Người đăng: AnCuSi
Vô Danh đoán rằng chỉ cần một ít thời gian nữa thôi Vạn Kiếm Môn chắc chắn sẽ điều tra ra được sự mất tích của Lưu Trạch cho nên hắn quyết định phải đi thật sâu vào bên trong Bình Nghiêu sâm lâm, chỉ có như vậy hắn mới có thể tránh khỏi sự đuổi giết của Vạn Kiếm Môn.
Vô Danh đột nhiên đổi hướng một lần nữa sau đó hắn tăng hết tốc độ mà bay về phía Bình Nghiêu sâm lâm. Chỉ mất khoảng hai canh giờ Vô Danh đã đi tới gần khu vực bên ngoài của Bình Ngiêu sâm lâm rồi.
Vô Danh không chút do dự nào mà phóng thẳng phi thuyền vào bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Tốc độ bay của Vô Danh rất nhanh, hắn không một chút nào để ý tới ngoại cảnh xung quanh.
Xoẹt….
Đột nhiên giống như có một thứ gì đó vừa lao qua phi thuyền của Vô Danh với tốc độ cực nhanh. Vô Danh vốn đang chăm chú lái phi thuyền thì cũng bị thứ này làm cho giật mình. Thứ kia bay qua với tốc độ quá nhanh, Vô Danh cũng không kịp phản ứng.
Mà lúc này Vô Danh lại đột nhiên cảm thấy có vài tia khí tức nguy hiểm truyền đến. Hắn giống như theo bản năng liền tránh né đi những tia khí tức nguy hiểm này.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt….
Khi Vô Danh lái phi thuyền tránh đi những tia khí tức nguy hiểm kia đi thì chúng cũng là bay sát phi thuyền của Vô Danh. Vô Danh dám khẳng định rằng nếu như hắn mà đâm phải những thứ đó thì chắc chắn sẽ bị cắt ra làm mấy mảnh.
Vô Danh chỉ biết phóng thần thức của mình quét ra xung quanh, nhưng hắn cũng không cảm nhận được những luồng khí tức vừa nãy nữa. Vô Danh đoán rằng nó giống như một loại pháp tắc nào đó, mấy thứ đó giống như kiểu đao gió vậy. Nhưng mà đao gió này lại không giống đao gió bình thường chút nào, nó là được hinh thành từ pháp tắc.
Sở dĩ Vô Danh có thể biết được đó là pháp tắc thì còn nhờ vào quả trứng trong thức hải của hắn. Mà lúc này Vô Danh lại cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm mập mờ nữa.
Vô Danh lại tránh đi những thứ nguy hiểm kia. Mặc dù hắn có thể sử dụng Hỗn Độn Thiên Mục để nhìn phía trước, nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn làm thế thì sẽ phụ thuộc nhiều vào Hỗn Độn Thiên Mục, hắn muốn dựa vào bản năng của mình để cảm nhận nguy hiểm.
Vô Danh nhắm lại hai mắt, hắn bắt đầu cảm nhận không gian xung quanh.
- Bên trái…
Xoẹt….
Vô Danh vừa mới nói thầm trong đầu thì một tia đao gió nữa lại bay qua, hắn do đã cảm nhận được rồi nên có thể né tránh.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt….
Lại một vài lưỡi đao gió nữa bay qua, Vô Danh cảm thấy mình giống như đang chơi một trò chơi vậy, nhưng trò chơi này chính là đem tính mạng của hắn ra đặt cược.
Đột nhiên lúc này Vô Danh mở mắt ra rồi ngay lập tức nhảy ra khỏi bên ngoài phi thuyền. Hắn vội vàng tế Khai Thiên Dạ Đao ra rồi hạ thấp xuống phía dưới.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt….
Mà cũng đúng lúc này một vùng không gian đao gió nhẹ nhàng cắt qua phi thuyền của Vô Danh, làm cho chiếc phi thuyền kia bị cắt ra thành ngàn mảnh vỡ.
Vô Danh nhìn một màn này mà lạnh cả người, hắn không ngờ rằng ở phía trên không của Bình Nghiêu sâm lâm lại nguy hiểm tới như vậy. Hắn cũng đã nhận ra một điều rằng hình như không thể phi hành bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Vô Danh từ từ đáp xuống mặt đất, hắn âm thầm phóng thần thức của mình ra, ngay lập tức hắn phát hiện thần thức của mình đã có thể phóng xa tới gần ngàn dặm. Vô Danh cũng đã thấy được bản thân hắn đã đi vào khá sâu bên trong Bình Nghiêu sâm lâm rồi.
Hiện tại Vô Danh đang ở xung quanh một khu vực đầm lầy, chỗ này khá là ẩm ướt, hắn quyết định đi vào sâu bên trong một chút nữa.
Vô Danh chạy men theo những khu vực an toàn mà đi về phía trước. Đi được một đoạn, hắn lại đột nhiên nghe thấy những âm thanh sột xoạt.
Vô Danh vừa phóng thần thức ra thì liền cả kinh, xung quanh hắn đang có hàng vạn con rắn đầm lầy màu nâu. Mặc dù cấp bậc của hàng vạn con rắn này cũng chỉ mới là cấp hai, nhưng số lượng của chúng thì lại động tới mức khủng khiếp.
Hướng đi của những con rắn này chính là về phía của Vô Danh, hắn nhìn đàn rắn đông nhung nhúc này mà không khỏi rợn người.
- Má ơi, nổi hết cả da gà.
Vô Danh nghĩ tốt nhất là hắn không nên dây dưa với đàn rắn này, hắn phải chạy càng nhanh càng tốt. Đến kiến cũng có thể cắn chết voi, thì hắn làm sao có thể đánh lại được cả hàng vạn con rắn như vậy.
- Xì….
Vô Danh vừa mới nghĩ tới việc chạy thì liền nghe thấy một tiếng xì xì, hắn nhìn sang phía bên cạnh thì liền thấy có một con rắn đầm lầy đang nhìn hắn mà thè lưỡi kêu. Ngay lập tức con rắn này liền nhảy về phía Vô Danh.
- Hừ, láo toét, dám gáy vào mặt tao này.
Vô Danh hừ lạnh một tiếng, sau đó Khai Thiên Dạ Đao của hắn vung ra, con rắn này lập tức bị chém bay đầu.
Mà cũng cùng lúc đó, lại có hàng chục con rắn khác nhảy tới phía Vô Danh. Vô Danh xoay tròn một đao, con nào con đấy cũng bay đầu.
Mùi máu tanh của rắn truyền ra khiến cho Vô Danh cảm thấy cực kỳ buồn nôn, trong máu của những con rắn này dường như còn chứa cả độc tính nữa.
Vô Danh nín thở lại, hắn không muốn ngửi cái thứ mùi ô uế này. Mà không hiểu sao, sau khi những con rắn kia chết rồi thì đàn rắn phía sau lại càng hăng máu hơn, chúng như ngửi thấy mùi máu mà thèm khát.
Những con rắn đằng sau ngay lập tức nhảy lên phía trước rồi nuốt xác của đồng bọn mình vào trong bụng.
Vô Danh nhìn thấy một màn này thì càng thấy buồn nôn. Hắn hét ầm lên một tiếng rồi chém ra một đao đầy uy lực.
Một đao này vừa chém ra thì liền hình thành những màn đao vô cùng vô tận chém ngang mặt đất, đồng thời từ dưới mặt đất cũng hình thành những màn đao bổ thẳng lên trời. Màn đao bổ thẳng lên trời kia giống như một thác nước chảy ngược vậy, liên miên và mạnh mẽ.
Một đao này Vô Danh chém ra chính là Toái Thiên Đao mới cách đây không lâu mà hắn lĩnh ngộ được. Một đao này chém ra thì đã tước đi sinh mệnh của hàng ngàn con rắn đầm lầy. Con nào cũng bị chém ra thành bụi phấn.
Một đao này của Vô Danh phải nói rằng có tính quần sát rất cao. Càng nhiều con rắn bị Vô Danh giết thì những con rắn còn lại càng hăng máu hơn. Ngay lập tức liền có hơn một ngàn con rắn nhảy về phía Vô Danh, mà có hơn ngàn con nhảy được về phía Vô Danh thì lại cũng có một lớp khác giống như vậy.
Cả một khoảng trời xung quanh Vô Danh năm mét chỉ có toàn rắn là rắn, mấy con rắn này đang ở trên không trung hướng Vô Danh mà nhảy tới.
Xung quanh Vô Danh cũng hình thành nên hàng ngàn đường đao quang, hắn không chút ngại ngần mà chém ra.
Lại có vài ngàn con rắn bị Vô Danh giết chết, chỉ là Vô Danh cũng không thể nào ngăn cản lại nổi thế tiến công của đàn rắn này. Rất nhanh một núi rắn đầm lầy đã vây quay Vô Danh rồi hoàn toàn che mất hắn.
Trên người Vô Danh không ngừng bị những con rắn này cắn, chỉ là con nào cắn xong thì răng nanh cũng gãy hết sạch.
Xin nhắc lại một lần nữa, Vô Danh là một tu sĩ luyện thể tầng hai trung kỳ.
Nhưng cho dù Vô Danh có là tu sĩ luyện thể đi nữa thì rốt cục lớp da cứng chắc của hắn cũng đã bị độc tố ăn mòn, rất nhanh trên người hắn đã thủng không ít lỗ.
Bị đống rắn này đè lên người thì rốt cục cẩu huyết của Vô Danh đã sôi nên. Khí thế mạnh mẽ của hắn tỏa ra xung quanh. Sau đó chỉ nghe thấy ầm một tiếng, núi rắn này đã bị hắn hất tung ra ngoài.
Hai con mắt Vô Danh đỏ au, cả người thì tím bầm, quần áo đã bị xé rách hết. May mắn tiểu để của hắn được bảo vệ kĩ nên không có vấn đề gì. Vô Danh lại quét ra một đao, Toái Thiên Đao.
Vừa quét ra một đao thì số lượng rắn xung quanh cũng đã giảm đi rất nhiều, chỉ là lại không ngừng có những lớp rắn khác bù đắp vào.
Vô Danh gương mặt cực kỳ lạnh lùng, tay đưa ra phía sau vả nhẹ một cái.
- Bốp.
Một con rắn đầm lầy cấp ba đã bị hắn vả cho vỡ mồm, máu cùng răng nanh đều bị đánh bay ra ngoài.
Vô Danh giống như nổi điên lên mà tàn sát không ngừng nghỉ đám rắn này.
Mà trong lúc Vô Danh đang tàn sát bừa bãi đám rắn đầm lầy kia thì đột nhiên nghe thấy tiếng Hồng Mông gọi hắn. Vô Danh từ bên trong cơn điên loạn tỉnh lại, sau đó hắn liền câu thông với Hồng Mông.
Hồng Mông thấy Vô Danh đã chú ý tới rồi thì liền gầm lên vài tiếng, giống như nó muốn ra ngoài trợ giúp Vô Danh một phen. Vô Danh hiển nhiên cũng hiểu ý của Hồng Mông, hắn ngay lập tức đưa Hồng Mông ra bên ngoài.
Vô Danh muốn xem một chút Hồng Mông này sẽ giúp hắn như thế nào đây. Hồng Mông vừa mới ra bên ngoài thì liền nhìn thấy đám rắn đầm lấy kia, hai mắt của nó lóe lên một cái, sau đó gầm lên một tiếng cực kỳ hào hứng. Ánh mắt của Hồng Mông như nhìn thấy đồ ăn ngon lành mà nhào tới.
Đám rắn đầm lầy kia nguyên bản còn đang lao tới cắn Vô Danh thì liền chết đứng, có mấy con đang bay mà đột nhiên rụng xuống. Cả đàn rắn kêu lên một tiếng sợ hãi rồi chạy tán loạn.
Nhưng Hồng Mông đâu có để cho chúng chạy, mồi ngon ở trước mắt mà không ăn thì quả thực thật là phí phạm.
Hồng Mông vỗ đôi cánh của mình một cái thì liền biến ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện tại một chỗ không xa. Hồng Mông đột nhiên há to cái miệng, đám rắn xung quanh giống như gặp phải lỗ đen mà bị hút vào bên trong miệng của Hồng Mông.
Nguyên bản con rắn to gấp bốn lần cơ thể của Hồng Mông cũng bị nó hút vào. Cơ thể của Hồng Mông đột nhiên phình to ra một cái rồi lại xẹp xuống.
