Người đăng: AnCuSi
Lương Thế Khải nhìn thấy một màn này thì cũng cảm thấy cực kì hoảng hốt và bất ngờ. Mới mười giây trước anh ta còn tưởng bản thân mình sẽ bị một kiếm kia của Lý Hàn đánh chết. Nhưng mà điều khiến cho anh ta phải kinh ngạc là không phải anh ta chết mà là Lý Hàn chết.
Lương Thế Khải rất rõ ràng rằng nếu như không phải anh ta được Vô Danh cản lại một kiếm kia thì một kiếm đó đã xuyên qua đầu của anh ta rồi. Lương Thế Khải cũng tự trách bản thân quá mức không cẩn thận, nếu như lúc đó bản thân cẩn thận hơn một chút thì có lẽ anh ta cũng có thể cản lại được một kiếm kia, chứ không tới mức một kiếm đơn giản như vậy anh ta cũng không đỡ được. Nhưng mà may mắn là anh ta lại được Vô Danh cứu một mạng.
Lương Thế Khải không thể tin được rằng Vô Danh lại mạnh tới mức như vậy, chỉ cần sử dụng một quyền thôi đã giết chết cả hai người Lý Hàn và Hứa Đặng rồi. Nếu như đổi lại là anh ta thì đến ngay cả một người cũng không đánh lại.
Mà câu nói trước khi chết của Hứa Đặng lại càng khiến cho anh ta cảm thấy hốt hoảng, Vô Danh không những chỉ mạnh thôi đâu mà còn là một tu sĩ Trúc Cơ.
Lương Thế Khải không ngờ được rằng Vô Danh lại là một tu sĩ Trúc Cơ. Lương Thế Khải cứ nghĩ rằng Vô Danh cũng chỉ là một tu sĩ Tụ Khí tầng sáu bình thường mà thôi, nhưng hóa ra Vô Danh lại đang ẩn dấu tu vi thực sự của mình.
Lúc còn ở trong khách sạn, lần đầu tiên Lương Thế Khải nhìn thấy Vô Danh thì cũng cảm thấy người này có chút hơn người. Nhưng sau khi thấy hành động kỳ quặc của Vô Danh ở trong khách sạn với người trưởng quầy thì anh ta cũng liền đoán Vô Danh chỉ là một cái tu sĩ bình thường mà thôi. Ngoài việc Vô Danh có chút giàu ra thì cũng chẳng có điểm gì đáng nói.
Lúc đó Vô Danh nói bô bô rằng mình có ý muốn thuê một căn phòng thượng hạng thì chắc chắn cũng có rất nhiều người nghe thấy rồi, vậy mà Vô Danh sau khi hỏi giá phòng xong còn ghé sát vào tai của vị trưởng quầy để nói nhỏ. Nếu như anh muốn thuê một căn phòng bình thường thì việc gì mà lại phải nói nhỏ vào tai của trưởng quầy, cho nên từ hành động đó ai cũng biết rằng người đó muốn thuê một căn phòng thượng hạng nhưng lại không muốn để người khác nghe thấy. Lương Thế Khải lúc đó thấy vậy thì cũng nghĩ là không biết đầu óc của người đó có phải là bị hỏng hay không nữa.
Nhưng cũng vì vậy mà Lương Thế Khải mới biết được rằng Vô Danh là một tu sĩ có tiền, và cũng nhờ vậy mà anh ta mới có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của mình.
Vô Danh sau khi thu lấy nhẫn trữ vật của hai người kia thì liền kiểm tra xem bên trong có thứ gì đáng giá không, mặc dù biết trong nhẫn trữ vật của tu sĩ Tụ Khí sẽ không có thứ gì tốt nhưng mà vì để ngoại trừ trường hợp đặc biệt thì Vô Danh vẫn phải kiểm tra. Lỡ như có một người nào đó gặp hên mà kiếm được thứ tốt nhưng hắn lại không kiểm tra mà ném bỏ, vậy chẳng phải là phí của trời hay sao.
Vô Danh vừa quét thần thức vào bên trong thì liền gặp phải cấm chế, nhưng mà mấy cái cấm chế này cũng chỉ là cấm chế đơn giản, thần thức của hắn đã cô đọng rất nhiều cho nên có thể đơn giản phá bỏ mấy cái cấm chế này. Sau khi Vô Danh phá bỏ cẩm chế bên ngoài rồi thì liền nhìn vào không gian bên trong nhẫn trữ vật, nhưng mà rất nhanh điều đó cũng khiến cho hắn thất vọng. Vô Danh đã kiểm tra hết hai cái nhẫn này nhưng không có thấy vật gì đáng giá cả.
Vô Danh từ từ đi về phái cái thạch bàn kia, khi đi đến gần người của Lương Thế Khải thì hắn liền ném hai cái nhẫn trữ vật ra:
- Cái này cho anh.
Vô Danh vừa đi vừa nói, ánh mắt cũng vẫn là nhìn thẳng về phía trước. Lương Thế Khải còn đang ngơ ngác thì liền bị hành động này của Vô Danh làm cho tỉnh táo lại.
Lương Thế Khải thấy Vô Danh ném hai cái nhẫn trữ vật về phía mình thì liền đưa tay đỡ lấy, không ngờ rằng Vô Danh lại hào phóng như vậy, có thể cho anh ta hai cái nhẫn trữ vật mà không cần nghĩ ngợi gì hết.
Lương Thế Khải nghĩ như vậy chắc cũng là bình thường, bởi vì Vô Danh là một tu sĩ Trúc Cơ cho nên chút tài sản này có lẽ cũng không vừa mắt.
- Vô Duyên huynh đệ…à không tiền bối, ngài là tu sĩ Trúc Cơ sao.
Giọng nói của Lương Thế Khải có chút lắp bắp nói.
- Lương huynh cứ gọi ta như bình thường được rồi, hai chữ tiền bối ta không quen tai.
Vô Danh vẫn là đi về phía trước, vừa đi vừa nói.
Vô Danh khi vừa mới đi về phía thạch bàn kia thì hắn liền cầm cái nhẫn trữ vật lên rồi sau đó đưa thần thức của mình quét vào bên trong.
Ngay khi Vô Danh vừa mới quét thần thức của mình vào bên trong thì hai mắt của hắn giống như muốn lồi ra, bởi vì thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một đống linh thạch.
Nhưng mà nếu như chỉ là một đống linh thạch bình thường thì cũng sẽ không khiến cho hắn phải chú ý, Vô Danh hai mắt như muốn lồi ra như vậy là bởi vì đây là đống linh thạch thượng phẩm.
Vô Danh đếm sơ qua thì hắn liền thấy có khoảng năm trăm năm mươi ngàn linh thạch thượng phẩm ở đó. Ngoài linh thạch thượng phẩm ra thì không có linh thạch trung phẩm hay hạ phẩm.
Vô Danh thầm nghĩ quả nhiên là nhẫn trữ vật của tu sĩ Nguyên Anh, linh thạch thượng phẩm cũng là có một đống như vậy. Hắn tin rằng năm trăm năm mươi ngàn linh thạch thượng phẩm này đối với một tu sĩ Nguyên Anh mà nói thì cũng là một khối tài sản khá lớn đó.
Vô Danh nghĩ với thu hoạch lần này thì hội đấu giá diễn ra sắp tới hắn cũng sẽ không sợ không có linh thạch để dùng nữa rồi.
Vô Danh cố nén tâm tình kích động mà tiếp tục quét vào chỗ khác bên trong nhẫn trữ vật. Ngay khi Vô Danh vừa mới quét thần thức của bản thân qua chỗ khác thì hắn liền phát hiện ở đó có một đống các loại bình ngọc khác nhau. Mà cái đáng chú ý là trong số các bình ngọc này đều là đan dược.
Vô Danh nhìn qua thì phát hiện ở đó có khoảng hai mươi bình “Bồi Nguyên Đan”, mỗi bình đều có sáu viên, mà phẩm chất của mỗi viên đều là trung phẩm. "Bồi Nguyên Đan" này có tác dụng hồi phục linh khí cho các tu sĩ ở tầng Tụ Khí kỳ, Vô Danh thấy đan dược này đối với hắn thì đúng là không có tác dụng gì. Vô Danh tiếp tục nhìn qua bình ngọc khác thì thấy có khoảng sáu bình “Đại Bồi Nguyên Đan”, mỗi bình đều có sáu viên mà phẩm chất thì cũng là trung đẳng. Vô Danh thấy “Đại Bồi Nguyên Đan” này còn có tác dụng đối với hắn, bởi vì nó có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ tới Nguyên Anh có thể hồi phục chân nguyên của bản thân. Khi chiến đấu mà có “Đại Bồi Nguyên Đan” này để sự dụng thì có lợi ích rất lớn.
Từ trước đến nay Vô Danh hắn luôn chiến đấu với những kẻ có tu vi thấp hơn bản thân nhiều cho nên hắn cũng không cảm thấy sự quan trọng của đan dược, hầu như hắn đều có thể đơn giản giết chết kẻ địch chỉ với một chiêu mà thôi.
Nhưng Vô Danh nghĩ nếu như sau này bản thân có gặp phải kẻ dịch mạnh hơn thì có lẽ hắn cũng phải sự dụng tới đan dược, cho nên “đại bồi nguyên đan” này không thể bỏ qua được.
Vô Danh lại tiếp tục quét tới bình ngọc khác thì liền phát hiện trong đó có một bình "Trúc Cơ đan", trong bình Trúc Cơ đan này có sáu viên, phẩm chất của mỗi viên đều là trung đẳng. Vô Danh thấy "Trúc Cơ đan" này đối với hắn cũng không có tác dụng, cho nên hắn quyết định cho Lương Thế Khải bình Trúc Cơ đan này.
Khi Vô Danh nhìn sang bình ngọc tiếp theo thì liền thấy trong đó là một bình “Bồi Chân Đan” có sáu viên. Bồi Chân Đan này có tác dụng giúp cho tu sĩ Trúc Cơ viên mãn có thể phá tan bình chướng ngăn cách mà tiến vào Kim Đan kỳ.
Ngoài mấy bình đan dược này ra thì Vô Danh còn thấy có một vài lọ đan dược chữa thương như “Liệu Thương Đan”.
Khi Vô Danh tiếp tục dùng thần thức quét qua không gian bên trong nhẫn trữ vật thì hắn liền phát hiện có một đống tài liệu dùng để luyện khí, mà trong này tài liệu để chế tạo trận kỳ dùng cho trận pháp cũng là có rất nhiều. Mà điều khiến cho Vô Danh cảm thấy vui mừng hơn là trong đó còn có cả một khối “Thiên Kim Tinh” lớn bằng hai cái đầu người.
“Thiên Kim Tinh” này hắn cũng là có đọc qua, “Thiên Kim Tinh” có thể giúp cho những loại pháp bảo được luyện chế cùng với “Thiên Kim Tinh” có thể tăng cấp. Mà có thể tăng cấp pháp bảo của bản thân thì đó là một cái kinh hỉ rất lớn.
Nhưng mà Vô Danh cũng có chút buồn bã, bởi vì Khai Thiên Dạ Đao của hắn chỉ là một nửa cái phôi đao cho nên không thể nào tăng cấp được. Khai Thiên Dạ Đao của hắn chỉ có thể tăng cấp khi nào hợp lại với một nửa còn lại là Khai Thiên Minh Đao mà thôi.
Ngoài một đống tài liệu luyện khí này ra thì Vô Danh còn phát hiện một đống ngọc giản khác nữa. Vô Danh thu hồi lại thần thức của mình rồi nhìn về phía Lương Thế Khải nói:
- Đưa tôi một chiếc nhẫn trữ vật trong tay của anh đi.
- Được, Vô Duyên huynh đệ, của anh đây.
Lương Thế Khải vốn đang không biết làm gì ở đằng sau, khi nghe Vô Danh yêu cầu bản thân đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật thì Lương Thế Khải cũng không chút chần chờ mà đưa qua cho Vô Danh. Bởi vì Lương Thế Khải biết Vô Danh yêu cầu anh ta làm như vậy là có lý do của hắn, nếu như mà Vô Danh muốn đòi lại nó thì anh ta cũng không có chút ý kiến nào cả, dù sao thì đó cũng là của Vô Danh.
Vô Danh thấy Lương Thế Khải đưa qua cho mình một chiếc nhẫn trữ vật thì hắn liền cầm lấy, sau đó Vô Danh liền vứt một đống bình đan dược gồm “Bồi Nguyên Đan”, “Trúc Cơ Đan” vào bên trong nhẫn trữ vật đó. Mà Vô Danh cũng lấy ra thêm hai mươi ngàn linh thạch thưởng phẩm vào trong nhẫn trữ vật đó.
Sở dĩ Vô Danh chỉ cho Lương Thế Khải hai mươi ngàn linh thạch thượng phẩm không phải do hắn keo kiệt. Đây dù sao cũng không phải là linh thạch mà Lương Thế Khải tự mình kiếm được, nếu như cho anh ta quá nhiều thì anh ta cũng sẽ ỷ lại, và tu vi của anh ta cũng không cho phép anh ta có trong người quá nhiều tài sản như vậy. Tài nguyên phải là do tự bản thân đi kiếm, đồng thời bản thân cũng phải có thực lực để có thể giữ được số tài nguyên đó.
Vô Danh lại cầm lấy cây trường thương trên thạch bàn lên, sau đó liền ném cây trường thương với nhẫn trữ vật về phía Lương Thế Khải. Vô Danh nhìn Lương Thế Khải nói:
- Tất cả đống đồ này là của anh, đây cũng là phần thưởng mà anh đáng có được. Tài nguyên trong này có thể giúp cho anh thăng cấp tới Trúc Cơ dễ dàng, tôi khuyên anh nên tìm một chỗ nào đó vẳng vẻ mà tu luyện tới Trúc Cơ. Nếu không, với thực lực của anh bây giờ không thể nào giữ được những thứ này đâu.
Vô Danh nói xong thì liền thu lại Linh Giáp hạ phẩm và quả trứng ba màu vào bên trong nhẫn trữ vật. Sau khi đã thu lại toàn bộ những thứ cần thiết rồi thì Vô Danh liền rời đi khỏi chỗ này.