Chính Là Gia Gia Của Ngươi Đây


Người đăng: AnCuSi

Ngay lúc đám người Minh Thương phái kia bắt đầu tiến lên, Vũ Thủy Yên còn nghĩ rằng mình lần này thực sự xong rồi. Nếu như nàng chỉ bị cướp mất “Chiến Trường Cổ bài” thì nàng cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, nhưng nếu như lần này nàng mà bị đám người kia làm nhục thì quả thực chuyện gì xảy ra tiếp theo nàng cũng không dám nghĩ nữa.



Nhưng để cho Vũ Thủy Yên mừng rỡ là không ngờ lại có một nam nhân lạ mặt đứng che trước người nàng, đám người kia cũng không dám tiến lên bắt nàng nữa.



Vũ Thủy Yên nhận ra rằng bản thân quả thực còn không nhìn thấy tu vi của nam nhân trước mặt này, hắn ta xuất hiện như thế nào nàng còn không biết nữa.



Vũ Thủy Yên mặc dù rất vui mừng khi có người đứng ra giúp nàng, nhưng nàng cũng không biết người này là ai và tại sao lại giúp nàng nữa. Liệu người này có phải hay không cũng giống như đám người kia, đến đây cũng chỉ là muốn lấy đi “Chiến Trường Cổ bài” trong tay của nàng. Vũ Thủy Yên trong lòng thầm than vận khí không tốt, nếu như người này thực sự là tới lấy “Chiến Trường Cổ bài” thì nàng có tránh cũng không được, người nam nhân này so ra còn mạnh hơn đám người Minh Thương phái kia nhiều.



Nam tử râu dê kia giọng nói có chút không kiên nhẫn, hắn hướng Vô Danh nói:



- Đạo hữu đây là muốn xen vào việc của Minh Thương phái chúng ta ? Đạo hữu có phải hay không quá mức bá đạo, ỷ vào mình có tu vi cao liền muốn bắt nạt mấy người chúng ta.



- Ha ha



Vô Danh đột nhiên cười lớn, hắn quả thực là không nhịn được cười, đám người kia mới vừa rồi nói hắn bá đạo, hắn sống tới từng này tuổi rồi mà đây là lần đầu hắn nghe có người nói với hắn như vậy đấy. Vô Danh làm ra vẻ ngạc nhiên sau đó tự chỉ vào trên mặt mình nói:



- Ngươi là vừa nói ta bá đạo sao?? Ta cũng là lần đầu tiên thấy có người dám ở trước mặt ta nói ta bá đạo đấy.



Vô Danh nói tới đây thì lại chỉ vào Chu Văn Du mắng:



- Ngươi có phải hay không một tên ngớ ngẩn, ta rõ ràng đang đi dạo ngắm nhìn xung quanh, năm người các ngươi đột nhiên đứng chặn phía trước đường đi của ta rồi lại nói là ta bá đạo, ỷ vào tu vi cao bắt nạt mấy người các ngươi. Theo như ta thấy rõ ràng mấy người các ngươi là đang ỷ đông hiếp yếu a.



Chu Văn Du biết mình có nói tiếp thì cũng vô dụng, người trước mặt hắn bây giờ thực lực còn chưa rõ ràng, đồng thời bọn hắn cũng đuối lý cho nên cũng không thể nào tới bắt đi con nhóc đằng sau được. Chu Văn Du nhìn Vô Danh nói:



- Nếu đạo hữu đã nói như vậy, ta cũng không làm phiền đạo hữu đi dạo. Chúng ta đi.



Chu Văn Du quay người lại nói với đám người đằng sau rồi bắt đầu dời đi. Chu Văn Du biết với thực lực Trúc Cơ tầng tám của hắn cũng không thể nào đánh lại được người nam tử râu quai nón trước mặt cho nên hắn quyết định đi tìm người khác giúp đỡ.



Vũ Thủy Yên sau khi thấy đám người Minh Thương phái kia đã rời đi rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm, lần này thật may mắn, nếu như không phải có người đứng ra giúp đỡ thì nàng đã thực sự xong rồi. Vũ Thủy Yên nhìn người nam nhân đứng chắn trước người mình rồi nói:



- Vô Danh đại ca, cảm ơn huynh đã giúp muội giải vây.



Vô Danh vừa mới nghe xong câu này thì giật bắn mình, hắn quay người nhìn lại phía sau thì thấy cô nàng Vũ Thủy Yên kia đang ngước đôi mắt long lanh màu xanh lên nhìn hắn mà cười.



Vô Danh quay đầu ngó sang hai bên, sau khi không phát hiện thấy có điều gì bất thường thì mới nhìn Vũ Thủy Yên hỏi:



- Muội có thể nhận ra ta ??



Vũ Thủy Yên nghe vậy thì gật đầu đáp:



- Đúng vậy, mặc dù huynh dịch dung nhưng muội vẫn biết huynh chính là Vô Danh đại ca a.



Vô Danh nghe thấy vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, hắn bắt đầu nghi ngờ chiếc mặt nạ Thập Hình Biến này, chẳng phải nó có thể ngăn cản được cả thần thức của tu sĩ Hư Thần hay sao, vậy tại sao hắn vừa đứng trước mặt một cô nhóc chỉ mới Tụ Khí tầng tám thì liền bị phát hiện rồi. Vô Danh có chút khó hiểu nói:



- Muội làm sao có thể nhận ra ta a.



- Hi hi, bởi vì muội nghe thấy giọng nói của huynh rất quen, lúc đầu muội còn chưa nhận ra là ai, nhưng sau đó muội liền nhớ ra chính là huynh, người lần trước ở trong đại sảnh nói chuyện với cha muội. Với cả lần trước khi muội gặp huynh thì huynh cũng đeo thanh trường đao màu đen này ở trên lưng



Vũ Thủy Yên cười hì hì nói.



- À, hóa ra là như vậy.



Vô Danh bây giờ cũng đã biết tại sao Vũ Thủy Yên lại có thể nhận ra hắn rồi. Nhưng mà lần này cũng để cho hắn nhận ra được một điều rằng, bản thân cần phải chú ý hơn nữa, hắn tuy đã dịch dung nhưng lại quên thay đổi giọng nói, và còn thanh Khai Thiên Dạ Đao mang ở trên lưng kia nữa, dù hắn có dịch dung thì người khác vẫn có thể nhận ra hắn.



Vô Danh nghĩ tới lần trước đi hội đấu giá, may mà hắn không có để Khai Thiên Dạ Đao ở trên lưng, nếu không thì lần này cho dù hắn có dịch dung thì vẫn bị người ta nhận ra. Người có sở thích vác trường đao trên lưng cũng không phải có quá nhiều.



Vô Danh nhìn Vũ Thủy Yên hỏi:



- Muội đến đây một mình sao, ta thấy ở đây rất nguy hiểm, không thích hợp với muội chút nào cả.



- Đúng vậy Vô Danh đại ca, muội chính là đến đây một mình, nếu như vừa nãy không phải có huynh giúp thì muội thực sự không biết làm như thế nào cả.



Vũ Thủy Yên gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ cảm kích nhìn về phía Vô Danh.



Vô Danh đưa tay xoa xoa đầu Vũ Thủy Yên nói:



- Được rồi, nếu như muội đã tới đây một mình thì ta cũng sẽ chăm sóc muội thật tốt. Nhưng mà muội phải nhớ rằng, lần sau không được tới những nơi như vậy một mình, một cô gái nhỏ bé thực lực yếu kém như muội tới đây một mình thì rất dễ bị người ta khi dễ đó.



- Muội biết rồi Vô Danh ca ca.



Vũ Thủy Yên cười đáp. Vô Danh thu bàn tay đang đặt ở trên đầu Vũ Thủy Yên lại sau đó nói:



- Được rồi, bây giờ chúng ta liền kiếm một chỗ nghỉ ngơi đi, đứng mãi ở đây cũng không được thích hợp cho lắm.



Vô Danh nói xong thì liền quay người đi, hắn muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi chờ đến khi Chiến Trường Cổ mở ra.



Vũ Thủy Yên đưa tay lên đầu sờ sờ sau đó lại cười tủm tỉm, sau khi Vô Danh đã đi được mấy bước rồi thì nàng mới đi theo phía sau.



Vô Danh đoán chừng không lâu nữa thì Chiến Trường Cổ sẽ mở ra rồi, hắn cũng rất chờ mong đến lúc đó.



Vũ Thủy Yên lúc này chạy tới bên cạnh Vô Danh rồi nói:



- Vô Danh đại ca, có phải lần trước khi còn ở thành Hoài Nam, huynh đã giết Vũ Phi hay không.



- Đúng vậy.



Vô Danh nhàn nhạt đáp, hắn cũng chẳng ngại nói thật, chuyện này chắc chắn Vũ Thủy Yên cũng đã được nghe cha của nàng nói rồi, hắn cũng không cần phải giấu diếm làm gì.



- Thực ra muội cũng không trách gì huynh, tên Vũ Phi đó chết quả thực rất đáng đời. Muội chỉ mong là huynh đừng trách cha của muội, cha của muội không giống như huynh nghĩ đâu, ông ấy cũng chỉ vì nhất thời nóng giận nên mới làm như vậy.



Vũ Thủy Yên vừa nói ánh mắt vừa quan sát Vô Danh, nàng nói lời này chính là hy vọng Vô Danh đại ca có thể tha thứ cho cha của nàng.



Vô Danh quả thực không trách cha của Vũ Thủy Yên, hắn hiểu cảm giác của Vũ Phong lúc đó như thế nào, nếu như ông ta không giận tới mức muốn giết hắn thì mới là lạ đó. Có trách thì trách tên Vũ Phi kia quá ngu dốt mà thôi.



- Ta không trách cha của muội, nhưng không phải Vũ Phi chính là anh trai ruột của muội sao, tại sao lại nói hắn chết là đáng đời.



Vũ Thủy Yên nghe thế thì xua tay nói:



- Vô Danh đại ca, Vũ Phi đó không phải là anh trai ruột của muội, tên đó chẳng qua là con nuôi của cha muội mà thôi.



- Con nuôi mà lại có thể hống hách ở trong thành như vậy sao, người cũng có thể tùy tiện giết được.



Vô Danh quả thực cũng không thể nào hiểu được, một kẻ chỉ là con nuôi của thành chủ mà lại có thể hống hách tới như vậy.



- Vũ Phi đó thực ra chính là con trai ruột của đại ca của cha muội, không biết bởi vì lý do gì mà đại thúc muội chết đi, cha muội lúc đó cũng không có năng lực trợ giúp. Vũ Phi kia lòng sinh ra oán hận cho nên mới trở thành như vậy.



Vũ Thủy Yên vội vàng giải thích.



- Ồ, hóa ra là như vậy sao, ta hiểu rồi.



Vũ Thủy Yên lúc này lại nhìn Vô Danh nói:



- Cha của muội thế nhưng là một người rất tốt, ông ấy quả thực chính là một bậc đại trượng phu, làm việc gì cũng hết sức rõ ràng, ngay cả khi mẹ của muội đột nhiên mất tích ông ấy cũng không có thu nạp thêm bất kì người nữ nhân nào khác cả. Lúc trước cha muội bắt huynh về chẳng qua là cảm thấy có lỗi với người đại ca đã chết của mình mà thôi, nếu không một kẻ như Vũ Phi kia chết đi thì cha muội cũng chẳng để ở trong lòng.



Vũ Thủy Yên hy vọng mình nói nhiều như vậy có thể khiến cho Vô Danh hiểu ra mà tha thứ cho hành động lỗ mãng của cha mình, nàng biết cha mình là người như thế nào cho nên nàng không muốn Vô Danh đại ca làm tổn hại đến cha nàng. Có lúc Vũ Thủy Yên còn nghĩ nếu như lần đó nàng không kịp thời xuất hiện thì có phải hay không cha của nàng cũng bị Vô Danh đại ca giết chết.



Nếu như quả thực lúc đó Vũ Thủy Yên không có đến thì Vũ Phong xác thực là đã chết rồi. Cũng chính vì Vũ Thủy Yên cho nên Vô Danh cũng không có giết Vũ Phong.



Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu không nói gì, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước. Vô Danh đi được một đoạn thì đột nhiên có người đứng ra chặn ngay giữa đường đi của hắn.



Vô Danh quan sát thì thấy đó là một tên nam tử người to lớn, râu hùm, trên tay còn mang theo một thanh cự phủ, tu vi Kim Đan tầng năm.



Tên nam tử râu hùm này nâng chiếc cự phủ lên chỉ vào mặt Vô Danh nói:



- Ngươi có phải là cái tên vừa rồi ngăn cản đệ tử Minh Thương phái chúng ta làm nhiệm vụ không ??



Vô Danh nghe vậy thì quả thực biết chuyện này vẫn còn chưa xong, cho nên hắn trực tiếp nói:



- Đúng vậy, chính là gia gia của ngươi đây.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #144