114:thực Thi Trùng


Người đăng: AnCuSi

Vô Danh lúc này đang ngồi ở sâu phía dưới một hồ nước, thân thể của hắn không có một mảnh vải nào che lại.



Vô Danh ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, hai tay cũng kết ấn. Hắn đang cố gắng áp chế dục hỏa trong cơ thể.



Tiểu đệ của hắn cứ chào cờ mãi khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.



Hồng Mông thì đang bơi lội ở trên mặt hồ, ánh mắt cũng là cực kỳ cảnh giác nhìn về phía Vô Danh. Nó thầm kêu vừa rồi may mắn, nếu không phải chạy nhanh thì đời nó tàn rồi.



Vô Danh đột nhiên mở mắt ra rồi xông thẳng lên phía trên mặt hồ. Hồng Mông thấy vậy thì cũng cả kinh, hai cánh đập liên hồi mà bay đi thật xa.



Vô Danh thấy vậy thì cũng chẳng có biểu hiện gì, hắn bây giờ muốn lên phía trên để tu luyện. Hắn muốn dựa vào việc vận chuyển công pháp mà áp chế dục hỏa trong người.



Chỉ một lát sau, dục hỏa mãnh liệt trên người Vô Danh đã bị áp chế hoàn toàn.



- Đúng là trên bảo dưới không nghe.



Vô Danh lẩm bẩm một tiếng, sau đó gọi liền gọi Hồng Mông về. Giữa Hồng Mông và Vô Danh có một loại liên kết vô hình, cho nên ý niệm của Vô Danh vừa động thì Hồng Mông cũng có thể cảm nhận được. Mà cũng nhờ đó thì Vô Danh cũng có thể biết được tình trạng hiện tại của Hồng Mông.



Hồng Mông nhận được lời gọi của Vô Danh thì cũng liền quay trở về, chỉ là cậu nhóc cực kỳ dè chừng mà để ý Vô Danh. Nó vẫn còn bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ hãi. Sau khi đã nhìn thấy Vô Danh không có vấn đề gì nữa rồi thì Hồng Mông mới dám đi gần về phía Vô Danh.



Hồng Mông bây giờ cũng cảm thấy rất là buồn ngủ, nó vừa ăn xong còn chưa kịp tiêu hóa thì đã bị đuổi chạy thục mạng rồi. Hồng Mông ngay lập tức tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn rồi nằm ngủ say ở bên trong ao linh tủy.



Vô Danh thì không có nhàn rỗi như vậy, việc mà hắn cần làm bây giờ chính là đi tìm Lôi Dương quả.



Vô Danh lập tức trải rộng thần thức của bản thân ra sau đó không ngừng di chuyển bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.



Suốt một tháng, Vô Danh không ngừng tìm kiếm địa điểm có lôi hồ giống như Vũ Phong nói, nhưng mà hắn cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa có tìm được.



Mà lúc này đột nhiên Vô Danh phát hiện phía trước khoảng hơn trăm dặm có một vùng xuất hiện rất nhiều sương mù. Vô Danh lại ngay lập tức tăng tốc đi về phía vùng sương mù đó, hắn cảm thấy có chút hiếu kỳ với khu vực đó.



Vô Danh đi khoảng nửa canh giờ thì liền tới nơi, bây giờ hắn đang đứng cách bên ngoài lớp vụ khí kia khoảng một trăm mét.



Vô Danh thấy lớp vụ khí này giống như một bức tường ngăn cách vậy, nó vừa cao vừa dày, mà không những thế thần thức của Vô Danh cũng không tài nào quét vào bên trong được.



Vô Danh mặc dù đã thử mấy lần nhưng kết quả cũng đều như vậy. Lớp vụ khí này không hề giống lớp vụ khí ở dưới đáy Phong Ma vực chút nào cả. ( Phong Ma vực là đáy vực Vô Danh nhảy xuống trong lúc chiến đấu với Hoàng Lăng, Hoàng Dương )



Vô Danh cảm thấy lớp vụ khí phía trước này có chút cổ quái, hắn đang phân vân không biết có nên đi vào bên trong hay không, hắn lo rằng khi hắn đi vào bên trong sẽ gặp phải sự cố nào đó.



Vô Danh đi từng bước từng bước một về phía lớp vụ khí kia, hắn vừa đi vừa quan sát, nếu như cảm thấy không ổn thì hắn sẽ dùng Hỗn Độn Thiên Mục để nhìn.



Vô Danh đi được khoảng năm mươi mét thì đột nhiên cảm thấy lông tóc dựng ngược lên, cái cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất quen, nó giống như là bị điện hút. Đúng vậy, cảm giác này chính là bị điện hút, mà nó cũng giống như lúc đi ngoài trời thì có cơn giông sét ở trên đầu khi đứng ở phía dưới sẽ cảm giác được lông tóc bị hút đứng lên.



- Ở phía trước nhất định có lôi hồ.



Vô Danh rốt cục cũng đã nhận ra, từ việc lông tóc của hắn bị hút dựng lên thì hắn cũng đã đoán được rằng ở khu vực phía trước nhất định có lôi hồ.



Vô Danh vui mừng tới mức quên cả lớp vụ khí kỳ lạ kia, hắn trực tiếp đi xuyên qua lớp vụ khí đó.



Nhưng chỉ vừa mới đi được vào trong lớp vụ khí kia hai bước thì hắn liền hoảng hốt sau đó chui vào bên trong thế giới hỗn độn. Vừa nãy khi Vô Danh vừa mới bước vào bên trong lớp vụ khí kia thì giống như có thứ gì đó bay đến muốn cắn nuốt hắn, hắn cảm nhận được những thứ đó có rất nhiều.



Vô Danh lập tức sử dụng Hỗn Độn Thiên Mục nhìn ra bên ngoài lớp vụ khí kia, ngay sau đó hắn liền cảm thấy tê dại. Ở bên ngoài lớp vụ khí kia có hàng tỉ con trùng nhỏ li ti đang bay ở bên trong, theo như Hỗn Độn Thiên Mục gửi thông tin đến thì đám trùng nhỏ đó có tên là Thực Thi Trùng, nó sẽ cắn nuốt hết toàn bộ cơ thể sống bên trong khu vực của nó.



Vô Danh suy nghĩ một chút xem bây giờ hắn phải làm như thế nào thì mới có thể đi qua lớp vụ khí chứa đầy Thực Thi Trùng này.



Hắn mà vừa đi ra thì chắc chắn sẽ bị đám Thực Thi Trùng này cắn nuốt không còn vụn xương. Vô Danh lập tức nhìn về phía Hồng Mông đang nằm ngủ bên trên ao linh tủy trì kia. Hồng Mông vậy mà cũng đã tu luyện tới Tụ Khí tầng tám rồi, Vô Danh đoán rằng nếu như không phải Hồng Mông đang ngủ thì có lẽ cậu nhóc đã sớm tới Tụ Khí tầng chín rồi. Bởi vì khi Hồng Mông ngủ thì linh tủy trì kia hấp thụ vào cơ thể của Hồng Mông sẽ chậm hơn lúc Hồng Mông tu luyện nhiều.



Vô Danh nhìn thấy ao linh tủy cũng đang từ từ vơi đi, cực phẩm tiên linh mạch kia của hắn cũng đã ngắn đi thêm một trượng nữa rồi, bây giờ đoạn cực phẩm tiên linh mạch kia cũng chỉ còn lại một trăm trượng thôi.



- Nuôi thằng nhóc này cũng tốn cơm gạo quá a.



Vô Danh lắc đầu nói, nhưng mà dù sao thì nuôi Hồng Mông với điều kiện tốt như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc có một trợ thủ đắc lực. Vô Danh tin rằng năng lực của Hồng Mông cũng không phải là nhỏ.



Vô Danh nhún người một cái thì liền đến bên cạnh chỗ ao linh tủy trì, sau đó Vô Danh liền gọi Hồng Mông dậy.



Hồng Mông còn đang nằm ngủ say sưa thì đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình bị ai đó túm lấy rồi nhấc bổng lên. Cậu nhóc lập tức mở mắt ra nhìn, ngay khi nhìn thấy Vô Danh rồi thì mới gầm lên một tiếng bất mãn. Nó rõ ràng đang ngủ ngon mà lại bị Vô Danh gọi dậy.



Vô Danh cũng biết là Hồng Mông đang bất mãn với hành động của hắn, nhưng hắn không quan tâm. Hắn lập tức vứt Hồng Mông ra bên ngoài lớp vụ khí kia.



Hồng Mông bị Vô Danh ném ra khỏi thế giới hỗn độn thì liền cả kinh, nó nghĩ rằng là Vô Danh không muốn nó nữa rồi nên mới ném nó ra ngoài như vậy. Tâm trạng của Hồng Mông bỗng trùng xuống, nó gầm lên vài tiếng đầy đau thương. Vô Danh nghe vậy thì cũng không biết phải nói gì với trí tưởng tượng của nhóc này. Vô Danh truyền âm cho Hồng Mông:



- Ngươi có thể giúp ta xử lý đám Thực Thi Trùng kia được không ??



Hồng Mông nguyên bản còn đang buồn thối ruột thì khi nghe được Vô Danh truyền âm tới liền tươi tỉnh hẳn. Hóa ra lão đại không có bỏ rơi hắn mà muốn nhờ hắn xử lý đám Thực Thi Trùng.



Hồng Mông quay sang nhìn xung quanh, mà ngay khi đó hai mắt của Hồng Mông cũng liền sáng như sao. Hồng Mông vui mừng là vậy nhưng đám Thực Thi Trùng kia lại không cảm thấy như vậy. Nguyên bản đám Thực Thi Trùng ngay khi cảm nhận được một cơ thể sống bên trong địa bàn của nó thì liền bay đến, nhưng chỉ chưa tới một tích tắc sau đó cả đám liền bất động, chỉ khi thấy Hồng Mông nhìn về phía chúng thì cả đám Thực Thi Trùng mới bay đi một cách hỗn loạn.



Đám Thực Thi Trùng này nhìn thấy Hồng Mông mà như nhìn thấy khắc tinh thiên cổ vậy, con nào con lấy cũng chạy tán loạn cả lên giống như ong vỡ tổ.



Hồng Mông thấy như vậy thì liền gầm lên một tiếng khoái chí, sau đó cậu nhóc há to cái miệng của mình ra. Khi Hồng Mông vừa mở rộng miệng ra thì đám vụ khí xung quanh giống như gặp phải lỗ đen, tất cả đều biến thành một vòng xoáy rồi bị hút vào miệng của Hồng Mông.



Đám Thực Thi Trùng kia thì lại không thể sống bên ngoài lớp vụ khí kia được cho nên toàn bộ những con Thực Thi Trùng ở trong lớp vụ khí này đều bị Hồng Mông nuốt hết vào trong bụng. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Hồng Mông với thân hình màu đen đã hút hoàn toàn lớp vụ khí kia bao gồm cả Thực Thi Trùng.



Vô Danh thấy không gian bên ngoài đã thoáng đãng rồi thì liền trở ra, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của Hồng Mông rồi xoa xoa vài cái khích lệ. Cậu nhóc được vuốt ve thì thích thú lắm, liên tục dụi dụi cái đầu của mình vào tay Vô Danh.



Vô Danh cũng không cho Hồng Mông đi vào bên trong nữa, nếu đã tỉnh rồi thì đi ra bên ngoài dạo một chút cũng tốt.



Hồng Mông sau một giấc ngủ dài thì cơ thể cũng đã lớn hơn trước nhiều rồi, cậu nhóc được đi ra bên ngoài thì cũng thích thú lắm.



Vô Danh lúc này mới nhìn về phía trước mặt, cách vị trí đang đứng của hắn không xa chính là một cái lôi hồ rất lớn.



Thần thức của Vô Danh ngay lập tức quét ra, khi hắn vừa mới quét tới vị trí vùng ven lôi hồ kia thì liền kích động, ở trong đó quả nhiên có “Lôi Dương thảo”, mà trên “Lôi Dương thảo” này còn có năm trái “Lôi Dương quả”.



Mà tiểu Hồng Mông ở bên cạnh nhìn thấy lôi hồ này thì hai mắt cũng là sáng lên, chỉ thấy cậu nhóc biến thành kim thân rồi bay đến bên trong lôi hồ.



Vô Danh thấy vậy thì cũng không chậm trễ mà chạy theo, hắn cũng muốn vào bên trong lôi hồ này để lấy “Lôi Dương quả”, không chỉ vậy hắn còn muốn mượn lôi hồ này để luyện thể nữa.



Vô Danh cởi toàn bộ y phục ra sau đó nhảy vào bên trong lôi hồ. Khi vừa đi tới khu vực ven, Vô Danh mới thu lấy cây Lôi Dương thảo kia lại.



Mà cũng đúng lúc này Vô Danh liền nghĩ ra một ý, tại sao hắn không trồng linh thảo bên trong thế giới hỗn độn, mặc dù trong đó quy tắc vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng mà tu luyện cùng với trồng linh thảo trong đó thì vẫn rất tốt.



Nghĩ tới đây Vô Danh liền trồng gốc Lôi Dương thảo này bên trong thế giới hỗn độn của mình, mà toàn bộ số gốc linh thảo được trồng bên trong linh điền của nhẫn trữ vật cũng bị hắn chuyển hết sang thế giới hỗn độn. Vô Danh cũng tiện tay bố trí một cái tụ linh trận cấp hai xung quanh linh dược viên bên trong thế giới hỗn độn của hắn.



Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi việc thì Vô Danh mới quay trở lại bên ngoài. Lần này hắn muốn tận dụng lôi hồ này để tăng cấp luyện thể cho bản thân. Lần này hắn muốn tận dụng sức mạnh của lôi hồ này để tôi luyện thân thể của hắn. Mặc dù lôi hồ này rất mạnh, nhưng mà hắn cũng đã có đan dược để chữa thương nên cũng không quá lo lắng. Quá trình luyện thể mặc dù gian khổ, nhưng hắn không chịu đựng được thì làm sao có thể đạt được thành tựu sau này, cơ duyên tới mà không biết nắm bắt thì quả thực là lãng phí.


Đứa Con Của Tạo Hóa - Chương #114