Vô Danh nhìn thấy một màn này mà cũng kinh dị không thôi, hắn ngay lập tức ọe ra tại chỗ.
Chỉ sau một canh giờ, không gian vài trăm mét bên cạnh Vô Danh đã không còn thấy bóng dáng của một con rắn nào. Vô Danh thì vẫn còn đang mặt xanh mặt trắng, hắn muốn nôn lắm nhưng khổ nỗi là trong bụng của hắn chẳng có gì để nôn ra cả.
Vô Danh điều chỉnh lại tâm tình của mình, hắn kiềm chế cơn buồn nôn lại rồi đánh ra vài cái tẩy trần quyết để tẩy sạch đi cơ thể của hắn. Mà lúc này Vô Danh mới phát hiện ra một điều rằng, cơ thể của hắn mặc dù bị đám rắn đầm lầy kia cắn nhưng lại không hề có dấu hiệu gì giống như bị trúng độc cả. Ngoài chỗ bị cắn có hơi thâm tím một chút ra thì bên trong hoàn toàn bình thường. Vô Danh đột nhiên cảm thấy rằng cơ thể của hắn hình như không bị độc tính xâm lấn.
- Cái này gọi là vạn độc bất xâm sao ??
Vô Danh khó hiểu tự hỏi một câu.
Hắn dám chắc chắn rằng độc tính của rắn đầm lầy này rất mạnh, nhưng không hiểu sao hắn lại chẳng bị gì cả.
Vô Danh đột nhiên nghĩ tới Tạo Hóa thần thể của hắn, thân thể này của hắn từ khi sinh ra đã có một loại thể chất đặc thù rồi, chẳng lẽ chính vì như vậy mà hắn không bị bất kì loại độc tính nào xâm lấn hay sao.
Vô Danh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình, sau đó đổ ra một chút bột phấn rồi bỏ vào trong miệng. Cái bình chứa bột phấn vừa rồi chính là một lọ xuân dược cực mạnh mà hắn phát hiện ra trong nhẫn trữ vật của Lưu Trạch.
Vô Danh muốn thử xem một chút, Tạo Hóa thần thể này của hắn có thể kháng được xuân dược hay không.
Và rất nhanh lần thí nghiệm này đã có kết quả, Vô Danh thầm nói quả này hắn xong rồi. Tạo Hóa thần thể đúng là có thể kháng được độc tính, nhưng mà xuân dược thì lại là thuốc phụ trợ, mặc dù nó cũng có chất độc bên trong nhưng mà chất độc đó cũng bị Tạo Hóa thần thể triệt tiêu rồi. Nhưng dù sao thì phần bổ trong đó Tạo Hóa thần thể cũng không có trừ đi. Cho nên kết quả của đợt kiểm tra này chính là Tạo Hóa thần thể có thể giúp cho người ta sử dụng xuân dược với liều mạnh mà không để lại di chứng gì.
Cả người của Vô Danh bây giờ đã bị dục hỏa thiêu đốt một cách mạnh mẽ, hắn vội vàng vận công áp chế dục hỏa trong lòng xuống, nhưng chỉ tiếc là liều xuân dược này quá mạnh.
Grào…..
Đột nhiên tiếng kêu của Hồng Mông từ đằng xa vọng tới. Khuân mặt của Hồng Mông bây giờ cực kỳ thỏa mãn, vừa nãy nó đã được ăn một bữa no nê rồi, bây giờ nó đang vác cái bụng căng tròn của mình về khoe với Vô Danh.
Hồng Mông kêu lên một tiếng vui mừng đê cho Vô Danh chú ý, rồi lững thững bay về phía gần Vô Danh.
Vô Danh lúc này đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Hồng Mông rồi nhếch nên một nụ cười cực kỳ nguy hiểm. Hồng Mông còn đang ríu hết cả mắt vì được ăn no thì đột nhiên dựng thẳng lên, nó cũng đã nhận ra điểm không đúng của Vô Danh bây giờ.
Hồng Mông đột nhiên xoay người kêu lên một tiếng sợ hãi rồi cong đuôi chạy. Vô Danh với khuân mặt hết sức dâm đãng đuổi theo phía sau.