Kỳ Ưng Diêm đang định đuổi theo nhưng thấy Lưu Ly lên tiếng ngăn cản nên cũng dừng lại một chút khiến tên trộm kia cũng thừa dịp này nhanh chóng tẩu thoát.
Đứng trên hành lang, vẻ mặt Lưu Ly thoáng hiện lên chút thất vọng nhưng rồi lập tức xoay người trở về phòng.
Kỳ Ưng Diêm thấy vậy lại càng cảm thấy kỳ quái. Nhà bị kẻ trộm đột nhập mà xem ra Lưu Ly lại chẳng mấy để tâm. Suy nghĩ một hồi, anh ta cũng đi theo cô trở lại phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, đèn tường vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt, phản chiếu trên gương mặt dịu dàng của Lưu Ly. Vẻ buồn ngủ trên gương mặt cô đã hoàn toàn biến mất. Lúc này cô đang ngồi thu mình dựa vào đầu giường, hai mắt mở to, dường như đang suy nghĩ gì đó đến thất thần.
Kỳ Ưng Diêm nhìn Lưu Ly hồi lâu rồi mới tới ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy toàn thân Lưu Ly trở nên rã rời như vậy liền không chút do dự kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng hỏi, “Lưu Ly, em biết người đó là ai đúng không?”
Hành động cùng vẻ mặt của Lưu Ly như vậy nếu muốn Kỳ Ưng Diêm không cảm thấy nghi hoặc cũng khó. Xem ra cô biết rõ đối phương là ai, thậm chí còn biết đối phương đến đây là muốn lấy thứ gì.
Câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm rất lâu cũng không được hồi đáp. Lưu Ly ngẩng đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt có chút mơ hồ nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày. Lưu Ly vẫn không mở miệng nói lời nào mà chỉ gật gật đầu.
“Em cũng biết người đó muốn lấy thứ gì phải không?” Kỳ Ưng Diêm biết mình hỏi câu này cũng như không cho nên anh ta có chút căng thẳng nắm lấy tay cô…
“Rốt cục mọi chuyện là thế nào, chẳng lẽ em không thể nói cho anh biết sao?”
Lưu Ly ngước đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn Kỳ Ưng Diêm, tính nói gì đó nhưng lại ngập ngừng hồi lâu….
Kỳ Ưng Diêm vẫn cực kỳ kiên nhẫn nhìn cô, không hề thúc giục thêm mà ánh mắt anh ta lúc này tràn ngập sự điềm tĩnh cùng ấm áp đủ để khiến phụ nữ cảm thấy cực kỳ an tâm.
Cứ như vậy, hai người họ nhìn nhau hồi lâu. Một lúc sau Lưu Ly mới quyết định nói ra mọi chuyện. Thanh âm của cô rất nhẹ, giống như đám mây hờ hững trôi trên bầu trời bị những cánh chim lạc đàn bay lướt qua làm cho run rẩy.
“Người đó có thể coi là đàn chị cùng ngành của tôi, tên là Amelia. Nếu tôi đoán không nhầm, đêm nay cô ta đến đây là muốn ăn trộm công thức điều chế hương liệu mới nhất của tôi.”
Kỳ Ưng Diêm khẽ nhíu mày, “Cô ta?” Nếu vừa rồi anh ta không nhìn nhầm thì bóng dáng kẻ đột nhập phải là đàn ông mới đúng.
“Amelia chưa bao giờ chủ động tới chỗ tôi lấy trộm cả mà đều thuê người đột nhập.” Giọng nói của Lưu Ly lúc này cực kỳ vô lực, trên môi cũng thoáng hiện lên nụ cười khổ.
“Nhưng xem ra cô ta đã tính toán sai thời điểm rồi. Loại hương liệu mới nhất tôi đang điều chế phải ngày mai mới hoàn thành. Lần này cô ta chẳng thu hoạch được gì cả.”
Kỳ Ưng Diêm nghe xong thoáng có chút giật mình, “Lần này? Xem ra những chuyện thế này đã diễn ra rất nhiều lần, sao em lại có thể dễ dàng tha thứ cho hành động của cô ta như vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly chỉ khẽ chớp mắt, không trả lời ngay câu hỏi của anh ta.
“Lưu Ly, em làm vậy là dung túng cho hành vi của cô ta. Hôm nay cô ta không lấy được thì ngày mai sẽ tiếp tục tới nữa. Cô ta đã làm được gì mà có thể hưởng thành quả của nó? Đối với những loại hương liệu mới, ai là người công bố trước thì người đó nắm quyền khống chế sản phẩm. Em đã đổ biết bao công sức vào nó, giờ có thành quả chẳng lẽ lại bấm bụng dâng cho người khác hay sao?” Kỳ Ưng Diêm thực không hiểu nổi thái độ trầm mặc của Lưu Ly liền duỗi tay ra, dứt khoát nâng cằm cô lên, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Ánh mắt Lưu Ly thoáng hiện chút chấn động, yếu ớt lên tiếng, “Việc đó đã trở thành thói quen của tôi rồi!”
“Thói quen?” Kỳ Ưng Diêm đương nhiên có thể hiểu ra trong lời nói của cô còn có ẩn tình. Khẽ nhíu mày, anh ta liền lên tiếng, “Cái mà em gọi là thói quen chẳng lẽ chính là trơ mắt nhìn cô ta hết lần này tới lần khác cướp đi thành quả lao động của mình hay sao?”
“Tôi….” Lần đầu tiên thái độ của Lưu Ly trở nên chán nản như vậy. Cô cũng không hề để tâm đến hành động đầy ám muội của Kỳ Ưng Diêm, “….nợ cô ta!”
Hàng lông mày của Kỳ Ưng Diêm càng chau lại chặt hơn, rõ ràng là anh ta không hiểu được ý tứ ẩn trong lời nói của Lưu Ly.
Một lúc lâu sau...
“Rốt cục mọi chuyện là thế nào?” Hai tay Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng bóp chặt đầu vai Lưu Ly, thanh âm cũng rất dịu dàng nhưng cực kỳ kiên định, “Lưu Ly, em nên biết hành động này của em gọi là dung túng cho tội phạm. Đây cũng không phải là cách để giải quyết vấn đề. Nếu như giữa hai người thực sự có khúc mắc thì phải giải quyết bằng những cách thông thường. Phương thức thế này chỉ khiến cho quan hệ giữa hai người càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.”
Lưu Ly nghe vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn bóng trăng dịu dàng in hình trên mặt hồ nước, giọng nói cất lên đầy vẻ phiền muộn…
“Quan hệ giữa tôi và cô ta đã sớm sụp đổ rồi, không có cách nào để có thể khôi phục lại như trước kia. Là bởi vì tôi nên cô ta mới biến thành người như ngày hôm nay. Ít nhiều gì tôi cũng cảm thấy đau lòng và có lỗi với cô ta.”
Kỳ Ưng Diêm từ từ đi đến phía sau Lưu Ly, cũng không mở miệng nói gì mà chỉ kiên nhẫn chờ nghe cô kể tiếp.
Có lẽ đã rất lâu Lưu Ly không có đem chuyện này kể cho người khác, hoặc có lẽ biết không có cách nào dấu được Kỳ Ưng Diêm nên cô khẽ liếm nhẹ cánh môi rồi tiếp tục kể về mối quan hệ của mình và Amelia.
Amelia cũng là một nhà điều chế hương liệu. Nếu so về thời gian thì cô ta hoạt động trong lĩnh vực này sớm hơn Lưu Ly rất nhiều. Cũng có thể nói, Lưu Ly trở thành một nhà điều chế hương liệu như hiện này cũng liên quan mật thiết đến Amelia. Khi Lưu Ly mới gia nhập vào đội ngũ các nhà điều chế hương liệu, Amelia đã cực kỳ thích tính tình tỉ mỉ cùng sự bình tĩnh của cô, cảm thấy cô thực sự là nhân tài hiếm có nên cũng tận lực giúp đỡ, chiếu cô cho Lưu Ly, thậm chí còn dạy cho cô rất nhiều kỹ xảo và kinh nghiệm.
Cho tới giờ, Lưu Ly đều rất cảm kích Amelia. So về tuổi tác, Amelia chỉ hơn cô 2 tuổi nên hai người ở bên cạnh nhau thân mật chẳng khác gì chị em. Nhưng nếu so sánh với vẻ băng lãnh của Lưu Ly thì Amelia là người cực kỳ nồng nhiệt. Hai người họ ở cùng một chỗ thực sự tạo thành hai mặt đối lập mãnh liệt về tính cách.
Lưu Ly mặc dù rất quý người bạn này nhưng phần lớn thời gian cô vẫn chỉ ở một mình bởi một lý do rất đơn giản, Amelia đã có bạn trai. Mỗi khi bạn trai của Amelia tới, Lưu Ly đương nhiên sẽ không ở đó làm kỳ đà cản mũi. Bạn trai của Amelia là người rất đẹp trai, dáng dấp cũng cao lớn thanh nhã chẳng kém bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích. Đồng thời công việc của anh ta cũng rất được nể trọng trong xã hội thượng lưu phương Tây bởi anh ta là luật sư. Đây cũng là nguyên nhân khiến Amelia chấp nhận sự theo đuổi của anh ta bởi cô ta cực kỳ hài lòng với địa vị đó.
Lưu Ly chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ nên đương nhiên không hiểu được Amelia. Thời gian mà Amelia dành để nghĩ về bạn trai của mình thì Lưu Ly đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc nghiên cứu điều chế hương liệu. Hơn nữa, ở phương diện này cô thực sự được thiên phú nên tiến bộ cực kỳ nhanh chóng. Dần dần Lưu Ly đã có thể đứng ra độc lập tinh luyện hương liệu. Mọi cố gắng của cô cuối cùng cũng được hồi đáp khi nhận được giải thưởng danh giá nhất trong lĩnh vực này.
Mặc dù Amelia cũng là người rất thông minh nhưng phụ nữ khi đã vướng vào lưới tình thường không thể phân chia rạch ròi giữa tình yêu và công việc. Bởi vậy, Amelia đương nhiên không đem toàn bộ sức lực đặt vào việc nghiên cứu điều chế hương liêu. Cho nên khi Lưu Ly giành được phần thưởng danh giá trong tay, đương nhiên trong lòng Amelia cảm thấy không thoải mái.
Dần dần, quan hệ giữa hai người họ cũng không còn được như lúc ban đầu. Khoảng cách cũng càng ngày càng bị kéo rộng ra, nhất là khi Lưu Ly hoàn toàn tập trung tinh thần để trở thành nhà điều chế hương liệu xuất sắc nhất. Sự chuyên tâm, sự lạnh lùng, sự chuyên nghiệp của Lưu Ly cũng dần tạo nên thành tựu, danh tiếng cũng như hình tượng trong giới. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc quan hệ giữa cô và Amelia không cách nào trở lại được như xưa nữa.
Người cùng ngành rất dễ dàng trở thành kẻ thù, câu nói này vẫn luôn luôn đúng. Mỗi một con người đều có tâm tư riêng của mình. Lưu Ly càng ngày càng xuất sắc, từng bước tiến tới thành công khiến trong lòng Amelia đương nhiên cảm thấy không thoải mái bởi trước đây cô ta còn là người hướng dẫn cho Lưu Ly. Mà hiện giờ sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai người họ có thể nói là một trời một vực..
Nhưng…
Sở dĩ Lưu Ly bắt đầu giữ khoảng cách với Amelia lại do một nguyên nhân hoàn toàn khác. Đó là bởi vì bạn trai của Amelia - Joseph.
Trước giờ, Lưu Ly vốn không màng đến chuyện yêu đương nam nữ, cô cũng chưa từng muốn hay suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng không biết từ lúc nào, Lưu Ly bắt đầu nhận ra bạn trai của Amelia thỉnh thoảng hay xuất hiện tại nơi làm việc của cô hoặc trên đường cô tới tham dự các cuộc hội thảo chuyên ngành.
Lúc đầu, Lưu Ly cũng chỉ nghĩ là do sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng dần dần sự “trùng hợp” này xuất hiện ngày một nhiều khiến Lưu Ly bắt đầu chú ý. Cho nên cô cũng nhanh chóng phát hiện ra mỗi lần Joseph nhìn mình hoặc hai người họ cùng nói chuyện, ánh mắt anh ta nhìn cô rất kỳ lạ. Ánh mắt như vậy cô đã từng nhìn thấy, đó là lúc anh ta quen với Amelia, còn giờ đây, ánh mắt đó lại chuyển hướng sang cô.
Lưu Ly không dám nghĩ thêm gì nữa mà chỉ cố gắng để không tiếp xúc với Amelia. Bởi vì chỉ cần nơi nào có Amelia thì nơi đó cũng có Joseph. Lưu Ly cũng không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Có lẽ lần đầu tiên Amelia giới thiệu cô với anh ta, mọi chuyện đã âm thầm bắt đầu rồi.
Nhưng dường như bạn trai của Amelia cũng không chịu ngồi yên. Một ngày nọ, khi Lưu Ly sau một ngày bận rộn khiến cả người mệt mỏi đến rã rời đang chuẩn bị trở về nhà thì đụng ngay phải Joseph. Anh ta dừng xe ngay trước mặt cô, tỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Lưu Ly không chút do dự mà lên tiếng cự tuyệt ngay lập tức. Nói thật lòng cô cũng không có mấy cảm giác với người đàn ông này. Hơn nữa cô căn bản cũng không để ý đến chuyện nam nữ. Nhưng lúc đó, thái độ của Joseph rất kiên quyết, hơn nữa còn nói có một sự thật muốn nói với cô.
Mãi không lay chuyển được ý định của Joseph, Lưu Ly đành ngồi lên xe anh ta. Cứ như vậy, Joseph lái xe đưa cô theo con đường quen thuộc trở về nhà. Thấy Lưu Ly không có ý định mời mình vào nhà, Joseph liền dứt khoát lên tiếng tỏ tình với cô ngay trên xe. Anh ta còn luôn miệng nói người mà anh ta yêu nhất là cô chứ không phải Amelia.
Lưu Ly thực sự bị những lời của anh ta làm cho sợ hãi đến nỗi bật lên tiếng kêu thảng thốt. Cô chẳng những không bị những lời tỏ tình kia làm cho cảm động mà ngược lại còn nảy sinh sự căm ghét cực kỳ sâu sắc với Joseph. Cô ghét việc anh ta đã có bạn gái còn đi tỏ tình với một người con gái khác. Không đợi anh ta nói xong, Lưu Ly đã lập tức đẩy cửa xe bước xuống.
Joseph thấy vậy liền bước xuống xe ngăn cô lại, thậm chí còn vươn tay ôm ghì lấy cô vào ngực khiến Lưu Ly thiếu chút nữa ngạt thở. Hành động lỗ mãng này của anh ta khiến sự chán ghét trong lòng Lưu Ly càng tăng thêm bội phần. Cô vùng vẫy muốn giãy ra nhưng lại bị ôm càng chặt hơn. Nhìn từ đằng xa, hai người họ giống hệt như một đôi tình nhân đang thâm tình ôm nhau vậy.
Kết quả chính là một màn này đã bị Amelia nhìn thấy toàn bộ. Hôm đó vừa lúc Amelia tới chỗ Lưu Ly để ôn lại chuyện cũ. Tuy nói Amelia có chút ghen ghét khi Lưu Ly giành được giải thưởng nhưng dù sao họ cũng là bạn, hơn nữa trong khoảng thời gian vừa rồi Joseph đối với cô ta rất thất thường khiến tâm tình của Amelia cảm thấy bội phần khó chịu, nên cô ta muốn tới tìm Lưu Ly để thổ lộ.
