Người đăng: AnCuSi
Khi Nguyệt Nhi vừa đụng phải khuôn ngực rắn chắc của Vô Danh, thì một luồng nhiệt ấm áp truyền tới cơ thể của nàng, hơi thở nóng bỏng phả trên đầu của nàng.
Nguyệt Nhi hơi run người một cái, sau đó liền quay người lại nhìn, nàng không biết nàng đã đụng trúng ai, nhưng từ cảm giác mà nàng nhận được, có lẽ đó là một nam sinh. Nguyệt Nhi sau khi quay người, vừa định xin lỗi thì nàng đã nhìn rõ khuôn mặt của người nam sinh mà nàng đụng phải, khiến cho nàng đờ ra, lời xin lỗi đang muốn nói cũng bị nàng nuốt vào.
- Vô Danh ca ca....
Nhìn gương mặt tươi cười của thiếu niên trước mắt, Nguyệt Nhi có chút sững sờ, sau đó liền ấp úng nói.
- Hì hì
Vô Danh cười hì hì, rồi đưa một tay lên véo một bên má của nàng rồi nói:
- Cô bé đáng yêu đang gặp rắc rối sao.
- Đau...
Nguyệt Nhi khẽ kêu một tiếng. Nguyệt Nhi vốn đang ở một mình, không có ai để dựa vào khi gặp rắc rối, nhưng bây giờ Vô Danh đột nhiên xuất hiện, trong lòng của nàng cảm thấy rất là vui mừng cùng ngọt ngào, nhưng ngay sau đó nàng liền trầm xuống, bởi vì Vô Danh có đến cũng không thể đánh lại bọn kia được, có khi còn bị bọn chúng đánh lại. Nàng cũng chỉ mới là tu vi Tụ Khí tầng một sơ kỳ, Vô Danh linh căn còn kém hơn nàng, thì làm sao có thể tụ khí nhanh được, nàng cũng không cảm nhận được linh lực ba động trên cơ thể Vô Danh, điều đó cũng chứng minh Vô Danh đến cũng chỉ bị đánh mà thôi. Nguyệt Nhi có chút lo lắng nói :
- Vô Danh ca ca...huynh mau đi đi...muội không có chuyện gì đâu....
Nguyệt Nhi lắc lắc tay áo của Vô Danh, nhìn hắn với ánh mắt giống như đang chờ đợi. Nàng bây giờ muốn Vô Danh rời đi ngay lập tức, nàng không muốn Vô Danh bị bọn chúng đánh chút nào, nếu có thể...nàng....
- Mày là thằng nào ??
Triệu Mã nhìn Vô Danh đang đứng chắn trước người Nguyệt Nhi, không những vậy lại còn có hành động thân mật, hắn không khỏi nhíu mày, quát lớn một tiếng.
Vô Danh nhìn ánh mắt kia của Nguyệt Nhi, mắt nàng ngấn nước, giống như muốn khóc vậy, rồi lại còn cái ánh mắt giống như đang cầu xin hắn rời đi nữa, trong lòng Vô Danh trầm xuống, hắn cảm thấy không vui chút nào, mặc dù hắn biết đây là nàng muốn tốt cho hắn.
Lời của Triệu Mã nói, Vô Danh cũng đã nghe thấy, không những Vô Danh nghe thấy mà toàn bộ những học viên trong đây đều nghe thấy.
Hầu như những người ngồi trong phòng ăn này, đều là những người có tu vi, bọn họ mặc dù nghe thấy nhưng cũng không thèm để ý, vì chuyện này cũng thường xuyên diễn ra, mọi người đều muốn tránh xa những việc không liên quan tới mình, cho nên tất cả mọi người đều im lặng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính vì vậy cho nên khi Nguyệt Nhi bị bốn người bọn Triệu Mã trêu đùa, cũng không có ai đứng ra làm anh hùng cả.
Tất cả mọi người ở đây chỉ liếc nhìn vị anh hùng không biết ở đâu chui ra này một cái, sau có cũng chẳng thèm để ý nữa, tất cả mọi người đều thấy tu vi của hắn, hắn vốn chẳng có chút tu vi nào cả, vậy mà bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân, đến đây chịu đòn thì đúng hơn á.
Vô Danh trong lòng hơi giận, nói với một Nguyệt Nhi một tiếng:
- Ra đằng sau huynh.
Nói xong Vô Danh cũng kéo tay Nguyệt Nhi, lôi nàng về phía sau rồi đứng che ở phía trước. Nguyệt Nhi cũng nghe ra giọng nói của Vô Danh, nàng có chút chột dạ, hình như Vô Danh đã giận rồi, nhưng mà nàng cũng chỉ muốn tốt cho Vô Danh mà thôi.
