cảnh mới sống lên được, đây mới chính là chân ý chân cảnh. Nguyệt Nhi bây giờ cũng đã hiểu tại sao nàng lại kém xa kẻ kia tới vậy, vốn kiếm ý của nàng chỉ là giả ý thì làm sao có thể đánh thắng lại được đao ý chân chính của hắn đây, vừa gặp liền muốn tán loạn hết thảy.



Nguyệt Nhi rốt cục không hiểu nổi tại sao kẻ kia lại có thể đáng sợ tới như vậy, nàng tuy được người ta gọi là thiên kiêu chi tử, thế nhưng đem so sánh với kẻ kia thì còn muốn kém xa mười vạn tám ngàn dặm.



Nhưng càng nghĩ càng tức, một kẻ như hắn sao lại có thể biến thái tới mức đi nhìn trộm người khác tắm như vậy được, chẳng lẽ ỷ mình mạnh mẽ liền muốn làm gì thì làm.



Nguyệt Nhi buồn bực nhặt tấm ngọc giản dưới đất lên sau đó thần thức liền quét vào bên trong, ngay khi thần thức của nàng vừa quét vào trong thì lại một lần nữa kẻ biến thái kia khiến cho nàng phải choáng ngợp.



Miếng ngọc giản này không ngờ lại là một miếng ngọc giản nói về ý cảnh cũng như cách để luyện tập nâng cao trình độ ý cảnh. Nguyệt Nhi thần thức đọc lướt qua một vòng, tay của nàng thật sự muốn run lên rồi, thứ này đối với nàng quả thực rất là trọng yếu, kẻ biến thái kia không ngờ lại có thể để lại cho nàng một thứ quý giá như vậy.



- Nguyệt Nhi…



Nguyệt Nhi tay còn đang run run cấm miếng ngọc giản thì liền nghe thấy một âm thanh trong trẻo gọi nàng, Nguyệt Nhi vừa mới ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Ma Tiểu Uyên mặc một thân thanh y đang từ từ bay tới chỗ này. Nguyệt Nhi cũng lên tiếng đáp lại:



- Uyên tỷ...



Ma Tiểu Uyên vừa mới đứng xuống ngay bên cạnh chỗ Nguyệt Nhi thì liền gõ đầu nàng một cái:



- Nguyệt Nhi suốt nửa tháng nay muội làm gì vậy, có biết ta tìm muội cực khổ như thế nào không, đi cũng chẳng thèm nói với ta một tiếng.



- A, xin lỗi Uyên tỷ, bởi vì lúc đó trong người muội đột nhiên nóng không chịu được cho nên mới đi ra ngoài một chuyến. Nhưng không ngờ lại là nửa tháng trôi qua rồi.



Nguyệt Nhi xoa xoa đầu đáp.



Lúc này Ma Tiểu Uyên đột nhiên nhìn xung quanh Nguyệt Nhi một vòng rồi nhìn hồ nước phía sau, lúc này nàng mới nhìn Nguyệt Nhi nói:



- Muội không sao là tốt rồi…nhưng mà cho dù nóng như thế nào thì sau khi muội tắm xong cũng phải mặc nội y vào chứ, sao muội lại có thể thả rông như vậy được.



Ma Tiểu Uyên dù sao cũng là con gái, ánh mắt vừa mới đảo qua người Nguyệt Nhi một vòng thì liền biết ngay là nàng không mặc nội y, cái này không cần dùng thần thức cũng có thể đoán được. Ma Tiểu Uyên có thể đoán được Nguyệt Nhi không mặc nôi y là do nàng biết được thói quen của Nguyệt Nhi. Nàng cùng với Nguyệt Nhi đều mặc loại nội y giống nhau, khi mặc loại nội y này thì ngực sẽ được nâng cao lên, chính vì thế Ma Tiểu Uyên nhìn lướt qua liền có thể đoán được.



Nguyệt Nhi nghe vậy thì mới bừng tỉnh, tay nàng đột nhiên đưa lên che lại, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Nguyệt Nhi ngượng ngùng nói:



- Muội đột nhiên quên mất.



