Chương 17: Nụ Hôn Ái Muội


Nàng nghe đến mê mẩn, thái độ học tập cũng vô cùng chăm chú. Thương Nghiêu cúi người xuống tự mình giảng giải từng thao tác cho nàng, bởi không gian trong buồng lái khá nhỏ nên chẳng mấy chốc, hai người càng sát lại gần nhau…

"Thật là phức tạp, tôi vốn tưởng chỉ đơn giản như lái xe bình thường thôi.” Lạc Tranh thở một hơi dài, bầu ngực căng tròn theo đó mà phập phồng, vô tình cọ vào cánh tay đàn ông tráng kiện của Thương Nghiêu.

Hơi thở phía trên đỉnh đầu nàng đã có vẻ đục ngầu, phả rõ trên gương mặt xinh đẹp…

"Em chỉ cần điều chỉnh tốt phương hướng là được rồi, hiểu chứ?” Tiếng nói trầm thấp của Thương Nghiêu vang lên toả ra hơi thở thơm mát, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút u ám, tà mị, hai tay kín đáo điều chỉnh vị trí một chút, càng thêm lớn mật đụng chạm nơi ngực nàng, tận hưởng sự mềm mại qua lớp áo.

"Ừ, nhưng mà tôi vẫn thấy hơi lo, dù sao đây cũng là lần đầu tiên lái thử.” Đang mải nghiên cứu các loại đồng hồ trên xe, Lạc Tranh căn bản không để ý tới những động chạm đầy tà ý của hắn, chỉ thấy nơi ngực liên tục bị ép chặt, vừa điều chỉnh lại tư thế ngồi lại càng bị ép chặt hơn.

"Có tôi bên cạnh em, cứ từ từ thôi." Giọng nói vốn trầm thấp của hắn dường như càng trầm hơn, gương mặt cương nghị sát lại gần, thì thầm bên tai nàng phả ra hơi thở nóng hổi lên gáy cùng vành tai nhạy cảm…

Lạc Tranh đột nhiên đề cao cảnh giác, hơi thở đàn ông nóng bỏng như thể nhen nhóm từng mồi lửa trên da thịt nàng. Hơi nghiêng đầu, định né tránh hơi thở của hắn, không ngờ…

Ngay khi Lạc Tranh quay đầu lại, Thương Nghiêu cũng làm ra vẻ điều chỉnh lại tư thế, nhân cơ hội đó….

Đôi môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng lướt trên đôi môi đỏ mọng của nàng…khoảnh khắc môi chạm môi, Lạc Tranh cảm thấy rõ ràng hắn tăng thêm lực…

Ầm…

Đầu óc Lạc Tranh hoàn toàn trống rỗng…

Hành động nhìn như có vẻ vô tình này lại là sự cố ý được tính toán kỹ lưỡng, mang theo sự mập mờ không tả xiết…

Thương Nghiêu nhìn nàng, đáy mắt vẫn sâu thẳm khó dò. Thật đúng như những gì hắn đã tưởng tượng, mềm mại…khiến đàn ông điên cuồng. Nghĩ tới đây, con mắt hắn càng u tối, tựa như dã thú say mồi…

"Anh…” Lạc Tranh không biết hắn là vô tình hay cố ý, cũng không biết nên nói gì, chỉ đành cắn cắn môi, nhích người về phía trước một chút, cố gắng tránh xa khỏi cơ thể hắn.

"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi thấy chiếc xe này tự anh lái về sẽ tốt hơn.” Lòng của nàng lúc này vô cùng rối loạn , ánh mắt của hắn khiến nàng cảm thấy bất an, thực sự bất an...

"Em có biết có bao nhiêu cô gái ao ước được giống như em, ngồi bên cạnh tôi hay không? Em thông minh như vậy, cũng nên đáp lễ mới phải.” Thương Nghiêu đem hai bàn tay to lớn đặt lên tay lái, vây lấy Lạc Tranh vào trong ngực, khiến nàng một chút không gian để trốn tránh cũng không còn.

Tiếng nói nặng như đá tảng đánh thẳng vào lòng Lạc Tranh.

Hô hấp càng thêm gấp gáp, Lạc Tranh vẫn cố giữ vững lý trí của mình, bình tĩnh nói, “Thật xin lỗi, Thương Nghiêu tiên sinh, tôi không phải người con gái khác, tôi là bạn gái của Húc Khiên.”

Nàng cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn thêm lần nữa, hành vi vừa chính vừa tà của người đàn ông này thật khiến nàng thấy khó xử.

Thương Nghiêu cười khẽ, lên tiếng, vẫn không buồn để ý đến lời nhắc nhở của nàng…

"Tôi nghĩ..." Hắn cúi đầu xuống, sống mũi cao thẳng luồn vào mái tóc nàng, làn môi nóng hổi áp lên gò má trắng mịn, di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng như cánh hoa…

"Hương vị của em nhất định sẽ rất ngọt ngào..."

Lạc Tranh không còn chỗ để né tránh, chỉ có thể mặc cho hơi thở dồn dập, mạnh mẽ, nóng bỏng, tràn đầy mùi hoắc hương thơm mát của hắn bao vây lấy mình. Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói…

"Nếu như lời của Thương Nghiêu tiên sinh là muốn ám chỉ hành động vừa rồi thì thật đáng tiếc, tôi chỉ cảm thấy giống như có một con gián bò qua môi mà thôi!”

Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương #17