Rời Khỏi


Đó là một công việc thú vị, bạn chỉ cần cầm tờ báo cho con chim Mỏ To đưa đến
là có thể biết hôm nay mình sẽ làm gì.

Chẳng hạn như việc mà Dương Huyền sắp làm khi đang đứng trước một con thuyền
Hải Tặc vậy.


  • Ngươi là ai?
    Chúng quát hỏi.

Dương Huyền cười ha ha mả trả lời:
- Ta là Lyhal, Dạ Hoàng, là kẻ sẽ diệt các ngươi.

Hắn nghĩ, ở Hải Tặc Thế giới này trước tiên xông pha ra một chút uy danh. Cứ
nghĩ đến cảnh mà mọi người nghe đến tên mình liền giật mình hoảng hốt hoặc
kính trọng thì hắn cảm thấy thật là hưng phấn. Và dĩ nhiên, hắn cần một cái
danh hiệu thật bá đạo và Dạ Hoàng chính là danh hiệu mà hắn cần.

Vua của Bóng Đêm…?
Họ nhìn nhau, lắc đầu bảo:
- Chưa hề nghe qua.

Mặt của Dương Huyền đen lại, thế mà Lăng Không đứng trên không, trước mặt
chúng nói:
- Sau này sẽ biết.

Đám hải tặc nhìn Dương Huyền đang bay trên không trung thì mắt trợn tròn,
miệng ngoác mồm ra hết mức có thể. Mẹ ơi! Con bà nó thằng nhãi kia đang bay…
Lão thuyền trưởng giật mình thét lên. Sau đó ông ta điên cuồng ra lệnh cho
chúng hải tặc đàn em bỏ chạy.

Oành!

Nhưng sao mà trốn được chứ?

Một bàn tay to lớn bỗng hiện ra giữa trời đất, che khuất thiên không, bầu trời
xanh thăm thẳm trước mặt họ bỗng nhiên biến mất mà thay vào đó là vực sâu vạn
tượng. Chưởng lực va chạm với con thuyền phát ra âm thanh kinh khủng, con
thuyền đổ nát và mặt biển bắn lên một cột nước cao tới tận trời!


  • Tha mạng, Dạ Hoàng xin tha mạng.
    Họ thất thanh kêu lên trong nỗi sợ hãi.

Dương Huyền đứng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn họ:
- Phục chưa?


  • Phục!

Chúng nhân cuống quýt gật đầu.

Cứ mãi như thế, Dương Huyền không hay biết danh tiếng của mình đã vang cực xa.
Thậm chí, nó đến tai của Đệ Nhất Kiếm Sĩ là Dracula Mihuak! Ông ta cười khẩy
khi nhìn tình báo mà mình nhận được ở Biển Đông, thầm nói: - Dạ Hoàng ư? Thú
vị đó. Ta nhất định sẽ cùng ngươi so tài thử.

Còn Dương Huyền, hắn đang ở một hòn đảo hoang mà luyện tập.

Lúc này hắn đang dùng thanh kiếm gỗ của mình để tấn công một con quái thú. Dĩ
nhiên, bằng thực lực của Kim Đan Kỳ tu sĩ thì hắn chỉ cần đấm một phát là
chết. Nhưng hăn không làm như thế mà dùng U Kiếm Thức rồi bằng vào cơ thể của
mình để chém giết nó… Một con, hai con, ba con… phải đến hơn trăm ngày sau,
khi hắn đã hạ gục hơn ba trăm con thì cũng là lúc hắn có đột phá đến chiêu
cuối cùng của U Kiếm Thức là U Kiếm!

Đúng lúc đó, có một chàng thanh niên sử dụng lửa chẳng biết đến từ đâu mà cười
rằng:
- Haha! Không ngờ ở Biển Đông nhỏ nhoi này cũng gặp được một cường giả. Hay
chàng trai, có muốn cùng ta đánh một trận không?

Đó là Ace, đội trưởng độ thứ hai của quân đoàn Hải Tặc râu trắng. Dĩ nhiên
Dương Huyền biết điều đó… bởi ngọn lửa đặc trưng đang nhộn nhào trên tay của
hắn ta. Cũng chỉ có anh trai của Mũ Rơm Luffy là Ace mới có được ngọn lửa thế
này mà thôi!


  • Ace à?
    Dương Huyền cười hỏi.


  • Ồ, anh biết tôi?


  • Tới đi!
    Họ lao vào nhau!


Ánh sáng chớp lóe, tung hơn cả ngàn chiêu thì nhiều nơi trên Hoang đảo này hóa
thành bình địa.

Dương Huyền cũng hiểu được chiêu kiếm cuối của U Kiếm Thức mạnh đến nhường
nào.
Nó đã cắt một nửa của ngọn núi.

Oành!
Sau đó là Ngọn lửa, nó hừng hừng, thiêu đốt toàn bộ khu rừng.

Hai người nhìn nhau cười rồi cùng nói:
- Ngươi mạnh đó.

Sau đó lại lao vào nhau.

Trận chiến đó khiến cho một số người vô tình qua Đảo chú ý mà một trong số
chúng là Râu Đen, kẻ phản bội. Ace điên lên khi nhìn thấy nụ cười ghê tởm của
hắn ta. Thế là hai người chẳng nói chẳng rằng mà lao vào chiến đấu. Dương
Huyền thấy họ đánh trận sinh tử nên cũng chẳng biết làm sao cả. Hắn không đọc
One Piece nhiều lắm nhưng biết rằng sau trận chiến này thì Ace sẽ thua và bị
bắt tới Tổng Bộ Hải Quân. Dĩ nhiên Dương Huyền không muốn chuyện đó xảy ra nên
sau khi suy nghĩ một lượt, hắn cũng lao vào, thế mà vận dụng lực lượng Kim Đan
Kỳ, một chưởng phá hủy đi năng lực Bóng Tối của Râu Đen.

Ông ta trợn mắt giận giữ quát lên:
- Khốn kiếp!

Ace cũng nhìn Dương Huyền rồi quát lớn:
- Dạ Hoàng mi đừng nhúng tay vào, đây là chuyện nội bộ của chúng ta.

Dương Huyền chẳng màng đến hắn, dùng U Kiếm Thức chém đi hai cánh tay của Râu
Đen. Bình thường thì hắn cũng không có dám làm thế nhưng sau khi chứng kiến
thông tin mà Hệ thống đưa cho thì hắn liền phẫn nộ mà làm. Tội ác của tên này
vừa nhiều vừa kinh khủng, không thể nào dùng hành vi của nhân loại làm tiêu
chuẩn để đong đo được.


  • Tôi là Hải Quân, bắt Hải Tặc là trách nhiệm của tôi. Anh nghĩ tôi sẽ nghe
    lời anh để tha mạng cho hắn sao?


  • Hải Quân… cậu không biết à? Ông ta đã gia nhập Thất Vũ Hải rồi đó.


Ach…!
Dương Huyền ngẩn người, sau đó lại nói:
- Kệ cha nó!

Râu đen: “…”
Ace:
“…”

Dương Huyền một chiêu đánh bại hai người khiến họ kinh hãi không thôi. Dường
như chỉ có đẳng cấp của Tứ Hoàng cùng Các Đô Đốc thì mới có thể làm chuyện đó
thôi… Oành! Họ lại bị thêm một chưởng nửa, king ngạc phát hiện ra rằng thế mà
hòn đảo này đã hoàn toàn biến mất khỏi đại dương. Sức mạnh thật khủng khiếp!
Dương Huyền lợi dụng danh tiếng của mình, ném Râu Đen vào trong Ngục, còn Ace
thì hắn quăng lên một hòn đảo Hoang khác, chẳng biết tung tích. Hành động đó
của Dương Huyền khiến danh tiếng của hăn lên cao đến dữ dội nhưng hiển nhiên
là hăn không hề quan tâm.


  • Tiếp ta một kiếm!
    Hôm đó, Dracula cũng tới, ông ta cầm thanh kiếm như Thập Tự Gía của mình chém
    về phía trước.

Dương Huyền thế mà dùng thanh kiếm gỗ đỡ được!


  • Ngươi mạnh lắm!
    Ông ta cười nói.

Dương Huyền đứng dưới ánh trăng, sắc mặt chẳng có chút gì gọi là hứng thú cả.
Hắn phát hiện mình đã mạnh lắm rồi, nếu toàn bộ sức mạnh của Kim Đan Kỳ phát
ra thì thật sự chẳng hề có kẻ nào chống đỡ được.


  • Đến đi…!
    Gã hờ hững nói, ánh mắt thể hiện rõ sự nhàm chán.

Dracula vừa giận vừa ngạc nhiên khi chứng kiến ánh mắt đó.

Ông ta là ai kia chứ?

Kiếm Sĩ Mạnh Nhất Thế giới!

Buồn cười là lại có kẻ dám dùng cái ánh mắt như đã đánh bại mình rất nhiều lần
rồi nhìn mình. Có quá đáng lắm không nhỉ? Ông ta lạnh tên, chém một nhát thật
nhanh, dưới ánh săng thế mà nó lại hút đi ánh sáng nhàn nhạt đó. Thoạt nhìn cứ
giống như một con chim khổng lồ, mỏng dính đang dang cánh về phía Dương Huyền.
U Kiếm!

Dương Huyền dùng chiêu cũ, Sáu cảnh cửa hiện lên, trong đó một cửa bỗng mở ra.
Một thanh kiếm gỗ đen ngòm được quấn bởi những sợi xích sắt từ trong thế giới
đó chém xuống, mang uy thế như là muốn chém đứt đi cái vùng biển này vậy.

Dracula phun ra ngụm máu, thân hình cấp tốc lui về sau. Dương Huyền cũng chẳng
hứng đuổi theo, dùng thẻ Xuyên Không biến mất tại Thế giới này.

Thế là sau đêm đó, Danh tiếng của Dạ Hoàng lên cao trào, cái danh hiệu Ông
Hoàng của Bóng Đêm đó không ai là dám khinh nhờn cả. Còn Daracula Mihuakl thì
tinh thần sa sút, ông về nhà của mình, cố gắng luyện kiếm, sau này xuất đạo sẽ
đánh bại hắn ta.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mình chỉ viết cho vui, không có cốt truyện.


Du hành qua các vũ trụ - Chương #7