Luyện Thể Tầng Bốn: Hư Cảnh


Người đăng: AnCuSi

Không có một tiếng động nào hết, chỉ thấy con lôi long màu đen kia với tốc độ cực kỳ khủng khiếp lao xuyên qua cơ thể của Vô Danh.



Hai mắt của Vô Danh giống như muốn nứt ra, cơn đau khủng khiếp truyền đến đại não của hắn. Vô Danh từ từ di chuyển mắt nhìn xuống phía dưới bụng, ở đó thế mà lại không có bất kỳ một vết thương nào cả, tuy nhiên sự đau đớn mà nó mang lại thì không giả một chút nào.



- GRÀOOO….



Tiếng ngâm của con lôi long kia lại vang lên, sau khi nó đâm xuyên qua cơ thể của Vô Danh lúc trước thì bây giờ nó đã quay lại một lần nữa.



Chỉ một cái chớp mắt con lôi long màu đen kia lại một lần nữa xuyên qua lưng của Vô Danh rồi chui về phía trước.



- Răng rắc…



Đột nhiên lúc này Vô Danh nghe thấy một tiếng xương vỡ vang lên, hai chiếc xương sườn bên phải của hắn đã bị con lôi long kia đánh gãy. Cơn đau tê dại truyền đến khiến cho Vô Danh trợn tròn mắt, lần này không ngờ con lôi long kia lại ra được một đòn mạnh mẽ tới vậy.



Con lôi long kia lại tiếp tục quay lại, lần này nó nhằm phía bên sườn phải của Vô Danh mà đánh tới.



- Rắc…rắc…



Vô Danh lại tiếp tục gãy thêm hai chiếc xương sườn bên phải nữa, Vô Danh không chút chần chờ lấy ra một viên đan dược nuốt vào, hắn vận chuyển Vô Cực quyết để có thể hấp thu dược lực một cách nhanh nhất.



Bởi vì luyện thể cũng rất cần linh khí, cho nên Vô Danh có thể vừa vận chuyển Vô Cực quyết để hỗ trợ luyện thể thì quả là phương án tốt nhất.



Sau ba lần bị con lôi long kia đánh vào người thì Vô Danh cũng đã nhận ra một điều rằng khi con lôi long này đâm tới cơ thể của hắn thì nó cũng giống như một xung điện truyền vào bên trong cơ thể, mà luồng xung điện này còn mang theo một loại áp lực cực kỳ mạnh mẽ chấn cho cơ thể của hắn phải chịu tổn thương từ bên trong.



Chính vì con lôi long tấn công theo cơ chế như vậy cho nên cơ thể Vô Danh nhìn ở bên ngoài thì không thấy có vết thương nào cả.



Con lôi long kia lại gầm lên một tiếng nữa, nó tiếp tục quay trở lại tấn công Vô Danh.



Con lôi long lại một lần nữa đâm xuyên qua cơ thể của Vô Danh, nhưng lần này nó không bay lên phía trên nữa mà trực tiếp quay đầu đâm xuyên qua cơ thể của Vô Danh một lần nữa.



- Phốc….



Vô Danh bị con lôi long này chấn ra một ngụm máu tươi, hắn lần này đã bị gãy thêm vài chiếc xương sườn. Vô Danh không giám khinh thường con lôi long này, hắn lập tức lấy hẳn một bình đan dược chữa thương ra sau đó nuốt vào, đồng thời cũng vận chuyển Vô Cực quyết tới mức tối đa để mau chóng hồi phục thương thế.



Con lôi long màu đen kia sau vài lần đâm xuyên qua cơ thể của Vô Danh thì lần này nó bắt đầu quấn quanh cơ thể của Vô Danh.



Vô Danh chỉ thấy con lôi long này quấn quanh người của hắn, sau đó bao trùm cả đầu của hắn rồi ép chặt lại. Con lôi long không ngừng xiết chặt cơ thể của Vô Danh sau đó lại xuyên qua cơ thể của hắn.



Lần này để cho Vô Danh cảm thấy một cơn đau cực độ kinh khủng truyền đến, da thịt của hắn bị con lôi long kia không ngừng ép sát, xương của hắn cũng giống như muốn gãy tan ra luôn rồi.



Đến cả những lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của hắn cũng có cảm giác như sắp bị bóp nát vậy.



- AAAAAAAA



Vô Danh gào lên một tiếng đau đớn, lần này hắn đã không thể nào chịu nổi cơn đau truyền đến mà phải hét lên.



