Sửa Chương 7/


Sau khi rời khỏi hòn đảo kia, Dương Huyền không sử dụng tàu ngầm Athena 01 để
di chuyển mà làm tạm một con bè bằng gỗ nho nhỏ rồi ngồi trên đó.

Ngồi trên bè, Dương Huyền có nhiều suy nghĩ.

Thực lực của hắn hiện tại đã không thể nào ngồi ở Biển Đông này nữa, chuyện đó
hết sức là vô vị.

Chẳng lẽ đã đến lúc tới Đại Hải Trình rồi?

Là một Hải Quân, Dương Huyền cũng không hề có giác ngộ nào, mục tiêu của hắn
không phải là tới Đại Hải Trình để chém giết Hải Tặc, bảo vệ hòa bình của thế
giới gì đó.

Đơn giản là hắn cũng chẳng phải là người ở thế giới này.

Còn chuyện xâu xa, hắn nghĩ ở thế giới này thì cho dù ở thế lực nào đi chăng
nữa cũng giống nhau.

Thậm chí Hải Quân trực thuộc Chính Phủ Thế Gioi cũng chỉ là nô bộc của đám
Thiên Long Nhân mà thôi. Ừm! Có lẽ hơi quá đáng nhưng chắc không xê xích bao
nhiêu.

“Còn bao nhiêu năm nữa là cốt truyện bắt đầu hả Hệ thống?”

“Một năm nữa.”

Nghe hệ thống nói, Dương Huyền âm thầm gật đầu, tới lúc cũng phải gặp băng hải
tặc Mũ Rơm cho biết chứ nhỉ?

Chiếc bè lênh đênh trên mặt biển, chẳng biết là về đâu, mặt trần dần dần ngả
xuống, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ một cách thê lương.

Một con quái thú nổi lên, đó là một con cá to lớn có hàm răng bén nhọn, giữa
đầu có một chiếc sừng khổng lồ, dưới ánh trời chiều, những mảnh nước lung linh
bắn lên cao tạo nên những âm thành cuộn trào, sóng nước bập bềnh dữ dội.

Mặt Dương Huyền không đổi sắc, chiền thuyền nhỏ bé vẫn chẳng hề chao đảo trước
con sóng dữ tợn.

Grào!

Con quái thú dữ tợn hống lên một tiếng, cái miệng mở to ra như muốn che khuất
cả bầu trời, những chiếc răng nhọn hoắt lóe lên hàn quang bức người.

Nó lao vào định một ngụm nuốt cả Dương Huyền lẫn chiếc bè bé nhỏ vào mồm.

“Hừ”
Dương Huyền mắt cũng chẳng thèm nháy, hừ lạnh một tiếng, thanh Yami như một
ánh sáng đen xuất hiện, vẽ lên thân hình con cá to lớn những đường thẳng,
đường cong đẹp mắt.

Cơ thể con quái thú to lớn bằng cả tòa nhà lầu bị chia năm xẻ bảy, máu bắn ra
như bong bóng nước vỡ tan, bất quá chúng chẳng hề dính lên bè của Dương Huyền
một giọt nào.

“Tinh! Đánh giết quái thú được 1000Đ Exp!”
Âm thanh của hệ thống vẫn vang lên một cách máy móc như ngày nào.

Dương Huyền có chút phiền muộn, hắn mở bảng cá nhân của mình ra.
“Tên: Dương Huyền ( Lyhal de Cesed )
Cấp: Phàm giai Tam phẩm ( 10000/1000000 )
Công pháp: Cửu Chuyển Long Công
Kỹ năng: U Kiếm Thức
Điểm: 10000.”

Điểm kinh nghiệm mà Dương Huyền cần để lên tới Phàm giai Tứ phẩm là một triệu.

Cho nên hắn đặc biệt tới vùng biển vắng được đồn thổi là hang ổ của quái thú
này để kiếm Điểm EXP!

Bất quá, xem chừng không dễ như thế.

Con quái thú khi nãy là Kình Vương, là vương giả trong quái thú thế mà EXP chỉ
có 10000Đ, phải giết thêm khoảng trăm con mới lên cấp được.

Mà ở Biển Đông này thì có bao nhiêu con cỡ đó chứ? Cùng lắm được năm sáu con…
Tài nguyên ít ỏi thế thì bao giờ hắn mới được lên cấp chứ?

“Thôi thôi, thực lực tăng nhanh quá cũng không phải là biện pháp tốt, mình nên
nghe Linh Linh nói, nên tu tâm dưỡng tính bớt lại.”

Nghĩ đến Linh Linh, Dương Huyền không khỏi có chút buồn bả.

Nàng đã lâu rồi không còn nói chuyện với hắn nữa.

Hỏi hệ thống thì nghe bảo nàng đang trong giai đoạn lột xác thần bí nào đó.
Còn cần một khoảng thời gian giài mới có thể tỉnh giấc để giao tiếp cùng hắn.

