Lạc Tranh bất giác rùng mình, từ đầu cho tới giờ, mỗi lần
người đàn ông này xuất hiện đều có mục đích riêng của mình. Hắn muốn ép nàng
đến bước đường cùng khiến nàng không thể quay đầu lại, cũng không có đường để
quay trở lại.
Hắn luôn ích kỷ như thế, ích kỷ đến mức không thèm quan tâm
tới cảm nhận của nàng, cũng không thèm để ý đến thực tế là nàng đã từng kết
hôn.
Hắn vẫn luôn cực kỳ bá đạo, bá đạo đến mức hắn cũng không
bao giờ nói cho nàng biết rõ mọi chuyện. Rốt cuộc chân tướng sự việc ra sao hắn
cũng chưa từng nói cho nàng, khiến nàng cho tới giờ cũng không biết mình đã nợ
hắn cái gì.
Nhưng mà, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đúng như
lời hắn đã từng nói, sẽ có một ngày nàng được biết rõ ràng mọi chuyện. Chỉ e
rằng, trong lúc chờ tới ngày đó thì hắn cũng đã hành hạ nàng không ít lần.
Không chừng, đến lúc đó, trên người nàng cũng đã chồng chất vết thương…
Nhưng, đó là chuyện của sau này, còn bây giờ thì sao?
Nàng không thể trốn tránh thêm được nữa. Bởi vì càng trốn
tránh sẽ chỉ làm cho người đàn ông này càng có ham muốn tấn công mạnh mẽ hơn,
trở nên cuồng dã hơn vì hắn có thói quen khống chế người khác.
Nàng cũng không vì thế mà sợ hãi, yếu đuối bởi vì sẽ chỉ làm
hắn càng trở nên hưng phấn mà thôi. Còn bản thân nàng, không phải vì là thân
phận phụ nữ mà chịu khuất phục một cách dễ dàng như thế được.
Mặc dù trong đầu Lạc Tranh thì nghĩ như vậy, nhưng lý trí
của nàng lúc này dường như đã dần trở nên mơ hồ…Nàng là người thông minh nhưng
Louis Thương Nghiêu tuyệt đối cũng không phải là loại đàn ông ngờ nghệch.
Hắn hiểu quá rõ tính cách ngoan cường của nàng. Hơn thế nữa,
hắn còn có lợi thế hơn so với nàng đó là hắn hiểu rất rõ thân thể của nàng,
hiểu rõ từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể nàng.
Từng ngón tay thon dài còn phảng phất mùi hoắc hương men
theo gáy Lạc Tranh chậm rãi dời xuống. Tay kia
dùng một lực vừa phải, vẫn như mọi lần, mang theo hơi nóng mà gieo rắc xuống cơ
thể nàng.
Da thịt trắng nõn của Lạc Tranh dưới bàn tay khiêu khích của
Louis Thương Nghiêu dần dần được bao phủ bởi một màu hồng phấn hết sức mê người.
Thân thể Lạc Tranh cũng bắt đầu không thể chịu đựng thêm được nữa, nhẹ nhàng
run rẩy. Tiếng thở dốc liên tục phát ra, nàng bắt đầu hoài nghi chính bản thân
mình, rốt cuộc là nàng đang thút thít hay là…
Bàn tay to lớn của Louis Thương Nghiêu lại hành động một
cách tùy ý giống như đang hành hạ lý trí của nàng, chuyển động một cách đầy mê
hoặc trên thân thể nhẵn mịn của Lạc Tranh. Nàng cơ hồ có thể cảm nhận được ánh
mắt hắn từ phía sau lưng đang dừng lại trên mông nàng như một loại ấn ký, khiến
nàng phát sinh cảm giác bỏng rát.
“Nằm xuống!” Cuối cùng hắn cũng mở miệng ra lệnh, cùng lúc
đó một cánh tay to lớn của hắn đem thân thể của nàng đè xuống.
Lạc Tranh nằm phủ phục trên giường, phần mông xinh đẹp của
nàng nâng lên như một loại đồ sứ tinh tế vậy. Nàng đột nhiên nhớ tới đây chính
là dáng vẻ của Tề Lê trước khi chết.
Theo phản xạ nàng bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc ghế
sofa ở phía xa. Nàng cơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tanh phảng phất lơ lửng
bay trong không khí…
“Em thực sự xem tôi là ma quỷ ưa thích giết người rồi sao?”
Louis Thương Nghiêu như nhìn thấu tâm tư của nàng, bàn tay nhẹ nhàng nghịch
ngợm trên mái tóc dài của nàng, khẽ luồn vào bên trong khiến mái tóc rẽ ra, hơi
kéo về phía sau để lộ ra vầng trán ngọc ngà.
“Sớm muộn thì em cũng sẽ biết, cô ta chết còn chưa hết tội!”
Lạc Tranh không khó nhận ra giọng điệu của người đàn ông
phía sau đột nhiên trở nên lạnh lùng, phảng phất quyền sinh quyền sát trong đó.
Nàng vô thức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vô cùng thâm sâu
của Louis Thương Nghiêu. Hắn cũng chăm chú nhìn nàng không hề chớp mắt, trong
giây phút này, vẻ mặt của hắn giống như đang chiêm ngưỡng dáng vẻ xinh đẹp của
nàng hoặc cũng có thể đang nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ của nàng.
Louis Thương Nghiêu vươn tay ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve
gương mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng vô cùng đắm đuối, đắm đuối tới mức khuôn mặt
hắn toát lên vẻ mê muội…
Người phụ nữ bên dưới lại không chút dao động, cặp chân mày
như liễu rủ cũng không hề động, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, con
ngươi lấp lánh vạn phần xinh đẹp nhưng toát lên vẻ lạnh lùng có chút kiêu ngạo
nhưng cũng có chút sợ hãi.
Vẻ mặt ai oán, sống mũi dong dỏng cao, đôi môi anh đào đỏ
mọng, chiếc cằm xinh đẹp khẽ rung động không khỏi mê hoặc lòng người. Đúng là
vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn!
Ánh mắt hắn chuyển xuống gò ngực mềm mại tròn đầy như đang
nũng nịu nhưng lại khẽ run rẩy của nàng. Thân hình hoàn mỹ khẽ cong lên khiến
Ngọc Nữ Phong càng vươn cao. Từng đường cong mềm mại càng trở nên mê hồn, làn
da trắng nõn sáng bóng tựa pha lê lấp lánh.
Đỉnh nhọn anh đào khẽ hướng lên trên, dưới sự kích thích
khéo léo mà sớm đã trở nên đỏ ửng giống như hai đóa hồng mai ngạo nghễ đứng
sừng sững giữa một trời tuyết trắng, dưới ánh đèn lại càng thêm chói mắt.
Đôi mắt của Louis Thương Nghiêu càng trở nên u ám và thâm
sâu hơn. Bàn tay mang theo luồng nhiệt khẽ di chuyển trên da thịt Lạc Tranh.
Đầu ngón tay hắn di chuyển tới đâu thì từng tấc da thịt đều bị kích thích tới
run lên…
Ngón tay thon dài miêu tả cơ thể hoàn hảo của nàng, cơ thể
cân xứng với những đường cong mê người, giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ
vậy.
Cánh tay hắn khẽ ôm lấy vòng eo thon của nàng, một đường
cong hoàn mỹ kéo dài xuống phía dưới kết hợp với phần mông trắng mềm, đầy đặn
tạo thành hai đường cong vô cùng quyến rũ. Chiếc rốn ngọc ngà làm nổi lên phần
bụng trơn nhẵn của nàng.
Dời tầm mắt xuống phía dưới một chút, nơi khiến bất kỳ người
nào nhìn thấy thì máu cũng ngay lập tức phun trào chính là hai cánh hoa mê
người như ẩn như hiện, xấu hổ núp trong hoa viên xinh đẹp…
Hô hấp của Lạc Tranh ngày càng dồn dập, toàn bộ tế bào trên
cơ thể nàng không ngừng bị kích thích. Nàng không thể phủ nhận, cơ thể nàng
dưới sự động chạm của hắn đều trở nên vô cùng nhạy cảm.
Louis Thương Nghiêu luồn tay vào giữa hai chân nàng, nơi tư
mật ấm áp đã hoàn toàn bị hắn xâm chiếm. Ngón tay hắn chuyển động như thể đang
giày vò nàng vậy. Nàng cũng bắt đầu không còn sức lực mà kháng cự nữa.
Nàng hiểu đây chính là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể mình
nhưng nơi đó lại không ngừng bị người đàn ông này hành hạ, không ngừng xoa nắn
tạo nên một luồng điện vô cùng kích thích cùng cảm giác…ngưa ngứa…
Nàng không khỏi khó chịu khẽ kêu thành tiếng…
Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định buông tha nàng,
nhìn thấy sắc mặt nàng ửng hồng vô cùng xinh đẹp, không nhịn được liền đưa cả
hai ngón tay vào giữa chân nàng, tùy ý mà chà đạp, mà hành hạ nàng.
Cùng lúc, hắn đem hai chân của nàng tách ra, hai ngón tay
không ngừng chuyển động làm nàng không kìm chế được mà khép chặt chân lại.
“Mở ra!” Louis Thương Nghiêu cất tiếng ra lệnh, ngay sau đó
hai chân nàng cũng bị hắn dùng sức mà đẩy ra. Nàng không chống cự được đành
thuận theo, nơi tư mật giữa hai chân nàng hoàn toàn lộ rõ ràng trước mắt hắn…
Động tác của hắn khiến hô hấp của Lạc tranh ngày càng dồn
dập. Không chỉ có tứ chi của nàng không tự chủ được mà vặn vẹo, ngay cả nơi
nhạy cảm kia cũng đang không ngừng rung động mà trở nên co rút.
Bỗng nhiên hắn rút tay ra, nàng nghe thấy tiếng khóa quần
được kéo xuống…
Đôi môi Lạc Tranh khẽ bật ra tiếng thở dốc…
Người đàn ông bá đạo kia không lập tức “công thành chiếm
đất” mà ngược lại bàn tay lại dùng sức, đem người nàng xoay lại. Đôi môi mỏng
của hắn khẽ cong lên một nụ cười, vẻ tà mị trên khuôn mặt hắn trước sau vẫn
không thay đổi, tiếng nói trầm thấp cất lên đậm mùi dục vọng.
“Bảo bối, hãy dùng cái miệng nhỏ của em phục vụ tôi!”
Lạc Tranh sợ hết hồn, mở to đôi mắt mà nhìn hắn.
Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày, ánh mắt cương nghị lộ rõ
vẻ phóng túng, từng hơi thở mang theo vẻ cương quyết. “Em nghe không hiểu lời tôi?
Cần tôi dùng tiếng Trung phiên dịch lại lần nữa không?”
“Tôi… tôi không biết.” Hô hấp từ chiếc mũi nhỏ xinh đẹp của
Lạc Tranh càng lúc càng trở nên khó khăn, dồn dập. Khuôn mặt xinh đẹp kia cũng
bắt đầu đỏ ửng, bầu ngực của nàng cũng bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
Louis Thương Nghiêu chỉ cảm thấy hơi thở của mỹ nhân trong
ngực mình thơm ngát như lan, với má lúm đồng tiền xinh xắn, đặc biệt mùi thơm
trên cơ thể nàng như thấm vào tim gan, hắn khẽ nhếch môi cười, ngón tay thon
dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của nàng.
“Không phải sợ, tôi sẽ dạy cho em biết phải làm như thế
nào?”
Nói xong hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên trên thắt
lưng.
Lạc Tranh mím chặt môi, quỳ một gối xuống dưới. Vào lúc này
phản kháng đối với nàng mà nói không phải là một phương án hay.
Theo sự dẫn dắt của hắn, tay nàng run rẩy giúp hắn cởi đồ,
chiếc quần dài rơi xuống đất trong nháy mắt. Thân hình tráng kiện của người đàn
ông cùng với đôi chân dài vững chãi hiện ra trước mắt nàng. Chiếc quần lót bó
sát cũng không thể che đậy được dục vọng khiếp người của hắn.
Vật đàn ông đã sớm căng cứng và nhô cao khiến người khác
nhìn vào cảm thấy kinh hãi.
Nàng hiểu rõ rằng, nơi đó có một con quái vật, một khi được
phóng thích sẽ càng trở nên khiếp người.
Louis Thương Nghiêu quá mức cao lớn mà Lạc Tranh lúc này lại
đang nửa quỳ nửa ngồi nên thân hình kiều diễm của nàng lại càng trở nên nhỏ bé
hơn rất nhiều.
Thấy biểu hiện của nàng như vậy, hắn khẽ cười, ôm nàng đặt
ngồi lên bàn khiến cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng vừa vặn tìm được vị trí
thích hợp.
Louis Thương Nghiêu dùng sức ép đầu của nàng xuống ý bảo
nàng tiếp theo phải làm như thế nào. Đôi môi Lạc Tranh trước đó bị cắn chặt,
giờ đây cũng dần buông lỏng, tận đáy lòng nổi lên một nỗi phẫn uất không tên
cuồn cuộn như dòng nước xiết.
Bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng đặt lên phần đùi rắn chắc
của hắn, lòng bàn tay mềm mại cảm nhận được từng nhịp đập trên cơ thế hắn chân
thực tới cỡ nào. Chiếc lưỡi thơm tho liếm xung quanh con quái vật đang được bao
bọc bởi lớp vải của chiếc quần lót đã sớm căng phồng lên. Lớp vải rất nhanh đã
bị thấm ướt, con quái vật dưới môi nàng dường như đang rục rịch chuyển động.
Louis Thương Nghiêu đỡ lấy đầu nàng, giọng nói vốn trầm thấp
giờ đây đã sớm trở nên khàn khàn cùng thô ráp. “Tiếp tục!”
Lạc Tranh hít một hơi, vươn tay cởi bỏ quần lót của hắn.
Nhưng vật đàn ông đã sớm bị dục vọng làm cho căng cứng khiến chiếc quần lót
cũng bị căng ra, nàng phải tốn không ít công sức mới có thể giúp hắn cởi xuống,
cự long hoàn toàn được phóng thích…
Lạc Tranh dường như phát run khi tận mắt chứng kiến vật đàn
ông của hắn quá mức khổng lồ, bàn tay nhỏ bé của nàng căn bản cũng không thể
cầm nổi. Nàng đành phải miễn cưỡng mở chiếc miệng nhỏ nhắn, duỗi ra cái lưỡi
mềm mại của mình…
“Tiểu yêu tinh!” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu đã trở
nên khàn khàn, thô cát trầm thấp tới mức dọa người. Một bàn tay hắn vẫn không
ngừng xoa nắn lên da thịt trắng trẻo, mịn màng của nàng.
Thân thể Lạc Tranh cứng đờ, trong người như có một dòng điện
chạy qua, chỉ cảm thấy toàn thân như bị một đàn kiến cắn rứt, vừa có chút hưng
phấn lại vừa có chút khổ sở.
Một bàn tay khác của hắn giữ lấy đầu nàng, đẩy mạnh về phía
trước khiến cự long xâm nhập vào tận sâu trong cổ họng nàng.
“Ah…” Lạc Tranh hơi ngửa đầu về phía sau như muốn tránh đi
nhưng bàn tay của hắn lại bắt đầu bừa bãi nhen nhóm từng ngọn lửa dục vọng nóng
bỏng trên thân thể nàng khiến toàn thân nàng bắt đầu co rút lại.
Lạc Tranh có thể cảm nhận được hắn cũng đang bị kích thích
mãnh liệt, từng hơi thở nóng bỏng của hắn không ngừng phả lên đầu nàng. Mà thân
thể nàng lúc này cũng giống như bị lửa đốt, liên tục dâng lên từng đợt khoái
cảm khác thường.
Nàng không thể bó tay chịu trói, không thể né tránh, cũng
không thể để hắn cứ thế mà làm càn. Nghĩ tới đây, chiếc miệng nhỏ nhắn của Lạc
Tranh bỗng tăng thêm lực, ngay lập tức, nàng nghe thấy hắn hít sâu một hơi, khẽ
lên tiếng, “Tốt lắm! Tiếp tục!”
Âm thanh của hắn càng lúc càng trở nên khàn khàn, bàn tay
vốn đang khống chế đầu nàng cũng chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của
nàng.
Ai nói trong lúc phát sinh quan hệ, phụ nữ không thể chiếm
quyền chủ động?
Đầu lưỡi Lạc Tranh lưu lại những mảng ướt át, cự long càng
lúc càng ngẩng cao đầu khiến tim nàng đập rộn lên. Từng chỗ mà lưỡi của nàng
lướt qua đều khiến huyết mạch trở nên căng phồng…
Louis Thương Nghiêu khẽ thở một hơi dài, nàng ngẩng đầu lên
nhìn qua khuôn mặt hắn. Hắn cũng đang nhìn nàng, sắc mặt hết sức dịu dàng,
trong mắt ánh lên tia vui vẻ cùng thỏa mãn. Không còn vẻ mặt lãnh khốc cùng
lạnh lẽo hoặc đùa cợt nhìn nàng, ngay cả khóe miệng hắn cũng giãn ra, cực kỳ
động lòng người…
Không hiểu tại sao, tâm tư Lạc Tranh lại nổi lên một cảm
giác đặc biệt. Đôi môi nàng lại tiếp tục tăng thêm lực. Vào giờ khắc này, một
tiếng kêu đau đớn từ giữa yết hầu của Louis Thương Nghiêu bật ra khiến nàng nảy
sinhh cảm giác như đã khống chế được hắn, vô cùng hưng phấn.
Bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ vuốt ve phần eo của hắn, sau đó
chậm rãi dời xuống. Da thịt rắn chắc ở hai bên chân hắn bỗng trở nên nhăn nhúm
như bị phỏng dưới bàn tay của nàng.
Hai tay của Louis Thương Nghiêu nắm chặt bên cạnh bàn, từng
đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch chứng tỏ hắn đang chịu đựng một cách khổ
sở như thế nào.
Cuối cùng, dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, một
bàn tay hắn chế trụ đầu nàng, không ngừng dẫn dắt nàng chuyển động một cách nhịp
nhàng về giữa hai chân hắn. Eo của hắn cũng không tự chủ khẽ rướn về phía
trước, tăng cường chuyển động.
Lạc Tranh cũng nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của hắn, cố gắng
cùng hắn đạt tới sự kết hợp hoàn hảo nhất.
Thời khắc này thật kỳ diệu, ít nhất Lạc Tranh cũng có cảm
giác như thế. Mà hắn cũng giống như nàng, dường như hoàn toàn bị khống chế bởi
lực chuyển động từ chiếc miệng xinh xắn của nàng.
Bàn tay của Louis Thương Nghiêu vẫn vùi trong mái tóc dài
của nàng, khẽ vuốt ve một cách vô thức. “Tiểu yêu tinh, em thực sự là báu vật
trời ban…” Bên môi Louis Thương Nghiêu bật ra lời tán thưởng, cuối cùng cũng
không thể chịu được nữa mà ôm nàng lên, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc
giường lớn. Lạc Tranh áp lên phía trên người hắn, đôi môi đỏ mọng vừa vặn nuốt
trọn dục vọng khổng lồ của hắn.
Mặt của nàng lập tức đỏ ửng lên.
Louis Thương Nghiêu nhìn thấy thế, khẽ cong môi cười, liền
đó thay đổi tư thế khiến dục vọng giữa hai chân hắn trở thành một cây trụ thẳng
đứng. Khuôn mặt của hắn vẫn đầy nét cương nghị cùng cao quý như trước nhưng ánh
mắt lại lóe lên…nét tà mị xấu xa.
“Ngồi lên trên!” Hắn ra lệnh.
“Hả…” Trong lúc nhất thời, Lạc Tranh không hiểu rõ ý tứ của
hắn.
“Ngồi lên trên đó!” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nhanh chóng
hướng tới dục vọng đã sớm dâng cao của hắn, nếu nàng đã thích chiếm thế chủ
động, thì hắn sẽ cho nàng toại nguyện.
Lạc Tranh lập tức đỏ mặt
“Nhanh lên!” Louis Thương Nghiêu đã sớm căng thẳng đến sắp
nổ tung, người phụ nữ này, hắn hận không thể ngay lập tức đè nàng dưới hạ thân,
hung hăng mà chiếm hữu…
Lạc Tranh có chút ngây người, tuy nói nàng cũng có chút kinh
nghiệm trong quan hệ nam nữ, nhưng việc ngồi lên giữa hai chân của hắn khiến
nàng nhất thời không thể nghĩ ra hắn đang muốn yêu cầu cái gì.
Bàn tay của Louis Thương Nghiêu nhấc người nàng lên, rồi sau
đó mỉm cười dùng sức, phối hợp với phần mông rắn chắc dùng lực đè xuống thân
thể nàng…
“A…” Toàn thân Lạc Tranh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nàng
cảm thấy thân thể của mình như bị xé nứt nhưng thẳm sâu trong cơ thể lại nổi
lên một cảm giác vô cùng phấn khích.
Ngay sau đó, hắn lại dùng sức kéo mạnh nàng xuống khiến vật
cứng rắn của hắn chôn sâu vào trong thân thể nàng.
“A…” Lạc Tranh lại một lần nữa thở gấp. Bầu ngực mềm mại của
nàng theo động tác mạnh mẽ của hắn khẽ rung lên.
“Không…” Gò ngực của Lạc Tranh không ngừng phập phồng càng
lúc càng kịch liệt. Nàng cảm thấy rất khó chịu bởi vì hoàn toàn bị hắn cường
bạo mà bắt thân thể nàng ôm hết lấy vật cứng rắn của hắn, không còn một chút
khe hở nào. Mỗi một cử động của hắn đều khiến thân thể của nàng tựa hồ như vỡ
vụn ra, giống như muốn nổ tung vậy. Dường như có chút đau đớn nhưng cũng có
chút hưng phấn.
“Tranh… Em thật đẹp!” Louis Thương Nghiêu không để cho nàng
có thời gian thích ứng, bắt đầu điên cuồng vận động, ngón tay thon dài xoa nắn
lấy nơi mẫn cảm nhất của nàng. Giọng nói thô cát, hô hấp đục ngầu, nồng nặc mùi
dục vọng cất lên: “Tiểu yêu tinh, mỗi lần đều giống như lần đầu tiên vậy, vô
cùng khít khao…”
“Uhm…” Thân thể Lạc Tranh khẽ lắc lư, phần ngực tròn đầy nảy
lên như hai chú thỏ ngọc tinh nghịch. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhíu chặt
lại, âm thanh rên rỉ phát ra giống như có chút thống khổ nhưng lại chứa đựng sự
thỏa mãn. Người đàn ông phía dưới càng lúc càng mãnh liệt khiến nàng không thể
không thừa nhận sự chịu đựng của mình đã lên tới cực điểm.
“Đừng… tôi… không chịu nổi…” Nàng thở gấp kèm theo một lời
khẩn cầu đến mức nức nở, nghẹn ngào. Bộ dạng đau đớn cùng đáng thương của nàng
khiến sự hưng phấn cùng kích tình của Louis Thương Nghiêu lên tới cực độ.
“Bé cưng, mới như vậy đã sớm không chịu nổi?” Louis Thương
Nghiêu cười một cách xấu xa, vẫn không ngồi dậy, lại đem nàng hoàn toàn ôm vào
lòng, làm cho hai chân nàng vô lực bám chặt trên vòng eo rắn chắc của hắn, bàn
tay to lớn lại gắt gao đè lên cơ thế nàng.
“Uhm…đừng…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy cảm giác thỏa mãn ngày
càng mãnh liệt. Cảm giác bị cường bạo lúc nãy giờ đã biến thành sự phối hợp một
cách nhịp nhàng. Sự xấu hổ lúc trước đã sớm không còn lại một chút gì. Giờ khắc
này nàng thực sự cảm thấy hạnh phúc, hơn nữa còn xen lẫn cả cảm giác khát vọng!
Thanh âm của nàng bắt đầu trở nên khàn khàn, lý trí đã sớm
trôi dạt tận phương nào. Nàng ngước nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Louis
Thương Nghiêu. Khóe miệng của hắn cũng không ngừng rên rỉ, hai hàng lông mày
đen sẫm cũng hơi nhíu lại cho thấy dáng vẻ nhẫn nại cũng như hưởng thụ của hắn.
Còn đôi mắt hắn đã sớm trở nên u mê bởi cảm giác kích tình
lan tỏa, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Dường như hắn rất hài lòng với biểu hiện trên gương mặt nàng…
Cả người Lạc Tranh mềm nhũn ra, chỉ có thể bám chặt vào cơ
thể cường tráng của Louis Thương Nghiêu, dựa vào hắn mà thở hổn hển.
Toàn thân hắn toát lên khí chất nam tính một cách mạnh mẽ.
Mùi hoắc hương dịu nhẹ được hòa quyện với sự đam mê ngày càng trở nên mãnh liệt
hơn.
Lạc Tranh để mặc cho thân hình vạm vỡ của hắn ôm chặt lấy
mình. Từng cơ bắp săn chắc, làn da màu đồng mê người, khí chất cường hãn hiện
ra hết sức rõ nét từ cơ thể trần trụi của hắn. Toàn thân hắn toát ra một sức
hút mạnh mẽ khó mà cưỡng lại
Louis Thương Nghiêu cúi đầu, đôi môi khẽ hôn nhẹ lên phía
sau cổ của nàng một cách đắm đuối. Một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa, cảm giác lúc
hắn chạm vào da thịt như có dòng điện chạy qua làm cho Lạc Tranh theo trực giác
né tránh hành động của hắn. Nàng khẽ run lên nhưng lại không dám rời đi, đành
hơi nghiêng đầu, dứt khoát nhường cho hắn cả bờ vai phía bên phải của mình.
Nhưng với một người đàn ông thích khống chế như hắn thì sao
có thể chịu được hành động như “bố thí” của nàng vừa rồi? Thay vào đó, hắn bắt
đầu nhẹ nhàng gặm cắn lên bên phía cổ trái của nàng.
“Đừng… đừng xấu thế…” Lạc Tranh cảm nhận thấy hắn cố tình
trêu đùa nàng, giọng nói trở nên run rẩy kèm theo hơi thở ngày càng gấp gáp.
Dường như sợ nàng không chịu nổi sự cường bạo của mình mà
ngất đi, Louis Thương Nghiêu bắt đầu tiết chế mỗi lần xâm nhập của cơ thể. Động
tác bên hông của hắn bắt đầu chậm lại, nhưng đôi môi ấm nóng vẫn hết sức dịu
dàng lướt trên da thịt nàng, dịu dàng tới mức trí mạng.
Hắn dường như nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng không hề vội vàng
mà vẫn nhẹ nhàng liếm láp, cắn mút phần cổ xinh xắn của nàng, giống như một tên
quỷ hút máu người vô cùng tao nhã, phối hợp với nàng bằng cách thức dịu dàng
nhất.
“Em có thích sự xấu xa của tôi không?”
“Đừng…” Phần mông trắng trẻo của Lạc Tranh hoàn toàn bị bàn
tay to lớn của hắn khống chế. Nàng cảm nhận rất rõ ràng nhịp tim trong lồng
ngực hắn không ngừng đập mạnh, từng nhịp, từng nhịp…
“Đừng cái gì?” Giọng nói khàn khàn của Louis Thương Nghiêu
lộ rõ ý cợt nhả. Động tác dưới hạ thân vốn dĩ đã dừng lại giờ lại chầm chậm đưa
vào, mỗi lúc… mỗi lúc… lại sâu hơn một chút. Đột nhiên, thật nhanh chạm vào chỗ
sâu nhất của nàng, rồi lại nhanh chóng rút về.
Động tác lần này của hắn vô cùng xảo quyệt. Hàm răng đang
cắn chặt làn môi của Lạc Tranh đột nhiên trở nên vô lực. Cảm giác khó chịu cùng
đau đớn khiến nàng vô thức bật ra tiếng thổn thức.
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, “Thế này?” Nói xong,
thân thể hắn khẽ nhấc lên khỏi cơ thể nàng, tạo thành một góc nhỏ so với nàng,
không mạnh không nhẹ lại tiến vào lần nữa.
“Hay là...thế này?”
Ngay sau đó hắn hạ người xuống, áp sát vào nàng, từng động
tác mạnh nhưng chậm, vào một chút... ra một chút...
Hai động tác đều có một điểm chung duy nhất đó là đỉnh vật
đàn ông của hắn chạm sát vào một điểm nào đó sâu bên trong cơ thể nàng. Chạm
khẽ... rồi chà mạnh... liên tục... liên tục, không lệch một ly nào.
Đầu óc Lạc Tranh bỗng chốc trống rỗng, cánh tay bị hắn kìm
chặt không thể nào thoát ra được. Chỉ mong hắn nhanh một chút, có lẽ, chỉ cần
mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa... hoặc nhẹ hơn một chút... chứ đừng
hành hạ nàng một cách khổ sở như thế này.
“Đừng... đừng dừng lại...” Lạc Tranh cuối cùng cũng không
cưỡng lại được hành động kích tình của hắn, giọng nói yếu ớt cất lên. Thay vì
nói đó là lời cầu xin thì chính xác hơn đó chính là tiếng thổn thức.
Nhưng, chỉ cần giọng nói yếu ớt đó vang lên cũng đủ làm cho
cơ thể của kẻ nào đó đang tùy tiện trêu đùa nàng cũng phải run lên. Bất ngờ kéo
hai tay Lạc Tranh ôm lấy cơ thể mình, hắn bắt đầu luận động một cách cuồng dã,
chỉ khác lúc nãy là, trong sự tùy tiện lần này có thêm chút tình cảm ấm áp.
Đầu óc Lạc Tranh lại trở nên trống rỗng, một lúc sau mới
thấy tỉnh táo hơn một chút nhưng thân thể nàng thì không được như vậy. Nơi tư
mật của nàng vẫn không thể tự chủ được mà không ngừng co rút.
Cảm giác mỏi mệt, bủn rủn, tê dại, đau nhức lan tỏa đến tận
đầu ngón tay... Toàn thân nàng hoàn toàn vô lực, thậm chí cả chút sức lực để
rút bàn tay đang bám chặt trên cơ thể hắn ra cũng không có. Nàng chỉ có thể cúi
đầu thở hổn hển, cảm nhận sự rung động của vật đàn ông thô cứng đang nằm sâu
trong cơ thể mình.
Giọng nói mềm mại như lụa của Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng
vang lên bên tai nàng. “Em bảo không dừng, thì tôi sẽ không dừng...” Hô hấp đục
ngầu của hắn khiến hai gò má của nàng nóng bừng như bị phỏng.
“Tôi...” Khuôn mặt của Lạc Tranh càng trở nên ửng hồng, nàng
không rõ, sự dịu dàng của hắn là chân thành hay giả dối...
Hóa ra hắn lại xấu xa như vậy, xấu xa đến nỗi làm cho nàng
tan chảy một cách cam tâm tình nguyện.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn...
Giọng nói của Lạc Tranh lúc này đã hoàn toàn khản đặc…
Hai chân của nàng không còn chút sức lực, trở nên mềm nhũn,
vô thức trượt xuống phần eo của hắn. Lạc Tranh đưa bàn tay yếu ớt run rẩy khẽ
vuốt mái tóc đã sớm ướt đẫm mồ hôi của mình, nào ngờ động tác tưởng như bình
thường này lại trở nên cực kỳ khêu gợi, một lần nữa kích thích vật đàn ông vốn
đã căng cứng của Louis Thương Nghiêu.
Hắn lập tức vươn bàn tay to ra, xoay cơ thể nàng quay lưng
về phía hắn. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã để
nàng quỳ xuống trước mặt đồng thời nâng cao mông nàng lên đối diện với hắn. Sau
khi mở rộng hai chân nàng, từ phía sau, hắn vội vàng đâm vào chỗ sâu nhất trong
cơ thể nàng.
Bị tấn công một cách bất ngờ khiến Lạc Tranh không kiềm chế
được mà bật ra tiếng thổn thức. Cùng với sự kích tình hết sức mạnh mẽ này mà
phần hạ thân của nàng cũng dần cử động một cách nhịp nhàng với tiết tấu cuồng
dại của hắn.
Vật đàn ông to lớn của hắn càng ngày càng trở nên cương
cứng, đâm trái đâm phải hết sức mạnh mẽ, tấn công thần tốc, tùy ý tàn sát trong
nơi tư mật ấm áp mà khít khao của nàng. Hơi thở của hai người như hòa quyện vào
với nhau, càng lúc càng dồn dập...
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng bỏng, liên tiếp
truyền đến tiếng rên rỉ cùng tiếng hét chói tai của hai người. Cả hai như những
con cá không biết mệt mỏi, thỏa sức bơi lội chìm đắm trong biển tình bao la...
Sau một hồi hoan ái kịch liệt, Lạc Tranh không còn chút sức
lực nằm sấp trên giường, thở hổn hển, nàng còn tưởng rằng mình sẽ chết ngất
đi...
Louis Thương Nghiêu thuận thế nằm nghiêng xuống, cánh tay to
lớn lướt dọc cơ thể đã sớm ướt đẫm mồ hôi của Lạc Tranh, kéo lấy bàn tay nhỏ bé
của nàng.
“Nắm lấy!” Hắn cất giọng khàn khàn bên tai nàng, cùng lúc
đưa tay nàng đặt vào vật đàn ông của hắn.
Nàng nghe lời nắm lấy một cách vô thức, chất dịch tình yêu
của hai người dính đầy trên tay nàng...
“Ngoan...” Louis Thương Nghiêu dường như rất thích bàn tay
nhỏ bé mềm mại của nàng, khẽ thấp giọng rên rỉ cùng khen ngợi nàng. Chất dịch
tình yêu khiến cho vật đàn ông trong tay nàng không ngừng cử động...
“Dùng thứ này xoa lên ngực em...” Ánh mắt của Louis Thương
Nghiêu trở nên sâu thẳm.
Hai bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh đã sớm ướt hết, nhưng vẫn
ngoan ngoãn nghe lời đưa tay phủ lên bầu ngực tròn đầy của mình.Vào thời khắc
này, trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác kỳ diệu, nhất là khi từng cử
động của nàng đều bị ánh mắt nóng bỏng của hắn theo dõi sát sao.
Nàng từ từ đưa tay xoa sang hai bên, từng nơi vừa được bàn
tay nàng bao phủ đều lưu lại vết ướt. Chất dịch đó dính trên ngực nàng, sau khi
nàng đưa tay qua, đột nhiên trở nên nhạy cảm, cảm giác như có luồng gió lướt
qua. Hai đỉnh hồng mai, dưới tác động của lòng bàn tay nàng, đã sớm căng ra mà
dựng đứng lên.
“Tiếp tục….ngoan, bé con, làm rất tốt!” Hô hấp của Louis
Thương Nghiêu lại bắt đầu trở nên nặng nề.
Lạc Tranh vẫn vô thức làm theo lời hắn, cảm giác này thật kỳ
lạ. Vẫn biết rằng sau khi tỉnh táo lại nàng sẽ cảm thấy nhục nhã bội phần.
Nhưng mà giờ phút này nàng như hít phải chất gây nghiện, thế nhưng trong lúc vô
thức ngẩng đầu lên, nhắm đôi mắt lại, dùng trái tim cảm nhận từng động tác của
đôi tay trơn ướt xoa lên ngực mình, giống như từng đợt sóng khoái cảm dâng trào
từ nơi ngực căng tròn của nàng dần dần lan tỏa ra khắp toàn thân...
Đương nhiên Louis Thương Nghiêu không thể cưỡng lại được tư
thế vô cùng khêu gợi cùng tuyệt mỹ trước mắt, nhanh chóng lật nàng lại quay
lưng về phía hắn. Hắn cúi sát người xuống, bầu ngực của nàng lúc này đã căng
lên như mong đợi sự nhào nặn của bàn tay hắn khiến hắn càng không kiềm chế được
bản thân mà ra sức đưa tay xoa nắn nó.