Vô Danh sau khi đưa Nguyệt Nhi che phía sau mình, hắn từ từ ngẩng đâu lên, mặt Vô Danh chợt trở nên lạnh lùng, hắn bắn ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bốn người bọn Triệu Mã. Bọn Triệu Mã cũng bị ánh mắt này của Vô Danh làm cho không rét mà run. Khi này bọn chúng cũng đã nhìn ra tu vi của Vô Danh rồi, chỉ là một người thường mà thôi, nhưng không hiểu sao bây giờ bị ánh mắt của " người thường" kia nhìn trúng, cả người bọn chúng không tự chủ được mà run lên.
Triệu Mã trấn áp sự sợ hãi, sau đó lại nói lớn tiếng để che đi sự sợ hãi trong lòng:
- Mày bị điếc à, không nghe thấy gia gia của mày hỏi mày sao.
- Cút....
Vô Danh không muốn nhiều lời với bọn chúng, cho nên hắn mở miệng ra chỉ nói một từ "cút", vừa nói hắn vừa chỉ tay vào bọn Triệu Mã rồi lại chỉ về phía cửa ra vào, ý nói bọn chúng cút ra bên ngoài. Không những vậy, khi Vô Danh vừa nói, khí thế của Tụ Khí tầng hai sơ kỳ cũng tỏa ra từ trên người của hắn. Một loại khí thế mạnh mẽ mà lạnh lùng tỏa ra xung quanh.
Khi Vô Danh tỏa ra khí thế của mình, thì cũng có nghĩa là hắn không còn ẩn giấu tu vi nữa, cho nên tu vi Tụ Khí tầng hai sơ kỳ của hắn cũng biểu lộ ra bên ngoài.
Vô Danh vừa mới thả ra khí thế của mình, tất cả mọi người xung quanh cũng cảm ứng được, bởi vì Vô Danh không có che dấu một chút nào, mặc dù hắn không muốn biểu lộ quá nhiều về tu vi của bản thân, nhưng mà hắn cũng không muốn nhìn thấy Nguyệt Nhi bị người khác trêu ghẹo, hắn muốn nhân cơ hội lần này, bộc lộ sức mạnh của bản thân, khiến cho những kẻ xung quanh e dè một chút, chỉ cần bọn chúng biết bên cạnh Nguyệt Nhi chính là có Vô Danh hắn là được, từ đó cũng sẽ giảm thiểu số lượng những kẻ muốn theo đuổi hoặc trêu ghẹo Nguyệt Nhi.
Tất cả mọi học viên đang ăn ở trong khu nhà ăn này bỗng nhiên dừng lại tất cả mọi hành động, phần lớn những học viên ở đây chỉ có tu vi Tụ Khí tầng một hoặc hai mà thôi, còn một số ít là có tu vi từ tầng ba tới tầng bốn. Cho nên những học viên có tu vi Tụ Khí cảnh tầng một đến tầng hai đều bị loại khí thế hung hãn kia của Vô Danh áp tới, loại khí thế này khiến cho họ cảm thấy có chút khó chịu trong người, mặc dù tu vi của người kia chỉ là Tụ Khí tầng hai sơ kỳ, nhưng khí thế từ người đó tỏa ra lại không tầm thường chút nào. Còn một số người có tu vì cao hơn thì chỉ hơi dừng động tác một chút, cũng tỏa ra một chút khí thế của mình ra xung quanh người để phá vỡ khí thế của Vô Danh rồi liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục ăn.
- Mày....
Nghe Vô Danh dám nói hắn " cút ", Triệu Mã trong lòng tức giận, nhưng lời muốn nói chưa kịp nói ra thì đã phải nuốt vào, vì luồng khí thế mạnh mẽ kia đột nhiên ập tới. Luồng khí thế này nhằm trực tiếp vào hắn, cho nên áp lực rất lớn. Triệu Mã biết mình đã trọc nhầm người, liền vội vàng nói, nhưng hắn cũng không nói được liền mạch, vì luồng khí thế kia vẫn đang gây áp lực với hắn.
- Học...học trưởng, xin lỗi học trưởng, là chúng ta có mắt không trong đã đắc tội đến học trưởng, chúng ta lập tức cút ngay.
Triệu Mã nói xong, cũng không có chần chừ liền dẫn đồng bọn rời đi, cái loại khí thế này hắn có chút không chịu nổi rồi.
Vô Danh thấy bọn Triệu Mã đã rời đi rồi, hắn mới thu hồi lại khí thế của mình, bây giờ mọi người trong đây đều đã biết tu vi của hắn rồi, cho nên hắn cũng không cần phải che dấu làm gì nữa. Đôi khi hắn cũng phải thị uy một chút thì mới khiến cho mấy con chó không có mắt không đến gây sự với hắn.
Vô Danh quay lại nhìn Nguyệt Nhi rồi nói:
- Chúng ta đi..
- Dạ
Nguyệt Nhi vô thức nói một tiếng....
- Khoan đã
Đúng lúc Vô Danh đang định rời đi, thì liền có một giọng nói vang lên, rồi liền có một thiếu niên đi tới, đứng chắn trước mặt của Vô Danh và Nguyệt Nhi...