Biết Nữa



  • Cho tôi hỏi, đường đến Cơ Quan của Hải Quân đi thế nào nhỉ?

Anh chàng kia ngẩn người nhìn Dương Huyền một cái, sau đó cũng chậm rãi đáp:
- Ở phía bên kia, anh cứ đi thêm khoảng 2 dặm nữa là đến.


  • Gần thế à?
    Dương Huyền lẩm bẩm, từ biệt người chỉ đường kia rồi lên đường. Hắn cũng không
    có gấp lắm cho nên cũng từ từ mà đi, trong lúc đó thì nhìn ngắm phong cảnh,
    nhân sinh con người của thị trấn này cũng tốt lắm.

Dĩ nhiên, chuyện đó sẽ thật đúng là thế nếu không có ai cản đường.

Một anh chàng bỗng hiện ra và quát với những tên thủ hạ của mình:
- Đánh hắn.

Dương Huyền sững sờ, đang nghĩ xem người mà chàng thiếu niên đó định đánh là
ai thì đã thấy họ bao vây lấy hắn rồi.

Hắn hỏi:
- Gì thế? Tôi cũng chưa có chọc cậu cái gì mà?

Thiếu niên đó nhìn Dương Huyền bằng một ánh mặt cực kì chán ghét, rồi gã lại
nghĩ đến cái gì mà tức điên lên, quát lớn với đồng bọn:
- Còn chờ gì nữa, đập nó đi, đập chết nó đi!

Thế là đám đồng bọn của thiếu niên đó tới đánh Dương Huyền, tụi này nói chung
đều là những người có sức mạnh, một tên có thể hạ gục được năm sáu người bình
thường nhưng dĩ nhiên không thể chống đối lại những kẻ có võ công như hắn
được. Chỉ trong vòng khoảng ba bốn chiêu đơn giản không thể đơn giản hơn thì
chúng đã toàn bộ gục trước hắn rồi.

Dương Huyền đã có cái nhìn mới về thực lực của mình, lúc trước khi hắn lên con
thuyền của Nữ Hoàng Biển Đông đại chiến một trận với nàng, cứ nghĩ con người ở
thế giới này có sức mạnh kinh thiên động địa lắm bởi chăng Nữ Hoàng đó cũng
chỉ là một nhân vật ở Biển Đông mà thôi. Bên kia còn có Đại Hải Trình rộng lớn
với Tứ Hoàng, các Phó Đô Đốc và Đô Đốc nữa. Thực lực của hắn còn thua Nữ
Hoàng, chẳng phải ý muốn nói là hắn cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không hơn
cũng chẳng kém hay sao?

Bất quá hôm nay gặp phải đám người này, chúng yếu đến kinh ngạc! Đúng thật đã
làm cho Dương Huyền có lại được một chút tự tin.

Hắn cười lớn:
- Đám chúng bay đi bắt gà hoặc bắt chó còn được chứ đụng đến ta thì chỉ có
chết thôi.

Kẻ thiếu gia nọ nhìn đám đàn ông trai chàng bị một chàng thanh niên hạ gục một
cách cực kì dễ dàng thì cũng sợ hãi. Nhớ lại khi nãy mình ăn nói hỗn láo với
người ta thì càng hoảng hơn, vội vàng xoay người bỏ chạy. Nhưng hiển nhiên,
hành động đó làm sao thoát được mắt của Dương Huyền, khi tên đó vừa xoay người
thì cũng là lúc hắn xuất hiện trước mặt thiếu niên.


  • Ngươi…!
    Chàng thiếu niên ngồi bệt xuống, nước mắt xém trào ra.

Lúc này người xung quanh cũng dần tụ lại xem náo nhiệt mặc dù con đường ở đây
cũng không có đông người qua lại lắm. Một ông lão có vẻ hiền từ bước ra, hạ
thấp giọng nói cho Dương Huyền biết.
- Cậu đừng đánh hắn nữa, hắn là con của thủ lĩnh Hải Quân ở quân khu này đó.
Chắng tốt lành gì khi kết thù với hắn đâu!


  • Sao thế được, hắn ta quá kiêu ngạo, chưa gì mà đã đánh tôi rồi. Hạng người
    đần độn cùng huênh hoang thế này cho dù là con của Đô Đốc chọc tới tôi thì tôi
    cũng sẽ đánh cho nó một trận ra trò.

Ông lão nghe thế thì thở dài, chỉ biết nói:
- Nhẹ tay thôi kẻo ra chuyện không đáng có.

Dương Huyền gật đầu, nói cảm ơn với ông lão. Hắn không trách được ông ta lại
tỏ ra nhu nhược trước những hành vi ngang ngược của chàng thiếu niên là con
quan nọ. Dẫu sao thì người ta cũng là người bình thường, đâu có sức mạnh, cũng
chỉ vì cố gắng để cho mình được sống thôi. Nếu nghĩ theo hướng khác thì hắn
nhất định phải cảm ơn ông lão không quản bị thiếu niên để ý mà nhắc nhở mình.

Nhưng thật bất ngờ đó lại chính là con của Thủ Lĩnh nha!

Dương Huyền nghĩ ngợi, sau đó cười hắc hắc với thiếu niên:
- Thế nào chàng trai, cậu không phải muốn đánh tôi à.

Thiếu niên bi nụ cười của Duong Huyền dọa đến xém khóc, liên tục lắc đầu nói:
- Nào có, nào có!


  • Thế tôi có thể yêu cầu cậu một chuyện được không?


  • Chuyện gì?


  • Cho tôi vào Hải Quân!


  • Hải Quân?


  • Đúng thế, có được không?


  • Được chứ!
    Thiếu niên vui vẻ nhảy dựng lên, ánh mắt lóe lên tia sáng mà Dương Huyền vừa
    nhìn đã thấu.


  • Anh đi theo tôi làm thủ tục, làm xong là anh sẽ thành Hải Quân.
    Họ nhanh chân rời khỏi đây, nhìn bề ngoài hai người đang cười nói với nhau
    nhưng bên trong lại đang cười lạnh. Họ đều có suy nghĩ riêng của mình. Cái sự
    thay đổi chóng mặt đó cũng làm cho dân chúng một phen khó hiểu, sau đó đều lắc
    đầu mà đi làm chuyện của mình.


Ông lão kia thì thở dài một hơi:
- Cầu cho chàng trai đó không có chuyện gì.

Dương Huyền được chàng thiếu niên kia dẫn đi, dọc đường nói chuyện không đâu
nên cũng biết được cậu ta tên là Mah Cashed. Cũng là một Hải Quân những dĩ
nhiên có cấp độ không cao, chỉ là thiếu úy. Bất quá nhìn qua thực lực của hắn
thì Dương Huyền thầm khẳng định rằng chẳng qua hắn có một ông cha làm Tướng ở
đây cho nên thằng con thực lực chẳng đâu vào đâu như hắn mới có thể được thiếu
úy. Chứ nếu không thì có khi hắn lại là một tên lính quèn chẳng đáng một xu ấy
chứ!

Có lẽ vì cái thân phận đặc thù của Mah mà Dương Huyền nhanh chóng làm được thủ
tục gia nhập Hải Quân. Hắn cũng vì thế mà nhận được một tấm thẻ thân phận cùng
một bộ đồ lính.

“Tinh.
Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ.
Phần thưởng: 1000Đ.
Do chủ nhân lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến cho nên ngài nhận
được một hộp quà may mắn.”

Dương Huyền mỉm cươi khi nghe được thông tin đó từ hệ thống.

Bỗng nhiên Mah cười nói:
- Anh muốn đi thăm thú một chút không? Tôi sẽ là người dẫn đường!

Dương Huyền sao không nhận ra trong ánh mắt kia là thứ ánh sáng gì chứ. Hơn
phân nửa là tên đó tính mưu hại hắn rồi… Nhưng nhìn xung quanh thì hắn cũng
chẳng sợ chút nào, đám đó bất quá chắc cũng chỉ là một đám tôm tép, nhưng dẫu
sao thì Mah cũng đã chỉ đường cùng giúp hắn hoàn thành được nhiệm vụ cho nên
không thể từ chối được.

Hắn cười, lòng vui như nở hoa.
- Được!

Và mọi chuyện diễn ra cũng phần nào tương tự như suy diễn của hắn.

Binh!

Bốp!

Trong quảng trường vang lên những âm thanh thảm thiết, khiến người nghe không
khỏi rùng mình ớn lạnh.

Sau một lúc, có chàng thanh niên ung dung bước ra, thần sắc vui sướng mà lẩm
bẩm:
- Hóa ra đánh người đã đến thế! Bảo sao mà trên đời có nhiều kẻ lưu manh,
dùng sức kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu chứ.

Đằng sau hắn là thấp thoáng những hình ảnh của những tên lính Hải Quân cùng
chàng thiếu niên Mah đang nằm bê bết. Không khó để nhìn ra ngoài một số kẻ chỉ
bầm dập tím tái thì có một số kẻ đã gãy tay gãy chân. Điều đó được một số
người nhanh chóng đi thông tri cho thủ lĩnh của quân khu này.

Ông Cadi Cashed là một Hải Quân có quân hàm Thiếu Tá, trước kia thì ông cũng
là một người hiền lành nhưng sau khi bị một đám Hải Tặc tra tấn cho đến mất đi
một con mắt thì tâm lí ông bắt đầu biến dạng. Thích làm ra những chuyện thương
thiên hại lí tỉ như hấp diêm con gái nhà lành, giết người phóng hỏa trong thầm
lặng, cứ bảo đó là do hải tặc làm sau đó ông lại hóa trang thành tướng quân vĩ
đại, đem bọn chúng bắt đi để nâng cao chức vị cùng danh vọng. Thời gian thấm
thoát thoi đưa thế mà công việc ác của ông càng ngày càng nhiều, tâm lí vặn
vẹo đến trình độ đáng sợ… Bất quá, trong lòng ác độc nhưng ông cũng còn có
được sự lãng mạn nho nhỏ đó là thằng con trai. Ông dường như có thể làm bất cứ
điều gì vì nó.

Hôm nay tâm tình của ông khá ổn, chỉ giết vài ba người, hấp diêm vài ba em là
có thể ngủ một giấc thật ngon mà không bị đánh thức bởi ác mộng.

Đang an lành thì bỗng dưng bị một tên lính chạy vào, hốt hoảng kêu:
- Thiếu gia bị, thiếu gia bị…!

Ông choàng người dậy, lo lắng hỏi:
- Cái gì? Thiếu gia làm sao?


  • Hắn ta bị đánh rồi.


  • Ai!!?
    Ông ta gầm lên.


Đứa con trai của ông là thiên kim cành vàng lá ngọc, sao có thể để cho kẻ nào
đánh được. Nhất định phải bắt kẻ kia tra tấn đủ những trò mà ông nghĩ ra trong
quá trình học hỏi những phương pháp tra tấn man rợn nhất.


  • Lyhal de Encesed! Hắn ta đang ở ngoài, chậm rãi đi về phía Cảng.


  • Chết tiệt!
    Ông ta giận dữ quát lên, điên cuồng chạy đi về phía đó.


Dương Huyền đang du ngoạn trên con đường núi vắng vẻ, quay người lại nhìn cả
quân khu của Hải Quân được treo mình lên vách núi, dưới là mặt biển có con
sóng nhấp nhô thì cũng không khỏi thán phục kĩ sư đã xây dựng nên công trình
thế này. Nếu mà đặt ở thế giới trước kia thì nó sẽ hơn phân nửa trở thành một
địa điểm du lịch hấp dẫn người xem.

Bỗng hắn thấy có bóng đen nhanh chóng về phía này, sau lưng của hắn là bụi đất
mịt mù do di chuyển với tốc độ quá nhanh bằng sức mạnh của đôi chân.


  • Đứng lại thằng nhóc, đưa mạng mày cho ông!

Ông ta quát lên, một đấm tung ra.

Ông nghĩ rằng cú đấm của mình rất mạnh.

Ông cũng nghĩ rằng nó mạnh đến nổi sẽ làm cho chàng thanh niên kia mất nửa cái
mạng.

Dĩ nhiên.

Đó cũng chỉ là ông tưởng.

Dương Huyền cười nhạt khi nhìn thấy cú đấm của ông ta. Nó chậm cùng yếu đến
nỗi mà làm cho hắn có thời gian để quan sát cùng đánh giá ông. Thoạt nhìn ông
ta là một
người đàn ông cao lớn, đặc điểm khác người trên khuôn mặt của ông ta là bộ râu
quai nón được cắt tỉa chính tề cùng chiếc bịt mắt trái.

Ầm!

Dương Huyền tung ra một cước đá bay ông ta.

Bỗng nhiên, hắn nhận được thông báo của hệ thống.
“Lưu ý: Nếu ngài giết được ông ta thì sẽ nhận được EXP tương ứng.”
Bảng Trạng Thái.
Tên: Dương Huyền
Cấp: Phàm.
Skill:
- Cửu Chuyển Long Công ( Đệ Tam Chuyển )
- U Kiếm Kỹ ( Đệ Tam Kiếm – Huyễn Kiếm )
- Lục Thức ( Thành thạo )
Điểm: 25000.

Dương Huyền lắc đầu:
- Nếu ta giết ông ta chỉ vì điểm kinh nghiệm thì há chẳng phải là kẻ tội ác
đầy trời sao?

Dẫu sao thì hắn cũng là một con người Hiện đại, sống trong môi trường được
giáo dục. Cho dù có là NEET thì cũng là một NEET thiện lương cùng trong sáng.
Bất quá, khi nhìn vao Ông ta thì Dương Huyền lạnh rên, sắc mặt cùng dần lạnh
lùng, tuôn ra một ý niệm tàn sát.

Tên: Cadi Cashed
Cấp: Phàm
Thân phận: Là kẻ cùng hung cực ác, lấy chuyện táng tận lương tâm làm thú vui
của nhân sinh. Đã 1500 lần Hiếp dân, giết hơn 900 người…

Cadi Cashed ở trong bụi cây, thần tình ngáo đá.

Ông không hiểu tại sao mình lại nằm đây, thoáng hồi nãy ông còn đang định giết
chàng thanh niên kia mà? Không nhớ nữa, dường như trong khoảng tích tắc kia đã
có chuyện gì đó khiến ông không được thanh tỉnh cho lắm. Cũng có thể vì thế mà
ông xảy chân rớt xuống bụi cỏ này đấy chứ.

Cadi bước ra ngoài, hung thần ác sát nói:
- Thằng kia, mày đã làm gì con trai tao?

Sắc mặt Dương Huyền lạnh lùng, hắn đã có ý định muốn giết người.

Cadi giật mình khi cảm nhận được điều đó. Kinh nghiệm nhiều năm bảo ông phải
ngay lập tức giết tên đó đi bằng thủ pháp nhanh nhất chứ không thì thật sự có
chuyện.

Vèo!

Ông phóng đi, chân đạp ra một cước tàn sát.

Dương Huyền cười lạnh, dễ dàng đỡ được nó bằng một ngón tay.


  • Không thể nào!!!
    Đồng tử của Cadi co rút lại, ông đổi chân, liên tiếp tung ra hơn trăm cú đá
    trong một khoảng khắc. Nhưng chàng thanh niên kia giống như không thèm quan
    tâm, hắn ta chỉ với một tay đã dễ dàng phá đi thế công của toàn bộ các chiêu
    thức.
    Dương Huyền lẩm bẩm:

  • Tới lượt ta…

Rồi hắn tung mình lên, xoay người đá ra sau.

Chiêu Hậu cước đó khiến cho người của Cadi nổ tung ra, nội táng bắn tung tóe,
nhìn mà dọa người. Đồng thời thực lực của Dương Huyền trong khoảnh khắc đó
cũng được nâng lên, phảng phất sức mạnh của cơ bắp cùng tinh thần đều đã được
một lần cường hóa. Sự rõ ràng đó khiến cho hắn vừa sợ vừa vui, nhất thời không
biết làm thế nào. Dẫu sao thì hắn cũng vừa giết người nha…

Dương Huyền có chút kinh hãi, nhanh chân chạy xuống bờ biển.

Hắn ném sợi dây chuyển của mình ra để cho nó hóa thành một chiếc tàu ngầm. Ở
trên đó có một chữ Athena 01. Sau khi để nó ở chế độ tự động, Dương Huyền mới
ngồi xuống thở ra một hơi dài… Trước kia hắn đúng là có giết người qua nhung
lúc đó là do bị công pháp phản phệ, dẫn đến thần trí không minh mẫn. Nhưng hôm
nay lại khác, chính hắn đã chủ động muốn giết người ta nha… Nhưng mà tên đó là
một người ác độc, hắn lại nghĩ mình làm thế cũng là vì dân trừ hại, tâm trạng
mới ổn được chút ít.

Linh Linh mở miệng nói:
- Sợ à?


  • Sợ gì chứ? Chẳng qua không thích ứng thôi.

Dương Huyền lạnh rên:
- Những kẻ như hắn có chết trăm lần cũng đáng.

Linh Linh nói:
- Thế thì ổn.

Sau đó nàng liền im lặng. Dương Huyền cũng thở dài, biết nàng ta không muốn
nói chuyện, chẳng qua sợ thằng chủ nhân yếu nhược mình rơi vào tâm ma nên mới
trò chuyện. Thiết nghĩ nếu hắn mà mạnh mẽ một chút, thông minh một chút thì
nàng cũng chẳng quan tâm đến hắn nữa.

Dương Huyền đang ngơ ngẩn thì nhớ đến Hệ Thống, hắn hỏi:
- Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi đúng chứ? Mở gói quà ra xem nào.

“Tinh.
Mở ra gói quà.
Chủ nhân nhận được Thẻ Xuyên Không cùng Bồi Nguyên Đan*10.”


  • Bồi Nguyên Đan là cái gì thế Linh Linh?

Linh Linh đáp:
- Là một đan dược củng cố căn cơ của Tu Chân Gioi.

Dương Huyền gật đầu, phục dụng luôn.

Ở Tu Chân Gioi chia làm chín cảnh giới.

Là Tiên Thiên, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại
Thừa, Tán Tiên. Ứng mỗi cảnh giới là các “chuyển” của Cửu Chuyển Long Công.
Bất quá công pháp của hắn cũng khá khác biệt, cơ thể không sinh ra Kim Đan hay
Nguyên Anh gì đó mà chú trọng hơn ở cơ thể cùng cốt cách. Chẳng hạn khi hắn ở
“Đệ tam chuyển” thì Long Công tu ở Cột sống, cao hơn là Nội tạng, Não… Với sức
mạnh của hắn hiện giờ thì một quyền có thể đánh nát cả một ngọn núi nhỏ, cũng
có thể Lăng Không ở trên bầu trời. Thậm chí nếu hắn nguyện ý thì có thể chế
tạo ra những tấm phù chú hoặc phi kiếm có uy lực mạnh mẽ nhưng thiết nghĩ đó
chỉ là vật ngoài thân, không nên lạm dụng thì tốt hơn.


Du hành qua các vũ trụ - Chương #6