Hồng Mông rõ ràng cũng nghe thấy tiếng kêu đầy đau đớn của Vô Danh, nó lập tức nhìn về phía vị trí của Vô Danh. Khi Hồng Mông nhìn thấy có một con lôi long màu đen quấn quanh thân thể của Vô Danh thì liền gầm lên một tiếng cực kỳ phẫn nộ. Nhưng tiếc là nó lại hữu tâm vô lực, với thể chất bây giờ của nó thì không thể nào xông qua đám lôi điện này mà đi vào bên trong để giúp lấy Vô Danh được.



- Rắc rắc



Xương sườn cùng hai tay của Vô Danh đã hoàn toàn bị con lôi long kia ép gãy, những cơ quan bên trong cơ thể của Vô Danh cũng đã bắt đầu xuất huyết rồi. Cả người của Vô Danh bắt đầu được nhuộm bởi một màu đỏ cả ở bên trong lẫn bên ngoài.



- Rắc rắc…



Xương đùi của Vô Danh lại vang lên những tiếng vỡ vụn. Đầu của Vô Danh cũng sắp nứt ra rồi, hắn bây giờ không biết làm gì ngoài lấy hết số đan dược chữa thương trong nhẫn trữ vật ra rồi nuốt vào. Hai tay của hắn không thể cử động được cho nên hắn chỉ có thể dùng thần niệm để điều khiển đan dược cho vào miệng.



Theo thời gian dần dần trôi qua, con lôi long kia cũng càng lúc càng ép Vô Danh một cách mạnh mẽ hơn. Vô Danh nhất thời không thể thừa nhận được sự đau đớn mà muốn hôn mê. Nhưng hắn cố gắng không để cho bản thân bất tỉnh, bởi vì nếu như hắn ngất thì hắn cũng sẽ chết, mặc dù hắn có thể tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn nhưng hắn không muốn làm như vậy, chỉ khi nào đến thời khắc cuối cùng, hắn không chịu được nữa thì hắn mới chạy vào bên trong thế giới hỗn độn.



Rất nhanh hai tháng đã trôi qua, Vô Danh vẫn đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hắn vẫn đang cố gắng giữ lại một chút thần chí cuối cùng. Xương trên người của Vô Danh đã hoàn toàn gãy nát, các cơ quan nội tạng trong cơ thể cũng đã bị chấn vỡ rất nhiều, chỉ riêng tim và phần đầu là được Vô Danh cố gắng bảo vệ.



- Ca…ca…



Đột nhiên lúc này một thanh âm ca ca truyền tới, toàn bộ xương thịt của Vô Danh bắt đầu được gây dựng lại với tốc độ nhanh chóng. Toàn bộ các cơ quan nội tạng bị chấn nát thì bây giờ cũng đã hồi phục lại nguyên trạng. Chỉ sau một lát toàn bộ cơ thể của Vô Danh đã được dựng mới hoàn toàn. Vô Danh từ từ mở mắt ra trực tiếp một tay tóm lấy đầu của con lôi long kia.



Con lôi long kia còn đang thỏa chí hành hạ Vô Danh thì đột nhiên bị giữ lại, nó muốn gầm cũng không thể gầm được. Vô Danh cũng đã biết được con lôi long này là vật gì rồi, hắn đã dùng Hỗn Độn Thiên Mục để tìm kiếm thông tin về con lôi long này. Con lôi long này thực chất là một quả Lôi Tâm biến thành. Lôi Tâm kia sau nhiều năm hấp thu linh khí trời đất thì đã có thể hóa hình thành một con lôi long. Mà con lôi long này Vô Danh quyết định sẽ giam cầm nó vào trong thế giới hỗn độn của hắn, hắn muốn để lại cho Hồng Mông hấp thu.



Vô Danh hoàn toàn dùng thần niệm cường đại của mình cưỡng ép con lôi long này vào bên trong thế giới hỗn độn của hắn. Mặc dù thế giới hỗn độn của hắn chưa hoàn thiện, không cho phép người thứ hai vào bên trong, thế nhưng những thứ như sủng vật hay lôi long hóa hình từ Lôi Tâm này hoàn toàn có thể cho vào bên trong được.



Hồng Mông nhìn thấy Vô Danh không sao rồi thì mới yên tâm, trong suốt hai tháng qua nó cũng đã có thể thăng cấp tới luyện thể tầng hai rồi. Kim quang trên cơ thể của Hồng Mông cũng đã sáng hơn lúc trước rất nhiều.



Vô Danh sau khi đã cưỡng ép được con lôi long kia vào bên trong thế giới hỗn độn thì toàn bộ hắc lôi ở trong lôi hồ này cũng đã biến mất. Vô Danh lúc này mới có thời gian để nhìn thành quả trong suốt hai tháng chịu sự đau đớn giày vò.



Thân thể của hắn bây giờ đã được gây dựng chắc chắn hơn lúc trước rất nhiều, đến cả các cơ quan nội tạng cũng được rèn luyện qua một lần. Mặc dù nhìn da của Vô Danh bóng loáng và mềm mịn như da trẻ em thế nhưng khi có một vật gì đó chém vào thì cũng không thể làm cho hắn chảy máu được. Vô Danh quan sát thân thể thì thấy hắn đã to khỏe hơn lúc trước nhiều rồi, hắn vậy mà đã thăng cấp tới luyện thể tầng thứ tư "Hư cảnh". Phải biết rằng để có thể bước vào luyện thể tầng thứ tư là cỡ nào khó khăn, luyện thể tầng thứ tư khác luyện thể tầng ba rất nhiều.



Vô Danh lập tức giơ tay lên đấm ra một quyền.



- ẦM…



Một quyền này của Vô Danh đánh ra hoàn toàn không sử dụng một chút chân nguyên nào, vậy mà lại có thể đấm ra một khe nứt dài tới một trượng ở phía dưới mặt đất.



Vô Danh cũng đã trút hết sự buồn bực vào một quyền này của hắn. Với thân thể hiện giờ, Vô Danh cảm giác rằng hắn chỉ cần dùng nắm đấm của mình cũng có thể đấm chết mọi tu sĩ Kim Đan. Luyện thể tầng bốn này của hắn coi như là đã có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh rồi, chỉ tiếc một điều là tu vi của hắn còn thấp một chút.



Mặc dù trong suốt hai tháng qua Vô Danh không ngừng luyện thể cùng tu luyện nhờ việc có thể vận chuyển cả hai công pháp nhưng hắn vẫn chưa cảm nhận được bức tường ngăn cách kia, hắn vẫn chưa thể nào tiến vào Kim Đan kỳ được.



Hồng Mông lúc này cũng chạy tới phía Vô Danh để khoe thanh quả của nó trong suốt hai tháng rưỡi vừa qua. Vô Danh thấy Hồng Mông có bước tiến như vậy thì cũng rất là vui mừng, không quên dành cho cậu nhóc một vài lời khen.



Vô Danh lập tức cùng Hồng Mông rời khỏi chỗ này, sau khi đã tìm được một hang động thì Vô Danh mới dừng lại. Vô Danh đi vào bên trong hang động đó rồi bày ra một cái trận pháp ẩn nấp cùng phòng ngự cấp hai, sau đó liền tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn.



Trong tay của Vô Danh lập tức xuất hiện một chiếc bồ đoàn, đây chính là chiếc bồ đoàn lần trước mà hắn mua được ở hội đấu giá tại Tây Hải phường thị.



Vô Danh bây giờ mới có thời gian để chú ý tới chiếc bồ đoàn này, suốt mấy tháng qua hắn đều chú tầm vào việc tìm Lôi Dương quả cho Nguyệt Nhi nên không có thời gian tìm hiểu chiếc bồ đoàn này.



Vô Danh sau khi quan sát chiếc bồ đoàn này một hồi thì liền lấy Khai Thiên Dạ Đao ra, hắn muốn thử dùng Khai Thiên Dạ Đao để đánh vỡ chiếc bồ đoàn này sau đó lấy miếng ngọc giản ở bên trong.



Vô Danh vận chuyển chân nguyên của mình vào bên trong Khai Thiên Dạ Đao sau đó liền bổ thẳng xuống chiếc bồ đoàn kia.



- Binh…



Một tiếng va chạm vang lên, Khai Thiên Dạ Đao với chân nguyên hùng hậu của Vô Danh đã bổ lên mặt trên của chiếc bồ đoàn kia, thế nhưng chiếc bồ đoàn này lại không có bất kỳ một phản ứng nào.



Vô Danh thấy vậy thì liền nhíu máy, chẳng lẽ Khai Thiên Dạ Đao của hắn lại không thể phá vỡ nổi chiếc bồ đoàn này. Vô Danh lại tiếp tục vung đao lên, hắn muốn thử lại một lần nữa.



- Răng rắc….



Đột nhiên lúc này chiếc bồ đoàn kia lại vang lên một tiếng nứt vỡ, sau đó chiếc bồ đoàn này đã vỡ ra làm hai nửa. Vô Danh còn chưa kịp đánh ra một đao thứ hai thì chiếc bồ đoàn đã vỡ ra, Vô Danh thấy vậy thì liền gật đầu ưng ý, quả nhiên là Khai Thiên Dạ Đao bất phàm.



Vô Danh từ từ cầm miếng ngọc giản kia lên, sau đó thần thức của hắn liền quét vào bên trong.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #117