Cô gái này nhìn qua ước chừng khoảng hai mấy tuổi, không biết rốt cục đã gặp phải chuyện gì mà khiến bộ dạng trông khốn khổ như vậy? Ban đầu người tài xế còn tưởng rằng cô gái này bị người ta cưỡng bức, nhưng mà nhìn lại thấy váy áo vẫn rất nghiêm chỉnh, hơn nữa….
Thật ra đêm nay, bà vốn không chạy trên tuyến đường này, nhưng khi bắt đầu vào ca không bao lâu, liền nhận được một cú điện thoại từ một người đàn ông lạ mặt có giọng nói trầm thấp cực kỳ dễ nghe, trong bóng đêm mịt mùng càng khiến người ta có cảm giác vô cùng say mê. Trong lời nói của anh ta mang theo chút quyền uy khiến người khác không thể không tuân lệnh.
“Trong chốc lát sẽ có một cô gái đi ra từ căn nhà đó, bà đưa cô ấy tới bất cứ nơi nào cô ấy muốn, không cần báo cảnh sát, cũng không nên nhiều chuyện, càng không cần hỏi quá nhiều vấn đề không liên quan.”
Cho tới bây giờ, trong đầu người lái taxi vẫn còn cảm giác được giọng nói bay bổng của người đàn ông kia, một thanh âm vô cùng dễ nghe, khiến người ta mê mẩn tâm thần…
Ngồi co ro một góc trong băng ghế sau, Lạc Tranh dường như cũng không nhịn nổi nữa. Lời của người lái taxi giống như chất xúc tác, khiến cho lòng nàng không cách nào duy trì sự kiên cường nữa. Đúng vậy, ai quy định nàng không thể khóc? Nàng vì cái gì không thể khóc?
Không thể nén nhịn thêm nữa, tiếng khóc của Lạc Tranh càng lúc càng lớn, cuối cùng vỡ oà giống như đang phát tiết tất cả nỗi uất ức trong lòng…
Nàng đã thất bại sao?
Phải, nàng thất bại rồi! Chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, giấc mộng của nàng đã hoàn toàn tan nát theo cái tát hung bạo của Ôn Húc Khiên giáng xuống…
Lạc Tranh chảy nước mắt, khóc lớn, rồi lại cười tự giễu cợt chính mình…Nàng đúng là đã quá nực cười rồi. Đúng vậy, khi nàng nghĩ rằng mình sẽ không cô độc nữa, sẽ không còn những chuỗi ngày tịch mịch thì vận mệnh lại đẩy nàng đến bờ vực của sự tuyệt vọng.
Nàng đã định là cuộc đời này sẽ phải cô độc…
Nhất định, cuộc đời sẽ phải bi thảm như vậy sao?
Trong bóng đêm, taxi thẳng đường chạy về phía trước.
Chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng, Lạc Tranh không để ý thấy ở phía sau chiếc taxi có một chiếc xe cao cấp chậm rãi đi theo, luôn giữ khoảng cách nhất định, giống như một chiếc bóng lặng lẽ, đi theo bảo vệ một cái gì đó…
Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, ánh lên gương mặt tái nhợt của Lạc Tranh đang ngồi trên giường.
“Nào, Tiểu Tranh, để mình xem mặt cậu chút.” Cửa phòng bị Lưu Ly nhẹ nhàng đẩy ra, cô bước vào cầm theo một chai tinh dầu gì đó trong tay, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Tốt rồi, đây là loại tinh dầu tốt nhất của mình, sau một đêm có thể giúp tiêu sưng hoàn toàn.” Lưu Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy bộ dạng bất động của Lạc Tranh, con mắt ửng đỏ, không khỏi than nhẹ lần nữa.
“Không phải cả đêm cậu không ngủ đấy chứ?”
Đêm qua, Lưu Ly thật sự bị bộ dạng của Lạc Tranh làm cho hoảng sợ. Khi Lạc Tranh quần áo không chỉnh tề, bên môi mang theo vệt máu xuất hiện trước cửa, cô quả thực kinh hoàng đến hồn bay phách tán. Phản ứng đầu tiên chính là Lạc Tranh bị người ta cưỡng bức.
Nhưng định thần nhìn lại, mới thấy không giống. Trên vai Lạc Tranh còn khoác một cái áo khoác nam giới, mà khi Lưu Ly cuống cuồng đỡ Lạc Tranh vào nhà, lúc đóng cửa cô còn nhìn thấy ánh đèn của một chiếc xe thương vụ chợt loé lên.
Lưu Ly không dám hỏi nhiều, vốn cô còn tưởng rằng Lạc Tranh đã cùng Ôn Húc Khiên đi hưởng tuần trăng mật, không ngờ tới…. Không nói thêm lời nào, Lưu Ly vội vàng đi tìm loại tinh dầu có tác dụng giảm đau tiêu sưng. Tuy nói Lạc Tranh có chút dị ứng với những thứ này, nhưng mà nếu so với khuôn mặt sưng phồng thì còn tốt hơn nhiều.
Lạc Tranh giống như người mất hồn, dường như không nghe thấy câu hỏi của Lưu Ly, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Tiểu Tranh, đừng làm mình sợ, cậu nói gì đi được không? Bằng không, mình đưa cậu tới bệnh viện, kiểm tra chút xem còn chỗ nào bị thương không.” Lưu Ly thấy bạn mình như vậy trong lòng cũng có cảm giác đau ê ẩm, hơn nữa, lại chưa từng thấy Lạc Tranh có bộ dạng thế này, khiến cô thật sự sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới quay đầu lại, nhìn Lưu Ly, yếu ớt nói, “Anh ta, thay đổi rồi, cho tới giờ, anh ta vẫn không thể quên chuyện đó.”
Lưu Ly cũng là người thông minh, nghe Lạc Tranh nói vậy, thoáng cái hiểu ngay rốt cục đã có chuyện gì phát sinh, lập tức nổi trận lôi đình, con người vốn trước giờ luôn bình tĩnh cũng không nhẫn nhịn nổi, phẫn hận đứng bật dậy nói, “Tên khốn kiếp, để mình đi giết hắn!”
“Lưu Ly…” Lạc Tranh nhìn cô bạn thân, “Thôi bỏ đi, mình cùng anh ta, không thể nói ai nợ ai cả.”
"Tiểu Tranh, cho dù hắn là chồng cậu, đánh người cũng là phạm pháp. Cậu là luật sư mà, sao có thể cam chịu như vậy?” Lưu Ly tức giận đến mức muốn đập tường, tiến lên giữ lấy bàn tay nhỏ của Lạc Tranh, kiên quyết nói, “Ly hôn đi, lôi hắn ra toà, với năng lực của cậu, nhất định sẽ khiến hắn thân bại danh liệt. Tên đàn ông khốn kiếp, hắn không nghĩ lại xem, hắn có được ngày hôm nay, tất cả đều do cậu một tay dốc sức mang về.”
Ánh mắt Lạc Tranh có chút chấn động, miệng lẩm nhẩm hai chữ, “Ly hôn?”
“Phải, ly hôn!” Vẻ mặt Lưu Ly vô cùng kiên quyết, “Tiểu Tranh, cậu đừng nói với mình là cậu vẫn còn yêu hắn đấy. Vừa mới kết hôn ngày đầu tiên, hắn đã đánh cậu rồi, sau này thì sao đây? Tiểu Tranh, cho dù cậu không kiện tên súc sinh đó, mình cũng sẽ thay cậu đệ đơn.”
Trái tim Lạc Tranh giống như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từ lúc nàng cũng Ôn Húc Khiên yêu nhau, nàng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi hắn. Lúc đồng ý lấy hắn, nàng thật sự nghĩ muốn cùng hắn sống tới bạc đầu.
Ly hôn...
Đối với nàng mà nói, đây là một vụ cược thất bại hay sao?
Thấy Lạc Tranh không nói gì, Lưu Ly có chút nóng nảy, “Rốt cục cậu nghĩ thế nào? Mình biết cậu không bao giờ muốn nói tới từ ly hôn nhưng sự thật đã thế này, cậu còn muốn lại tiếp tục cùng hắn như vậy sao? Tiểu Tranh, đừng ngốc nữa. Loại chuyện như vậy lần đầu tiên rồi sẽ có lần thứ hai, chẳng lẽ cậu còn không rõ ràng? Khi cậu còn bé được chứng kiến những cảnh đó còn chưa đủ hay sao?”
Lạc Tranh đột nhiên nhìn về phía Lưu Ly…
Lưu Ly vội vàng ngừng lời, sắc mặt lập tức có chút lúng túng mất tự nhiên, cắn cắn môi khẽ cúi mặt nói, “Tiểu Tranh, thực xin lỗi, mình không phải cố ý nhắc tới chuyện lúc nhỏ của cậu. Mình chỉ là quá lo lắng cho cậu mà thôi. Cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình không muốn thấy cậu phải đau khổ như vậy.”
“Lưu Ly, mình biết cậu tốt với mình, nhưng mà mình… mình hiện tại cảm thấy rất rối bời.” Lạc Tranh nghẹn ngào lên tiếng.
"Tiểu Tranh, cậu đừng như vậy, nhìn cậu như vậy mình thật sự cảm thấy rất khổ sở.” Lưu Ly thấy hốc mắt nàng đỏ hoe, vội cầm lấy khăn giấy, dịu dàng lau khoé mắt cho nàng, “Mình thấy Ôn Húc Khiên căn bản không đáng để lưu luyến, cậu có hiểu được tâm ý của mình không?”
Lạc Tranh nhìn cô bạn, có chút khó hiểu.
Lưu Ly khẽ thở dài một tiếng, chỉ vào cái áo khoác nam giới ở bên giường.
"Có lẽ, người đàn ông này thích hợp với cậu hơn."
Lạc Tranh nhìn cái áo khoác, cả đêm qua, dường như chỉ có chiếc áo với mùi hoắc hương nhàn nhạt này mới có thể khiến nàng bình tĩnh trở lại.
“Mình không biết, thật sự không biết…” Lạc Tranh ngập ngừng nói, vẻ mặt có chút tuyệt vọng, “Mình chỉ biết là, mình thật sự không hiểu được đàn ông…”
“Cái tên khốn Ôn Húc Khiên kia giờ cậu không cần phải hiểu, về phần người đàn ông này…” Lưu Ly cầm lấy cái áo khoác trên giường, khẽ ngửi mùi hương trên đó, nhẹ nhàng nói, “Mình đoán cậu cũng không hiểu rõ. Đây là mùi hoắc hương tự nhiên chứ không phải do hương liệu hay nước hoa tạo thành. Theo mình biết, người sinh ra đã có mùi hương này trên cơ thể chỉ có một mà thôi. Dòng máu chảy trong người họ là dòng dõi vương thất cao quý, mà có được dòng máu này chính là hậu nhân của vua Louis nước Pháp.”
Hồi 5: Chìm đắm
Chương 6 - Phần 2: Bí ẩn của hoắc hương
Những lời này của Lưu Ly thực khiến Lạc Tranh kinh ngạc, phải mất tới mấy phút mới có thể thích ứng được. Nhìn chiếc áo khoác trên tay Lưu Ly hồi lâu, Lạc Tranh vẫn không thể tin nổi mà lắc đầu, “Không, điều này là không thể…”
Cho tới nay, Lạc Tranh vẫn một mực hoài nghi thân phận của Thương Nghiêu. Trực giác nói cho nàng biết, hắn tuyệt đối không phải là một giám đốc tập đoàn kinh doanh lĩnh vực xa xỉ phẩm đơn thuần. Mọi việc Thương Nghiêu làm đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, dường như bất cứ chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế của hắn. Nhưng mà Lạc Tranh tuyệt đối không nghĩ tới việc hắn là người mang huyết thống vương thất, nếu quả thực như vậy…
Ánh mắt Lạc Tranh bỗng chốc hiện lên nét kinh hãi…
Nếu như hắn thật sự đúng như lời Lưu Ly nói, là hậu nhân của vua Louis nước Pháp, như vậy tên của hắn chẳng phải sẽ là Louis Thương Nghiêu hay sao?
Không, chuyện này nghe quá hoang đường.
Lưu Ly thấy ánh mắt Lạc Tranh có điểm suy tư liền vội vàng hỏi, “Tiểu Tranh, có phải cậu nghĩ ra chuyện gì rồi không?”
Hàng lông mày thanh tú của Lạc Tranh khẽ nhăn lại có chút khó hiểu, nhìn về phía Lưu Ly nói, “Mình cảm thấy mấy lời vừa rồi của cậu thật khiến người ta không dám tưởng tượng. Đúng là Thương Nghiêu khiến người ta có cảm giác vô cùng thần bí, thủ đoạn cũng thâm sâu khó lường, nhưng mà nói anh ta là hậu duệ của vua Louis, mình thấy khả năng này không lớn.”
“Mình cũng chỉ đoán vậy mà thôi.” Lưu Ly suy nghĩ một chút, đem cái áo khoác bỏ xuống, “Kể từ khi sáng lập, vương triều Louis nước Pháp đã có bề dày lịch sử, từ thời đế chế Frank cho đến đế quốc Pháp, không lúc nào không thấy bóng dáng của người trong dòng họ Louis. Hiện nay, hậu nhân của dòng dõi vương thất Louis cũng sinh sống rải rác khắp nơi trên thế giới, nhưng mà mình có một phán đoán cực kỳ to gan rằng, Thương Nghiêu tiên sinh kia không phải là hậu duệ dòng chính của vương thất Louis, nếu không thân phận của anh ta sẽ khiến toàn thế giới phải kinh ngạc.”
“Lưu Ly, cậu chỉ là căn cứ vào mùi hoắc hương mà đưa ra phán đoán đúng không? Nhưng mà, mùi hoắc hương hiện nay cũng không phải là một mùi hương hy hữu, bây giờ cũng có rất nhiều đàn ông sử dụng nước hoa có mùi hương này.” Lạc Tranh quả thực không dám lớn mật suy đoán tiếp, bởi vì nàng sợ lòng mình sẽ càng thêm hoảng loạn.
Thật sự mà nói, những người thực tế, đặc biệt là phụ nữ - bởi phụ nữ vốn là loài động vật bậc cao rất tình cảm, tự nhiên sẽ mong muốn người đàn ông mình yêu được thành công. Người đàn ông thành công dường như toàn thân sẽ phát ra ánh hào quang mang theo sự thu hút khó cưỡng. Cùng người đàn ông như vậy ở chung một chỗ, bản thân cũng sẽ học được rất nhiều chuyện, nhưng mà nếu ngốc nghếch ở bên một người đàn ông có dòng dõi vương thất tôn quý thì sao đây?
Huyết thống, từ khi sinh ra đã không cách nào thay đổi. Người ta vẫn nói huyết thống xác định tính cách, khí chất - sự tôn quý do huyết thống mang lại càng tôn thêm sự thành công của người đàn ông. Vầng hào quang của hắn đã có từ khi mới chào đời, cử chỉ điệu bộ của hắn so với người khác đều toát lên vẻ cao nhã cùng tôn quý, đây là phẩm chất mà không cách tập luyện nào có thể mang lại.
Lưu Ly đưa tay chống cằm, trả lời câu hỏi của Lạc Tranh bằng khía cạnh nghề nghiệp của mình.
“Cậu nói đúng, hiện nay, đàn ông sử dụng nước hoa có mùi hoắc hương tương đối nhiều. Nhưng mà mình cũng muốn sửa lại lời cậu một chút. Như cậu nói, nước hoa mùi hoắc hương kia đều phải qua quá trình điều chế bằng phương pháp hoá học, bởi vì hoắc hương tự nhiên vô cùng quý hiếm, thử hỏi, những nhà máy sản xuất nước hoa kia, sao có thể bỏ ra lượng vốn lớn như vậy? Mình vốn nghiên cứu về hương liệu, đương nhiên đối với nguồn gốc các loại mùi hương đều tìm hiểu rất rõ ràng. Mượn mùi hương trên cái áo khoác này mà nói, đây hoàn toàn là mùi hoắc hương tự nhiên vô cùng thuần khiết, đây mới thực sự là mùi hương nguyên bản của nó. Có lẽ, cậu cũng không phải không có quan hệ với mùi hoắc hương trong truyền thuyết kia.”
Lạc Tranh dường như đã quên bẵng nỗi đau tối qua, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào lời nói đầy hấp dẫn của Lưu Ly, nhìn cô bạn, nghiêm túc hỏi.
“Truyền thuyết? Chỉ là mùi hoắc hương mà cũng có truyền thuyết sao?”
"Đương nhiên, mỗi một chủng hương liệu đều có câu chuyện của riêng nó.” Lưu Ly dùng ánh mắt, “Cậu thật chẳng giống phụ nữ chút nào!” nhìn về phía Lạc Tranh.
“Giống như mùi hoắc hương này, câu chuyện năm xưa của nó quả thực rất cảm động cùng đẹp đẽ.”
Lạc Tranh cũng không cần phải nhiều lời, bởi nàng biết rõ Lưu Ly là chuyên gia trong lĩnh vực này, những lời mà cô ấy nói ra nhất định vô cùng xác thực.
Lưu Ly đứng dậy, dựa người vào cửa sổ sát đất, nhìn Lạc Tranh nhẹ nhàng nói, “Khi học qua lịch sử về hoàng gia Pháp, mọi người đều có ấn tượng đối với vua Louis 14, trong lịch sử ghi lại ông ta tự xưng là “Hoàng đế mặt trời” bởi vì ông ta thực sự là một vị vua quyền lực nhất, được ngưỡng mộ nhất.”
Trong đầu Lạc Tranh nhanh chóng nhớ lại chút tài liệu liên quan đến lịch sử triều đại Louis 14 nước Pháp, may mà nàng đối với lịch sử thế giới cũng có hiểu biết không tệ, nếu không chắc không thể theo kịp lời nói của Lưu Ly.
Lưu Ly tiếp tục chậm rãi nói tiếp.
“Louis 14 là vị vua thứ ba của triều đại Bourbon, ông ta đã thiết lập nên một đế chế hùng mạnh của riêng mình. Ông nội của ông ta, Henry đệ tứ đã thiết lập được một nền tảng chính trị khá vững chắc, nhưng đến thời cha ông ta là Louis 13, nền chính trị của đất nước bị chi phối bởi hồng y Richelieu khiến đất nước rơi vào một thời kỳ hỗn loạn. Năm 4 tuổi, Louis 14 được mẹ là Anna đưa lên ngai vàng, bắt đầu sự nghiệp cai trị kéo dài suốt 72 năm của mình.”
“Theo ghi chép của những nhà sử học thì Louis 14 là vị hoàng đế kiêu ngạo nhất trong lịch sử nước Pháp, cũng là niềm tự hào của người Pháp.”
“Thành tựu lớn nhất của Louis 14 chính là thiết lập được một nền chính trị và quân sự vô cùng hùng mạnh, tạo ra một nước Pháp thống nhất. Ông ta còn đặt ra bộ tiêu chuẩn, “Ta là vua” “Luật pháp là ta”. Louis 14 là người khá cứng rắn, bá đạo, dường như được sinh ra để dành cho các cuộc chinh chiến, là một biểu tượng của sự dũng mãnh.”
“Mặt khác giới nghệ thuật thời bấy giờ không thể không thừa nhận Louis 14 là một người vô cùng tài hoa xuất chúng, ông ta yêu thích sự tự do, có một trái tim khá lãng mạn, đa tài đa nghệ, tinh thông thiên văn, địa lý, giải phẫu học. Danh tiếng của Louis 14 càng được tôn thêm bởi cung điện Versailles tráng lệ. Năm 1661, trường bắn cung vốn được xây dựng dưới thời Louis 13 tại Versailles đã được Louis 14 thuê những kiến trúc sư danh tiếng nhất thiết kế thành cung điện cực kỳ tráng lệ. Đây là một cung điện vô cùng xa hoa được bố cục chặt chẽ, hài hoà. Bên ngoài nhìn vào có cảm giác vô cùng hùng vĩ, nhưng phần thiết kế nội thất bên trong lại mang đậm nét nghệ thuật cùng sự quyến rũ đầy mê hoặc.”
“Cả cuộc đời Louis 14 có vô số tình nhân, nhưng cũng giống như dòng nước lưu chuyển, mỗi người phụ nữ đi qua cuộc đời ông tựa như gió thoảng. Đến, dừng lại rồi ra đi, có người dịu dàng ngoan ngoãn, có người đầy mưu ma chước quỷ, có người cực kỳ thông minh…tóm lại, loại người nào cũng có.”
Nói đến đây, ánh mắt Lưu Ly có chút chuyển biến, “Nhưng mà trên đời này, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Louis 14 sở dĩ có nhiều tình nhân đến vậy là bởi vì ông ta không tìm được tình yêu đích thực của đời mình, cho đến khi gặp được Mary Catherine, đây là người phụ nữ duy nhất không bước ra khỏi cuộc đời Louis 14, cũng là người phụ nữ duy nhất chiếm được tình cảm chân thành của ông ta. Càng là người đàn ông phong lưu, khi gặp được tình cảm đích thực sẽ càng sâu sắc hơn bất cứ người nào.”
"Mary Catherine?" Lạc Tranh cố gắng nhớ lại cái tên này trong phần kiến thức lịch sử đã được học.
"Đừng cố gắng tìm kiếm cái tên này trong chính sử, bởi vì tên của bà ấy chỉ tồn tại trong lịch sử dân gian mà thôi.” Lưu Ly dịu dàng nói.
Hồi 5: Chìm đắm
Chương 6 - Phần 3: Bí ẩn của hoắc hương
Lạc Tranh khẽ gật đầu, lịch sử chính là như vậy. Có rất nhiều chuyện sẽ không bao giờ được ghi lại trong chính sử. Dù sao sử quan cũng là người mà thôi, cái gì có thể viết, cái gì không thể viết, họ cũng phải biết cân nhắc.
“Nghe nói, Mary Catherine là một mỹ nhân xinh đẹp có thể sánh ngang với nhật nguyệt. Lúc Louis 14 tấn công các quốc gia ở châu Âu, đã gặp được bà, bởi say đắm trước sắc đẹp mỹ lệ cùng cá tính lạnh lùng đó nên đã bắt bà ấy đem về nước. Về sau, Louis 14 còn dùng danh nghĩa riêng xây cho bà ấy một cung điện vô cùng xa hoa, gọi là “Nữ thần”.
"Nữ thần?" Lạc Tranh thực sự bị kinh ngạc.
“Đúng vậy, theo những ghi chép từ các tài liệu không chính thức, Mary Catherine là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nhất là đôi mắt bà ấy, cực kỳ mê hồn, chỉ cần nhìn qua một lần sẽ khiến đàn ông chìm sâu trong đó. Có người nói, bà là một nữ thần, có người lại nói bà là một phù thuỷ bởi vì mùi hương mê người toả ra trên cơ thể của bà, giống như chủ nhân của bách hoa vậy.”
Lưu Ly khẽ thở dài, nói tiếp “Louis 14 mê đắm bà ấy đến mức cơ hồ ngày đêm không rời. Mặc dù Mary Catherine là do Louis 14 bắt về nhưng dần dần bà cũng bị thâm tình của ông làm cho cảm động. Hơn nữa Louis 14 là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, dũng mãnh nên sau đó Mary Catherine cũng bắt đầu không khống chế nổi bản thân mình mà yêu ông ấy. Kể từ khi hai người họ phát sinh quan hệ, mùi hương trên cơ thể bà dường như hoà quyện với mùi hoắc hương đầy nam tính của ông ta càng trở nên mê hoặc. Bởi vậy, từ đó trở đi, Louis 14 càng say mê mùi hương điên đảo chúng sinh này, khiến mùi hương thơm mát đó như thấm vào từng mạch máu. Bởi vậy, hậu nhân của ông ta coi mùi hoắc hương này như là đặc trưng cho sự quyến rũ của đàn ông.”
Lạc Tranh nghe xong ngơ ngẩn cả người, thật lâu mới thốt lên, “Chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi, Mary Catherine này có thực sự tồn tại trong lịch sử hay không đây? Chuyện này khiến mình nhớ đến Hương phi, nhưng mà câu chuyện về Mary Catherine dường như có phần thần kỳ hơn.”
"Truyền thuyết bao giờ cũng mang theo sắc thái thần bí, theo như mình phân tích, nếu như Mary Catherine thật sự tồn tại, thì cũng như Hương phi thời Thanh triều, mùi thơm trên cơ thể so với những người bình thường sẽ rõ ràng hơn một chút. Mình nghĩ Mary Catherine hẳn là rất thích hoa, còn dùng hoa làm thực phẩm, hơn nữa còn hiểu rõ cách phối hợp giữa các loại hoa với nhau. Cậu cũng biết, mùi hương trên cơ thể không thể dễ dàng thay đổi, nhưng Louis 14 ở bên bà ấy cả ngày lẫn đêm, ông ta tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng bởi phong cách ăn uống cũng như thói quen của bà ấy. Cho nên dần dần về sau, ông ta cũng sẽ có mùi thơm nhất định trên cơ thể. Trong cơ thể đàn ông vốn tồn tại một mùi hương tự nhiên, lại được dung hợp thêm bởi hoàn cảnh bên ngoài, sẽ sản sinh ra một loại hợp chất đặc biệt, hợp chất này thẩm thấu vào trong máu, tự nhiên sẽ hình thành mùi thơm của cơ thể.
"Nhưng mà chuyện đó với mùi hoắc hương thì có quan hệ gì?”
“Cậu cũng biết đó, mùi hoắc hương bắt đầu xuất hiện từ thời Louis 14, việc này không có được ghi lại trong lịch sử. Mùi hoắc hương nhàn nhạt đó có mặt khắp nơi, là một loại khí cương liệt, mang theo sự mê hoặc tràn đầy sinh lực mạnh mẽ. Người đời sau vẫn muốn lưu giữ mùi hương này, cho nên mới có thể truyền lại tới ngày nay. Nhưng rất tiếc, phần lớn đều là trải qua quá trình điều chế công nghiệp hoặc chiết xuất từ phòng thí nghiệm. Cho dù có tinh luyện từ thực vật đi chăng nữa cũng không phải mùi hoắc hương thuần khiết. Năm đó, mình từng có may mắn ngửi qua mùi hoắc hương chân chính, nó giống hệt như mùi hương trên chiếc áo khoác này. Cho nên mình mới dám khẳng định như vậy. Mùi hương này là do cơ thể con người phát ra, lan toả khắp toàn thân, mà chủ nhân của chiếc áo này thân phận cũng không hề đơn giản, nói không chừng đó chính là hậu nhân của Louis 14. Huyết thống là chuyện không thể nào sửa đổi, mà mùi hương ẩn trong huyết thống lại càng không cách nào sửa đổi.”
“Rốt cuộc mình cũng biết vì sao người Pháp lại lãng mạn như vậy. Thì ra là từ đời cha ông họ, từ trong xương cốt đã ẩn chứa sự lãng mạn rồi.” Lạc Tranh thực sự bị chuyện này làm cho kinh hãi.
“Về sau thế nào, số phận của Mary Catherine ra sao? Mình nghĩ nhất định sẽ rất bi thảm. Trên đời chẳng mấy người tình có thể có một kết cục hạnh phúc, nếu không tại sao trong lịch sử lại không hề đề cập đến tên của bà ấy.”
“Cậu đoán đúng, lịch sử vĩnh viễn chỉ ghi lại những vầng hào quang mà thôi.” Lưu Ly lại ngồi xuống bên giường, than nhẹ.
“Nói đến Mary Catherine, truyền thuyết về bà ấy cũng không hề đơn giản. Lúc Louis 14 tấn công quốc gia châu Âu kia, xuất thân của bà ấy cũng là con cháu hoàng gia. Sau khi Louis 14 đưa bà ấy về Pháp, ngày đêm ân ái, đương nhiên sẽ lạnh nhạt với những phụ nữ khác. Có thể dễ dàng tưởng tượng ra bà ấy đã phải chịu đựng sự ghen ghét tới cỡ nào. Hơn nữa, những lời đồn đại không hay về thân phận của Mary Catherine không ngừng nổi lên, mà mùi hương trên người Louis 14 lúc này lại bị coi như bị phù phép. Tất cả người trong dòng Bourbon đều hùa vào một phe, nói bà ấy là phù thuỷ, là hiện thân của cái ác. Nếu không đem bà ra xử tử, sẽ khiến cả vương triều ngày càng lụn bại. Nhưng Louis 14 thực sự yêu bà ấy chân thành, thà vứt bỏ vương vị cũng không muốn mất bà. Chuyện này càng khiến thành viên trong hoàng gia vô cùng giận dữ. Do đó, nhân lúc Louis 14 vắng mặt, họ đã bắt bà ấy, đến khi Louis 14 trở lại cung điện “Nữ thần” thì chỉ còn mùi hương của bà lưu lại mà thôi.
"Bọn họ đã làm gì bà ấy?" Tâm tình Lạc Tranh theo tình tiết của câu chuyện xưa cũng nổi lên vài phần bi thương.
“Tại các quốc gia phương Tây thời đó, nếu đã bị coi là phù thuỷ đều phải bị hoả thiêu, bởi bọn họ tin rằng, chỉ có hoả thiêu mới có thể đốt cháy hết thảy mọi hắc ám.”
Lưu Ly khẽ lắc đầu, “Khi Louis 14 biết người phụ nữ mình yêu thương nhất trên đời bị thiêu sống, tâm trạng dần trở nên chán nản, cuối cùng buồn rầu mà chết. Đoạn lịch sử bi thảm như vậy đương nhiên sẽ không được ghi lại.”
Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, những loại hình phạt hắc ám trong lịch sử đúng là nhiều không đếm xuể, "Nói như vậy, mùi hoắc hương kia vốn có nguồn gốc vô cùng cao quý, ít nhất Mary Catherine và Louis đều là người mang huyết thống hoàng gia.”
“Phải, trên người bọn họ ít nhất đều mang hai dòng máu quý tộc. Có thể nói, nếu như hậu nhân của Mary Catherine và Louis 14 thực sự tồn tại, thì bọn họ cũng giống như những hoá thạch sống vậy, đối với việc nghiên cứu lịch sử có giá trị cực kỳ lớn. Bởi vì huyết thống của bọn họ so với những hậu nhân của Louis 14 và những người phụ nữ sau này còn chính thống hơn nhiều.”
Lạc Tranh quả thực sợ hết hồn, trong lúc nhất thời nghĩ đến cảnh Thương Nghiêu bị người ta lột trần, kéo vào phòng thí nghiệm cắt thành từng mảnh để nghiên cứu.
“Lưu Ly… Mình…mình thực sự không dám tưởng tượng, mình nghĩ không phải là anh ta đâu. Nếu như hậu nhân của Mary Catherine thực sự tồn tại, trải qua nhiều năm tháng như vậy, huyết thống của bọn họ phải thuần Pháp mới đúng.”
"Vậy cũng chưa chắc, ai quy định không thể kết hôn với người ngoại quốc chứ? Nếu cậu cùng với vị Thương Nghiêu tiên sinh kia kết hôn, cục cưng của hai người không phải là con lai rồi sao.” Lưu Ly đột ngột thốt lên câu này.
Lạc Tranh đờ người ra, một lúc sau mới khẽ chớp mắt, “Lưu Ly, cậu đừng nói bậy, mình cùng anh ta….không thể nào.”