Nàng là người đầu tiên mà Dương Huyền gặp gỡ và trao đổi sau khi hắn được tân
sinh, không giống như hệ thống chỉ là một sản phẩm, nàng là một sinh mệnh chân
chính có lục dục thất tình.

Chẳng qua là một người lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy khó gần mà thôi.

Vì thế nên Dương Huyền có một tình cảm rất đặc biệt với nàng ta.

Đó không phải là loại tình cảm nam nữ, giống như bạn bè, càng gần đồng đội
hơn.

“Trời ơi là trời, Dương Huyền mình vốn là người lạc quan, lại có hệ thống nên
chú định lại là người vô địch thiên hạ, sao lại trở thành một người liên tục
cảm thán thế này?”
Dương Huyền cười khổ, cảm nhận được gần đây mình đã phát sanh biến hóa ở tâm
tính.

Phương xa cách chỗ Dương Huyền vài chục cây số, có một con thuyền Hải Tặc lớn
lướt trên mặt biển.

Mặc dù khá xa nhưng với tầm mắt của Dương Huyền thì không hề hấn gì.

Cái cờ có treo hình một con Mèo đen chột mắt, sau lưng nó có hai chiếc xương
để chéo nhau, lúc Dương Huyền nhìn thấy nó thì cảm thấy khá buồn cười.
“Băng hải tặc Mèo đen chột mắt, thủ lĩnh là Aesad giết người vô số, không
chuyện ác nào không làm, …Gía truy nã 30 triệu Bary.”

Trên tay Dương Huyền, một đống tờ báo Truy nã xếp thành chồng, lật lên vài tấm
thì phát hiện có một tấm thuộc về thủ lĩnh của băng hải tặc Mèo đen chột mắt.

Ôi, cái tên nghe thật dễ thương…

Khóe miệng Dương Huyền nở một nụ cười quỷ dị, những lúc buồn rầu vô cớ, hắn sẽ
tìm cách để cho mình vui vẻ lại.

Oành!

Con bè bé nhỏ của Dương Huyền bỗng dưng vỡ vụn, cơ thể của hắn lao nhanh như
một khỏa tên lửa, phóng thẳng đến chiếc thuyền Mèo đen chột mắt.

Cùng lúc đó, trên chiếc thuyền Mèo đen chột mắt.

Aesad cởi trần ngồi trên một cái ghế to lớn trong phòng lớn, một người đàn bà
xinh đẹp có thân hình đẩy đã cuộn lấy người của hắn, không ngừng mà rên rỉ ỏng
ẹo, bàn tay thô to của hắn thì không ngừng chu du khắp cơ thể người đàn bà
kia.

“Anh, em muốn.”
Mặt cô gái kia đỏ lên như một quả táo mọng nước, lời lẽ đầy ý dụ hoặc.

“Được.”
Aesad cười lớn , dục hỏa bùng lên dữ dội, tay dục lực xé toặc quần áo của
người đàn bà làm nàng ta phải thất thanh kinh hô một tiếng.

Ầm!
Hai người đang chuẩn hị giao hoan, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng
động rung trời, cả con thuyền cũng theo đó mà lắc lư dữ dội làm cho hai người
ngã bịch xuống sàn.

“Con bà nó! Chuyện gì thế?”
Aesad cực kì tức giận, quát lớn hỏi.

“Hình… hình như… có Hải quân.”
Một tên lâu la đứng bên ngoài nghe Aesad hỏi thì cũng từ trong kinh ngạc mà
đáp lại.

Hải Quân?

Lông mày Aesad nhíu lại, cảm thấy quái lạ về tiếng động khi nãy, bất quá động
tác hắn cũng không chậm, ném người đàn bà kia ra khỏi người mình sau đó lấy
thanh đại đao góc giường, chạy nhanh ra khỏi phòng.

“To gan, là người phương nào, dám cả gan xông vào thuyền của Băng cướp Mèo đen
chột mắt?”

“Định mệnh, chỉ là một thằng nhóc, nói đi, mày là người phương nào?”

Lúc Aesad bước ra, ông ta nghe đám đàn em của mình đang phẫn nộ gào thét.

Sau đó, ông ta nghe được giọng của một chàng thiếu niên:
“Ta không muốn nhiều lời, bảo thủ lĩnh Aesad của các người ra đây thúc thủ
chịu trói, theo ta về căn cứ của Hải Quân.”

Mẹ nó!
Aesad giận dữ, thầm nghĩ thằng nào mà dám to gan như thế, nó tưởng nó là Đô
Đốc Hải Quân hay sao ấy!

“Định mệnh mày thằng oắt con, mày nghĩ mày là ai mà dám nói thế với chúng
tao.”
Một người đàn em của hắn quát lên sau đó liền im lặng ngay lập tức.

Rầm!

Một bóng người xẹt qua Aesad, sự va chạm làm sập cả cột buồn, nó đổ ầm ầm
xuống.

Cái gì thế?

Ông ta nhìn lại, hóa ra người bị bay ra là một đàn em của mình.

Aesad biết có người đến quấy rối, tức giận vô cùng, ông ta rống lên một tiếng,
chém bay cái cột buồn làm hai nửa rồi lao ra.

“Ngươi là ai?”
Sắc mặt của Aesad cực kì thâm trầm, mặc kệ những lời can gián của đàn em của
mình, cẩn thận đánh giá chàng thiếu niên trước mặt này.

Chàng thiếu niên mặc một bồ đồ đen cổ cao, bên trên có thêu một đám mây đỏ, độ
tuổi chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt còn nhiều vẻ non nớt, ngược lại
mái tóc cùng lông mày đều bạc trắng theo vẻ già nua. Đôi mắt màu vàng của hắn
ta lại ẩn chứa sự ngạo nghễ cuồng dã, chẳng hiểu sao Aesad lại thấy được sự
miệt thị ghê tởm từ nó.

Nghe Aesad hỏi, Dương Huyền cười ha hả:
“Ta là Lyhal, Dạ Hoàng, là kẻ sẽ diệt các ngươi.”

Hắn nghĩ, ở thế giới Hải Tặc này tốt nhất mình nên xông pha ra một chút danh
tiếng nào đó kẻo không thì đại quân xuyên việt sẽ phỉ nhổ mình mất. Cứ nghĩ
đến cảnh mà mọi người nghe tên mình liền giật mình hoặc kính trọng thì quả
thật là tuyệt vời. Dĩ nhiên, hắn cần một danh hiệu bá đạo và Dạ Hoàng chính là
danh hiệu đó.

Vua của bóng đêm…?

Mọi người nhìn nhau, dường như đã trao đổi ý kiến, Aesad lắc đầu nói:
“Chưa hề nghe qua.”

Dương Huyền vẫn nở một nụ cười, thế mà dần bay lên giữa không trung, nói:
“Gio chưa nghe, sau này sẽ nghe, dẫu sao ta cũng chỉ mới nghỉ ra nó mà thôi.”

Đám hải tặc nhìn Dương Huyền đang bay ở trên cao thì sắc mặt ai nấy đều đầy vẻ
ngạc nhiên, mồm chữ o miệng chữ a… Mẹ ơi! Con bà nó thằng kia đang bay, không
thể nào… Nó là thần sao?

Aesad cực kì kinh hãi, biết rằng mình đã đụng phải một tên cực kì khó dây dưa
rồi.
Hắn ta hỏi:
“Không biết tôi đã làm gì đụng vào cậu chưa, chúng ta nước giếng không phạm
nước sông, có cần phải diệt tuyệt thế không?”

Dương Huyền chậm rãi lắc đầu:
“Ta là Hải Quân, ngươi nghĩ xem ngươi đã làm gì ta chưa?”

Hải quân?
Sắc mặt Aesad trắng bệnh, có Hải quân mạnh cỡ này sao? Đời hắn thế mà đã xong
rồi ư?

Đứng ở trên cao vạn trượng, chiếc thuyền dần nhỏ lại, Dương Huyền đưa một bàn
tay ra giữa không trung.

Dưới ánh mắt kinh hãi cùng tâm hồn kinh hoàng của đám hải tặc, đất trời bỗng
nhiên biển đổi, cuồng phong nổi lên, một bàn tay to lớn màu vàng kim hiện ra
giữa không trung, khí tức cường đại khiến những tên lâu la bình thường phải
nằm sát đất mà học máu.

Dương Huyền đã sử dụng chức năng của hệ thống quan sát những tên lâu la kia
một lượt, phát hiện những người ở đoàn hải tặc này không ác cũng độc, là một
Hải Quân có tinh thần trọng nghĩa, dĩ nhiên hắn phải thế thiên hành đạo, diệt
sát toàn bộ rồi đúng không?

Oành!
Bàn tay màu vàng bao trùm cuộc đời của mỗi tên lính ở thuyền hải tặc, đánh tan
đi tất cả thường thức của họ.

Con thuyền hoàn toàn vỡ nát, sóng dâng cao lên tít tận trời.

Bất quá Dương Huyền cũng không hề giết quá nhiều người, hắn chỉ giết những tên
nào mà hắn cho rằng cực kì đáng giết mà thôi.


  • Phục chưa.
    Đứng giữa bầu trời, quần áo và tóc của Dương Huyền tung bay, trông hắn lúc này
    chẳng khác gì một vị ma thần cả.


  • Phục rồi.
    Đám hải tặc, bao gồm cả Aesad đều run rẩy đáp lời.


  • Tất cả nhảy xuống biển hết đi, lưu lại một mình Aesad.


  • Vâng.
    Aesad nhìn đàm đàn em cùng vào sinh ra tử của mình đã chẳng còn lại mấy người
    thì trong lòng dần trở nên lạnh lẽo cùng phẫn hận.


Tại sao chứ?

Mới khi nãy, hắn còn đang ở đỉnh phong cuộc đời, chuẩn bị giao hoan cũng người
đàn bà xinh đẹp kia, cớ gì đột nhiên lại xuất hiện chàng thiếu niên như ma
thần này cơ chứ?

Sửa chương... :3


Du hành qua các vũ trụ - Chương #8