Không ngờ tới, đón tiếp Amelia lại là cảnh bạn trai cô ta và người bạn thân ôm nhau thâm tình thế này.
Lúc đó, cả ba người đều giật mình sững sờ hồi lâu. Vẻ mặt của mỗi người cùng lời nói lúc đó cũng bất đồng. Khuôn mặt Amelia tái nhợt đi, tràn ngập vẻ không dám tin nhưng rất nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ và đau đớn - là cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội triệt để…
“Hai người làm như vậy không cảm thấy có lỗi với tôi hay sao?”
Joseph tuyệt đối không ngờ tới Amelia lại đột ngột xuất hiện tại nơi này. Giật mình sững sờ hồi lâu, anh ta mới mở miệng, giọng nói cũng tỏ rõ sự đau lòng. Anh ta đã xin lỗi Amelia, hơn nữa còn chủ động yêu cầu chia tay và còn ở trước mặt cô ta thừa nhận sự thực là mình đã yêu Lưu Ly.
Amelia thực sự bị tổn thương tới cực điểm, mà phụ nữ khi rơi vào tình cảnh này thường đem sự tức giận trút lên tình địch của mình. Amelia cũng không ngoại lệ. Vốn trong lòng cô ta đã có cảm giác ghen ghét với Lưu Ly, không ngờ tới, nay bạn trai mà cô ta yêu cũng vì Lưu Ly mà đòi chia tay. Sự ức chế bấy lâu trong chớp mắt biến thành sự phẫn nộ. Cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Ly, một chút tình cảm còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất. Cô ta điên cuồng chỉ trích Lưu Ly, thậm chí ánh mắt cô ta cũng bừng bừng lửa giận cơ hồ còn có thể giết người.
Đối với tình huống như vậy, Lưu Ly đương nhiên không biết xử lý ra sao. Muốn giải thích nhưng cô biết những lời của mình đều không lọt tai Amelia cho nên cô chỉ có thể chậm rãi cất tiếng nói đầy kiên định, “Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi không thích anh ta chút nào.”
Nếu như lúc đó Amelia có thể tỉnh táo một chút hoặc là đừng quá mất lý trí như vậy thì cô ta cần phải tin tưởng những lời của Lưu Ly mới đúng. Trước giờ Lưu Ly luôn là người không thích giải thích dài dòng, những gì cô làm cô sẽ thừa nhận. Nếu là chuyện cô chưa từng làm cô cũng không bao giờ nhận lấy. Nếu hiểu rõ tính cách của Lưu Ly thì nên biết cô không hề nói sai lòng mình.
Nhưng chẳng có cách nào cả. Phụ nữ khi đã điên lên thì nghe gì cũng sẽ trở nên cuồng loạn hơn mà thôi. Nghe Lưu Ly nói vậy còn khiến Amelia có cảm giác như bị sỉ nhục. Cô ta cảm thấy Lưu Ly đang cố tình chiếm lấy hết mọi thứ thuộc về cô ta rồi ở đây làm ra vẻ khoan dung để khoe mẽ thành tựu nhằm cười nhạo sự thất bại cả trong tình yêu và sự nghiệp của cô ta.
Cho nên Amelia không nói lời nào liền nhào tới vung tay định đánh Lưu Ly. Joseph thấy vậy liền nhanh tay kéo Lưu Ly về phía sau, dùng thân mình ngăn cản cú đánh của Amelia. Tuy việc đó khiến Lưu Ly không bị thương nhưng lại càng thêm đả kích Amelia. Việc bạn trai mình đi bảo vệ cho một người con gái khác càng khiến cô ta cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề hơn.
Amelia điên cuồng tấn công Joseph, thậm chí còn bắt đầu xé y phục của anh ta, túm tóc anh ta. Lưu Ly thì sợ đến ngây người bởi trước kia cô vốn nghĩ người nhiệt tình hào phóng như Amelia khi đối mặt với chuyện chia tay sẽ giống như những người phụ nữ phương Tây khác, duy trì sự tỉnh táo tối thiểu cùng tôn nghiêm cho bản thân. Cô thực không hiểu nổi đối mặt với một người đàn ông không còn yêu mình thì có gì khiến Amelia vẫn lưu luyến như vậy.
Lưu Ly đứng yên lặng ở đó không chút nhúc nhích bởi cô thật không biết nên làm sao cho ổn. Joseph cũng giống hệt như cô, dường như anh ta đang muốn bảo vệ Lưu Ly hoặc là đang muốn chuộc tội với Amelia cho thoả cơn giận của cô ta.
Amelia đánh người một hồi mệt phờ ra chỉ còn tiếng khóc vô lực vang lên.
Lưu Ly khẽ thở dài một tiếng, cũng không biết nên an ủi cô ta thế nào chỉ có thể xoay người rời đi. Nhưng Amelia sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy. Thoáng cái cô ta đã lao lên túm lấy Lưu Ly, bộ dạng hung dữ như thể muốn cùng cô quyết chiến.
Sức của cô ta dường như đã hoàn toàn khôi phục, bóp lấy cánh tay Lưu Ly đau điếng. Joseph thấy vậy liền tiến lên ngăn cản, ba người họ cứ thế giằng co, lôi qua kéo lại ngay giữa đường.
Ba người họ không ai phát hiện ra từ một khúc quanh trên phố có một chiếc xe tải cỡ lớn bất ngờ xuất hiện. Bình thường vào thời gian này, địa điểm này rất ít khi có xe tải chạy qua nên cả ba người họ đều không ngờ tới. Mà người lái xe tải cũng không ngờ vừa quẹo cua lại đụng phải ba người đang dùng dằng giữa đường.
Tiếng phanh két chói tai cơ hồ vang vọng cả bầu trời đêm. Lưu Ly và Amelia đều kinh hoàng lui về phía sau, không ngờ như vậy lại vô tình đem Joseph đẩy ra theo quán tính. Joseph lảo đảo ngửa ra phía sau mà chiếc xe tải kia cũng không kịp phanh lại. Không kịp tránh đi nên cả người Joseph cứ thế bị cuốn theo chiếc xe tải đang lao về phía trước.
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đường….
Kể tới đây, trong ánh mắt dịu dàng của Lưu Ly hiện rõ sự đau lòng tột độ, ngón tay cô cũng vô thức siết lại và không ngừng run rẩy.
“Cho nên em mới vì chuyện đó mà đau lòng tới tận bây giờ!” Kỳ Ưng Diêm rốt cục cũng mở miệng, nhìn bộ dạng yếu ớt của Lưu Ly lúc này khiến trong mắt anh ta cũng lộ rõ sự đau đớn.
Lưu Ly khẽ gật đầu, “Nếu không phải vì tôi, Joseph sẽ không chết. Tôi không nên xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.”
“Cũng là vì Joseph nên em mới ghét luật sư!” Kỳ Ưng Diêm chậm rãi, nhẹ nhàng tiến tới gần cô.
Khẽ chớp mắt, Lưu Ly yếu ớt lên tiếng, “Chuyện đó đối với tôi mà nói đã tạo thành sự ảnh hưởng rất lớn. Thật lòng mà nói, tôi rất ghét hành vi như của Joseph. Anh ta đã có bạn gái mà còn muốn trêu chọc người con gái khác, hơn nữa còn lén lút qua mặt Amelia. Loại người như anh ta thực sự rất đáng giận.”
“Vì chuyện đó nên em cho rằng tất cả luật sư trên đời đều không phải người tốt?” Kỳ Ưng Diêm thực sự lâm vào tình trạng dở khóc dở cười. Khẽ vòng qua phía sau lưng Lưu Ly, anh ta đem thân hình cao lớn của mình áp sát vào lưng cô, cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Lưu Ly chỉ cảm thấy sau lưng dường như được bao bọc bởi một pho tượng ấm áp, vừa muốn xoay người lại liền bị hai cánh tay của Kỳ Ưng Diêm vươn ra chống hai bên người cô, khiến cô bị vây vào trong phạm vi như hơi thở của anh ta.
Lưu Ly có chút khẩn trương nhìn Kỳ Ưng Diêm.
“Lưu Ly, suy nghĩ của em thật không có chút cơ sở khoa học nào. Chẳng lẽ luật sư lại không có ai là người tốt, chẳng lẽ là luật sư thì không thể chung tình sao?”
“Luật sư các anh chẳng phải có bản lãnh nói người chết thành người sống đó sao? Một chút dối gạt người khác như vậy thì có gì khó. Trong lúc nói chuyện không ngừng sử dụng kỹ xảo là sở trường của luật sư nên mới có nhiều cô gái bị tổn thương như vậy. Sự thật đã chứng minh luật sư là người vô cùng không đáng tin.” Thanh âm của Lưu Ly có chút tăng lên…
Kỳ Ưng Diêm khẽ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn hiện rõ sự vui vẻ, nhưng anh ta không lập tức phản bác lời của Lưu Ly mà chỉ nhẹ nhàng hỏi lại, “Sở dĩ lần nào Amelia cũng đến trộm đồ của em chính là vì muốn trả thù? Mà em vì đau lòng nên vẫn luôn nhường nhịn cô ta?”
Lưu Ly khẽ gật đầu xác nhận…
Kỳ Ưng Diêm lúc này mới thật sự là lâm vào tình trạng dở khóc dở cười…
“Lưu Ly, em không có lỗi với bất kỳ ai hết. Amelia vốn không có quyền hận em. Chuyện Joseph thay lòng vốn chẳng chút liên quan gì tới em. Hơn nữa trong chuyện đó nhất định còn có nguyên nhân của nó. Có lẽ Amelia đã làm ra chuyện gì đó hoặc là Joseph đã thực sự nhận ra người anh ta yêu là ai nên mới cư xử như vậy. Trong tình yêu vốn không phân biệt ai đúng ai sai, nhưng em lại dùng phương pháp này để dung túng Amelia như vậy thật sự là sai lại càng sai.”
Lưu Ly nhất thời cứng miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Anh là người ngoài cuộc, căn bản không hiểu được chuyện đó.”
“Ai nói anh không hiểu? Bởi anh là người ngoài cuộc nên mới có thể nhìn mọi chuyện rõ ràng và thấu tình đạt lý như vậy.” Kỳ Ưng Diêm mỉm cười cúi đầu nhìn Lưu Ly, “Ít nhất em cần phải để cho Amelia biết rõ em không hề nợ gì cô ta, chính là cô ta không đủ mị lực để giữ chân bạn trai nên mới khiến anh ta thay lòng như vậy. Nhưng xét cho cùng chuyện này xem ra cũng có chút quan hệ với em đó.”
Nói đến đây, Kỳ Ưng Diêm liền cất tiếng cười tà mị, ánh mắt cũng loé lên tia sáng khác thường.
Lưu Ly ngẩng đầu nhìn anh ta, không biết anh ta định nói gì.
Gương mặt anh tuấn của Kỳ Ưng Diêm kề sát vào má Lưu Ly, chậm rãi tiến dần tới bờ môi quyến rũ của cô hệt một con mèo đang tìm cách ăn vụng, ánh mắt anh ta cũng tràn ngập hứng thú nhìn chằm chằm Lưu Ly khiến cô bất chợt nảy sinh sự cảnh giác. Khẽ cất tiếng cười trầm khàn, Kỳ Ưng Diêm chậm rãi lên tiếng, “Nếu không phải vì em quá mê người thì làm sao Joseph có thể thay lòng như vậy. Nhưng nói thật, anh rất ghét khi nghe thấy hay nhìn thấy gã đàn ông nào yêu em.”
Bị anh ta nhìn chằm chằm khiến Lưu Ly cảm thấy có chút sợ hãi, nụ cười của anh ta, giọng nói của anh ta tuy không khiến cô cảm thấy chán ghét nhưng cũng phải đề cao cảnh giác.
“Mối quan hệ giữa tôi và cô ta đã nhiều năm như vậy rồi, căn bản không thể giải quyết được.” Lưu Ly khẽ mấp máy miệng.
“Không thử chút thì làm sao biết được? Chẳng lẽ em thích nhìn thấy cô ta hết lần này tới lần khác lấy đi thành quả nghiên cứu của em sao?” Kỳ Ưng Diêm tỏ rõ sự không đồng tình với lời nói của Lưu Ly, ngữ điệu của anh ta cũng cực kỳ kiên định.
Lưu Ly cắn cắn môi, không nói thêm lời nào. Sao cô lại không muốn giải quyết dứt điểm chuyện này chứ?
“Giờ chúng ta phải trở lại với đề tài lúc trước mới được.” Kỳ Ưng Diêm vẫn liên tục nhìn Lưu Ly.
“A…” Lưu Ly không kịp phản ứng với những lời của Kỳ Ưng Diêm, “…đề tài gì cơ?”
Kỳ Ưng Diêm nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô liền nở nụ cười đầy sủng ái, “Em vốn cho rằng luật sư chỉ biết dùng miệng gạt người, chỉ biết nói mấy lời dễ nghe. Lưu Ly, em nói xem như vậy có phải rất không khách quan hay không? Đàn ông có đáng tin cậy hay không căn bản không chút liên quan gì tới nghề nghiệp của anh ta hết.”
Lưu Ly ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, “Nhưng luật sư vốn đã không đáng tin, giờ lại dùng mấy lời mật ngọt gạt người thì sao khiến người ta tin tưởng được.”
“Sao em lại nhất định cho rằng luật sư luôn gạt người cơ chứ?” Kỳ Ưng Diêm khẽ cất tiếng cười tà, “Chẳng lẽ miệng lưỡi của luật sư ngoại trừ việc gạt người ra không thể làm gì khác hay sao?”
“Còn có thể làm được gì nữa chứ?” Lưu Ly bị hơi thở nóng rực của Kỳ Ưng Diêm quấn lấy khiến tâm trạng có chút hoảng loạn, vừa muốn tránh về phía sau liền bị Kỳ Ưng Diêm dồn cho đến mức không còn đường lui.
Khoé môi Kỳ Ưng Diêm khẽ cong lên để lộ nụ cười cực kỳ vui vẻ, ánh mắt anh ta cũng ánh lên tia hài lòng nhìn Lưu Ly như thể cô giống như một chú thỏ nhỏ đang rơi vào cạm bẫy do anh ta tỉ mỉ sắp đặt. Mà Lưu Ly cũng mất tự chủ, ngẩn người nhìn anh ta, nhìn nụ cười có chút giảo hoạt nhưng cũng rất dịu dàng khiến cô có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Mùi hương nam tính dễ chịu nương theo cánh tay Kỳ Ưng Diêm đang vươn ra quấn lấy thân hình mềm mại của cô, khiến cho Lưu Ly cảm thấy hốt hoảng.
“Miệng của anh, ngoại trừ muốn nói với em rằng anh yêu em, còn có thể làm thế này nữa…” Cánh môi Kỳ Ưng Diêm từ từ tiến sát lại gần bờ môi căng mọng của Lưu Ly, cúi đầu thì thầm, giọng nói dường như còn mang theo sự thôi miên khiến người nghe như chìm vào trong giấc mộng. Mấy chữ cuối cùng vừa thốt ra, môi Kỳ Ưng Diêm cũng lập tức che phủ cái miệng nhỏ nhắn đang lộ rõ sự kinh ngạc của Lưu Ly…