Nói xong Nguyệt Nhi bắt đầu cởi bộ y phục này ra sau đó mới mặc nội y vào trong, lúc nàng đang định lấy một bộ y phục khác ra mặc vào thì lại nghe thấy Ma Tiểu Uyên hỏi:



- Nguyệt Nhi, ta thấy muội hôm nay rất lạ, có phải muội giấu ta chuyện gì không.



Ma Tiểu Uyên không hổ là một vị tỷ tỷ, vừa nhìn liền nhận ra chỗ không đúng, chẳng những ánh mắt cùng với hành động của Nguyệt Nhi hôm nay rất lạ, mà còn cả bộ y phục này nữa, nàng cũng chưa nhìn thấy Nguyệt Nhi mặc nó bao giờ.



- Muội..đâu có gì lạ đâu...



Nguyệt Nhi ngay lập tức đáp lại, sau đó liền lấy một bộ bạch y ra mặc vào, trông cực kỳ thoát tục. Nhưng nàng không biết rằng hành động này của nàng lại càng làm cho Ma Tiểu Uyên chắc chắn hơn về suy đoán của mình.



Ma Tiểu Uyên lúc này mới nhìn Nguyệt Nhi nói:



- Muội mau nói thật cho ta biết, trong nửa tháng này muội đã làm gì, có phải muội ra ngoài với nam nhân khác không. Nếu không muội làm sao giải thích việc muội không mặc nội y cùng với cả bộ y phục này nữa. Muội nhìn đi, trên này rõ ràng còn có mấy chữ “tặng Nguyệt Nhi” rành rành đây…



………….



Vô Danh bây giờ hoàn toàn không biết rằng sự vô ý của hắn đã đẩy Nguyệt Nhi vào thế khó. Lúc trước trong lúc cấp bách hắn mới lấy bừa một bộ y phục ra mặc vào cho cô gái kia, đến lúc sau khi hắn rời đi rồi thì hắn mới nhớ ra rằng bộ đó là để tặng cho Nguyệt Nhi.



Mặc dù nhớ ra đó là đồ tặng cho Nguyệt Nhi nhưng hắn cũng không có ý định lấy lại, đồ cũng đã mặc cho người ta rồi mà bây giờ còn đòi lại thì quả thực là không được hợp lý cho lắm, cho nên hắn cũng không có quay lại lấy đi bộ y phục đó.



Mà sau khi rời đi Vô Danh mới nhận ra một điểm đặc biệt ở trên người cô gái kia, hắn thấy khuôn mặt của cô ta cùng với thân thể đó hình như không được hài hòa cho lắm, ở đó giống như là có một điểm nào sai biệt vậy. Phải mất rất lâu Vô Danh mới biết tại sao lại có điểm sai biệt đó, hóa ra là cô gái kia mang mặt nạ.



Sau khi Vũ Thủy Yên đã thành công tăng cấp tới Trúc Cơ rồi thì lúc này Vô Danh mới bắt đầu đi thu thập sĩ binh cổ, linh quang quán đỉnh quả thực rất quan trọng, hắn không thể nào bỏ lỡ được.



Trong suốt khoảng thời gian nửa tháng thì Vô Danh đã liên tục càn quét những điểm có sĩ binh cổ, tuy nhiên mấy địa điểm này toàn là những nơi nhỏ lẻ, điểm chiến tích thu được cũng chỉ có hơn ba mươi ngàn.



Tuy nhiên trong khoảng thời gian nửa tháng này Vô Danh cũng đã tìm được một địa điểm thành khá lớn, trong này có tới ba bốn ngàn sĩ binh cổ. Hắn và Vũ Thủy Yên phải rất cẩn thận mới có thể quét sạch được tòa thành đó.



Chẳng những phải bố trí liên hoàn khốn sát trận mà còn phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể giết được toàn bộ mấy ngàn sĩ binh cổ đó. Sau khi giết được mấy ngàn sĩ binh cổ này thì điểm chiến tích mà Vô Danh kiếm được cũng đã lên tới năm trăm mười hai ngàn điểm. Với điểm chiến tích này cũng chỉ giúp cho Vô Danh có thể đứng ở vị trí thứ bảy mươi mà thôi.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #159