Mất Hết.


Và đúng là như thế, nó đúng là công cụ giết chóc đắc lực trong tay của Dương
Huyền. Những lần mà nó vung lên vung xuống là sẽ có một hoặc đôi ba xác chết
ngã xuống. Đã hơn năm lần như thế rồi, máu cũng đã dính khắp người của hắn.

Sao nhỉ?

Có một cái gì đó đang trổi dậy trong con người của Dương Huyền.

Nó cứ bảo:
“ Giết đi, giết hết chúng đi. Giết chúng rồi mi sẽ thỏa mãn được cái sự ham
muốn của mi thôi.
Đúng thế, mi không hề là một kẻ luong thiện, mi giết chúng đi!
Hình ảnh mi giết người sẽ là hình ảnh ngầu nhất trong cuộc đời mi, để mi có
thể thăng hoa cùng tâm trí và thể xác!
Giết chúng đi!”

Âm thanh mang theo ma lực, thấm nhuần đầu óc của Dương Huyền.

Hắn tin vào lời nói của âm thanh bí ẩn đó, điên cuồng xông về phía trước để
chém giết.

“Tinh.
Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ...!”

Âm thanh hệ thống vang lên trong cái sự điên cuồng đó, dĩ nhiên rồi, nó chẳng
còn cách nào làm cho Dương Huyền tỉnh lại.

Giết!
U Ma Tử Huyền Kinh điên cuồng vận chuyển, âm thanh ma quái từ nơi sâu thẳm đó
như vượt qua hàng loạt thời không, hiện thế lên con thuyền đang rơi vào vực
sâu này.
- Ta sẽ giết hết chúng mi!

Xoạt!
Cái đầu bay lên, máu phun ra như cột nước.

Lại một người đàn ông bị Dương Huyền chém đứt đầu.

Nó gợi nhớ lại thảm cảnh trước, khi mà cô nàng Otton bị chém đầu. Không nghi
ngờ gì nữa nó là liều thuốc kích thích cho Nữ Hoàng, giúp nàng nhanh chóng lên
cơn, cùng Dương Huyền đầu kiếm.

Thật ra mà nói, Dương Huyền không giỏi Kiếm lắm, cậu chỉ có một Kiếm Kỹ thôi.

Nhưng mà, U Ma Tử Huyền Kinh lại có năng lực đặc biệt, nó làm cho cơ thể hắn
không chỉ cứng rắn như sắt, thép mà còn tỏa ra một hơi thở chết chóc cùng mai
quái, khiến cho những kẻ chạm vào không chỉ đầu óc mê mẩn mà đôi khi còn hóa
thành xác chết bởi chính sự sơ xuất trong nhất thời đó.

“Không ổn, tên này có điều kì quái!”
Mọi người bỗng khựng chân lại, để cho Caron đối mặt với Dương Huyền.

Nàng chém xuống một kiếm mang tên Thần Trảm!

Xoẹt!
Dương Huyền đã cố gắng tránh né nhưng cánh tay của hắn cũng bị chém phăng đi
vì chiêu kiếm quá mức bá đạo đó. Đồng thời, tay còn lại cầm Yami của hắn lại
chẳng yếu thế, chém ra một Ảo Kiếm.

Nhưng đáng tiếc, nó đã bị Caron chặn lại.

Phập!

Lợi dụng cơ hội đó, nàng đâm một kiếm vào ngực Dương Huyền, lại kinh ngạc vô
cùng vì trong hoàn cảnh không thể đó mà hắn lại có thể tránh được chỗ chết.
Bất quá, điều đó cũng chỉ làm cho nàng ta ngạc nhiên mà thôi chứ không hề có ý
nương tay, thậm chí điều đó còn làm tốc độ sử kiếm của nàng tăng nhanh gấp
bội.

Nàng biết chứ, chàng thanh niên trước mặt nàng đã sa chân vào cái cảnh giới
điên cuồng cho nên hành kiếm cực tệ, chỉ có bản năng. Nhưng nàng tự tin rằng
cho dù hắn ta có bình thường đi nữa thì cũng không thể đánh bại nàng trên
phương diện Kiếm Thuật cùng Thể Thuật, huống chi, nàng còn có chiêu bài khác.
Một thứ mà đã khiến bao kẻ anh tài và sát nhân cùng hung cực ác mất mạng trên
vùng Biển Đông này!

Cơn đau làm cho Dương Huyền thoáng chốc tỉnh táo lại, đôi mắt đỏ lự bất thường
kia đã có chút ánh sáng.

“Linh Linh, chuyện gì đã xảy ra với ta thế?”

“Ngài bị rơi vào Tu La Đạo rồi!”

Là sao?
Dương Huyền nghi hoặc khó hiểu, trong lúc nói chuyện cùng Linh Linh thế mà
cũng chém được một cô nàng đang bổ búa lên đầu mình. Hắn chắc chắn rằng đó
chính là cái cách để khiến cho Nữ Hoàng của Vùng Biển Đông tức giận và cũng là
phương thức thể hiện cái trí tuệ ngu đần của hắn. Đáng lí ra hắn nên chạy đi
vì trong hoàn cảnh thế này, cho dù giết được nhiều hơn nữa thì hắn cũng chỉ có
một con đường chết, huống chi kẻ đối đầu với hắn lại là Nữ Hoàng Caron!

“Tu La Đạo là cái gì?”
Dương Huyền hỏi.

“Tâm cảnh ngài không đủ cho nên dẫn tới U Ma Tử Huyền Kinh làm rối loạn tâm
trí cùng nhân cách. Trạng thái này người ta gọi là Ma khiển Nhân, cũng chính
là trạng thái khi mà sinh linh bước chân vào Tu La Đạo!”

“Khó hiểu quá, nhưng ta làm sao mới lấy lại được thanh tỉnh. Ta nghĩ nếu cứ
tiếp tục thế này thì ta sẽ hỏng mất.”

“Phế bỏ tu vi, chặt đứt gốc rễ U Ma Tử Huyền Kinh! Mặc dù có chút khó khăn đối
với phàm nhân nhưng ngài được Hệ Thống Huyền Hoàng hỗ trợ, chỉ cần tặng cho nó
chút điểm là ngài sẽ được nó hỗ trợ và thành công thôi.”

“Không thể nào.” Dương Huyền kêu lên: “Ta mới bắt đầu bước chân vào con đường
Tu Luyện, làm sao có thể từ bỏ được cơ chứ!?” Hắn khá là bất mãn với cách trả
lời của Linh Linh, cho dù nó là phương pháp duy nhất thì cũng quá khó cho hắn.
Trước kia, hắn chỉ là một thằng nhóc học phổ thông, suốt ngày chỉ biết đến
truyện, có ước mơ to lớn đối với thế giới Tu Luyện. Lúc này đạt được, làm sao
hắn nỡ từ bỏ cơ chứ?

“Tùy ngài, nhưng ngài sẽ bị Điên và không còn biết mình nữa đâu!”
Linh Linh vẫn giữ cái giọng điệu lạnh như băng đó mà nói chuyện, chắc cô nàng
mặc dù xưng hô Dương Huyền là chủ nhân nhưng mà cái sự sống chết gì đó của hắn
nàng cũng chẳng quân tâm mấy đâu nhỉ?

Zoẹt!
Dương Huyền lại đứt thêm cánh tay nữa, thanh Yami rơi xuống nền phát ra những
âm thanh hỗn loạn.

Hắn hét lên đau đớn, nhưng cũng chẳng chịu thua, tung ra mấy cược làm trọng
thương những kẻ bao vây lấy hắn.

“Hệ thống, mau lấy ra công năng chữa trị!”

“Thưa chủ nhân, điểm của ngài không đủ, không cách nào sử dụng Công năng!”

Dương Huyền cắn răng, nói:
“Bán đi Dị Năng không gian!”

“Dị Năng Không Gian giá 10000 Điểm, xin hỏi có bán hay không?”

“Bán!”

“Sử dụng Công năng Chữa Trị hoàn toàn!”
Dương Huyền âm thầm quát lên, sau đó âm thanh hệ thống vang lên một hồi thì có
ánh sáng thần thánh bao phủ lấy hắn.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của kẻ thù, tất cả những vết thượng, bao gồm tay chân
của hắn khôi phục hoàn toàn.


  • Không thể nào, tay chân hăn mọc lại kìa!
    Có người hét lên.


  • Hắn ta có Trái Ác Qủy, mọi người cẩn thận!
    Caron quát lên, nàng cảm nhận được sức mạnh của chàng thanh niên kia có chút
    quen thuộc, nó liên quan đến Sinh Mệnh!


Nhưng điều đó không làm cho nàng ta chùn bước, thanh kiếm katana màu trắng bên
người chàng chém ra một chiêu cực mạnh!

Thần Long Trảm!

Kiếm khí vô hình trảm ra, cả một góc con thuyền bị nàng chém ra làm đôi, vết
cắt ngọt lịm.

Nhưng đáng tiếc cho nàng, Dương Huyền đã trở lại trạng thái đỉnh, có thể tránh
thoát được chiêu kiếm đó. Dĩ nhiên, với sự chênh lệch thực lực hai bên thì nó
không hoàn toàn, một vết chém lại hiện lên mình hắn.

Oành!

Dương Huyền đạp ra sau một cước, gió xanh rít gào, cú đá của hắn có thể làm
cho cơ thể của một con quái thú văng ra xa nhưng Caron chỉ dụng thân kiếm đỡ,
thế mà sức mạnh dội ngược lại thôi mà đã làm cho hắn phải bay ngược ra sau!
Thật khó có thể tưởng tượng được một cô gái làm sao lại có thể có được thứ man
lực đến rợn người như thế.

Lúc này Dương Huyền chẳng hề đắn đo mà chạy thật nhanh xuống biển.
Trong lúc rơi, hắn vừa cố tránh né những đạo kiếm khí sắc bén của chúng hải
tặc, vừa âm thầm bảo hệ thống mua cho một cái Cano. Nhất định là vì cái nhất
tâm nhị dụng đó cho nên hắn không thể toàn tâm toàn lực mà chống trả được toàn
bộ sát chiêu, thế cho nên một cái Chùy do đàn em Caron đã làm một cánh tay của
hắn bị nát bét. Tiếp đó, cả lồng ngực cũng bị một thứ vũ khí có dạng một quả
cầu sắt đánh bể đi.

“Chết tiệt!”
Hắn lẩm bẩm, con Thủy quái nào đó đã ở dưới biển canh sẵn, khi thấy Dương
Huyền lao xuống thì một ngụm nuốt trọn. Nhưng chưa được bao lâu thì Dương
Huyền lại tung ra một đấm cực mạnh làm cho cơ thể nó bị thủng một lỗ rồi chiu
ra ngoài, nhảy lên chiếc Cano nọ!

Hắn cười hắc hắc sau nhường ấy sự nguy hiểm:
- Tạm biệt nhé những cô nàng!

Bỗng nhiên, hắn trợn tròn mắt khi thấy thần sắc của Caron thay đổi, chẳng biết
từ lúc nào mà mái tóc của nàng ta đã bạc trắng. Mà chuyện đó không quan trọng.
Thân kiếm được nàng ta cầm lên trên đỉnh đầu với thế chém xuống đang phát ra
thứ ánh sáng chết chóc cực kì rợn người. Nó không nghi ngờ gì nữa mà sẽ là một
sát chiêu đích thưc!
Ngạ Qủy Kiếm!

Zzo!

Dương Huyền hét lên, nửa người cậu bị chém phăng đi, cả cái Cano cũng bị hóa
thành hai nữa.

“Hệ thống, mau sử dụng Công năng Chữa Trị Hoàn Toàn!”
Thứ ánh sáng thần thánh kia lại hiên lên trước mắt chúng Hải Tặc, nó cũng như
ban nãy, làm cho những vết thương cùng tứ chi của hắn mọc lại. Xuất hiện trước
mặt mọi người lại là một chàng thanh niên tuấn tú, hoàn hảo không tì vết!

“Khốn kiếp!”
Caron tức giận đến nổ phổi, lại là một sát chiêu tung ra.

Lần này Dương Huyền đã có phòng bị, bơi thật nhanh về phía xa!

Hắn lặn xuống thật sâu dưới đại dương rồi mua một chiếc tàu ngầm, lặn sâu hơn
nữa.

Trên con thuyền, Caron thần sắc dữ tợn, dung mạo của nàng đã hoàn toàn bị vặn
vẹo bởi tâm tình tiêu cực. Nàng là Nữ Hoàng của Biển Đông, uy danh hiển hách,
thế mà cái uy danh đó lại bị một thằng nhãi mới qua tuổi trường thành làm nhục
nhã.

Thậm chí, một số chị em của nàng còn bị hắn chém chết!

Đó là điều đáng buồn, đáng giận hơn bao giờ hết!

Nàng ra lệnh trong sự tức giận:
- Giết hắn cho ta, phải tìm được hắn rồi chém hắn thành muôn mảnh.

Mọi người cũng tức, cũng có kẻ ngu si mà tin lời, nhưng dĩ nhiên, cũng có một
số kẻ còn giữ được tỉnh táo cùng trí tuệ.
- Thưa Nữ Hoàng, chuyện này không thể.


  • Có gì mà không thể, ý ngươi là ta sẽ bỏ qua cho hắn sau chuyện đã giết chị
    em của ta cùng nhục nhã ta đến thế!?


  • Thưa không Nữ hoàng, hãy nghe ta, một người đã cùng vào sinh ra tử với ngài
    bao nhiêu lần nói đôi lời… Hắn ta không phải là một người thiện chiến lắm, đa
    số chỉ dựa vào bản năng chém giết nhưng sức mạnh của hăn lại cực kì quái lạ.
    Hơn nữa, hắn có một thứ sức mạnh giống như ngài, có thể hồi phục lại sau những
    lần bị chém đi, thậm chí có khi năng lực đó còn mạnh hơn cả ngài nữa…


Dừng một chút như đê cho Caron cùng các thành viên hiểu được, nàng lại nói:
- Ngài nghĩ xem, ngoài ngài ra, ai có thể đánh bại hắn ta nữa?


  • Ta hiểu, nhưng chẳng lẽ lại bỏ qua hắn như thế?

Nàng kia cười, lắc đầu, sau đó đưa ra một kế sách khiến mọi người mắt sáng
lên:
- Hiển nhiên là không rồi thưa Nữ Hoàng, ngài nhớ không, lần trước ở vùng
biển này có một con quái thú mạnh mẽ đã bị ngài chém đứt một chân sau khi đại
chiến. Nó cực mạnh! Nếu bây giờ chém chân nó ra, khiến mùi máu của nó lan tràn
trong biển, nó sẽ nổi điên mà đến. Theo ta thấy thì gã kia cũng chẳng thể nào
trong thời gian ngắn đi xa khỏi khu vực này, nhân loại trong biển lại bị hạn
chế, nếu bị quái thú bắt trúng thì chẳng phải…

Caron mắt sáng lên, khen:
- Kế hay!

Sau đó nàng cùng đông bọn thức hiện kế hoách, ai nấy đều nở một nụ cười lạnh
trên môi.

Họ đang thực hiện, bỗng một người hét lên:


  • Caron sama, có Hải Quân tới!


  • Có Hải Quân?
    Caron mặt mày đen lại, nàng nhanh chóng ném cánh tay con quái thú xuống y như
    kế của cô nàng đầy trí tuệ kia rồi ra lệnh:


  • Chúng ta đang ở thế yếu, không tiện đối đầu, mau chạy đi thôi!


  • Dạ!


..

Dương Huyền điều khiển còn tàu ngầm nấp ở một bãi loạn thạch dưới đáy biển.
Hắn nghĩ răng sẽ chẳng có con quái thú nào tấn công được vào nơi kín mít thế
này đâu.
“Linh, ta cảm nhận được cảm giác tiêu cực kia đang sôi trào, chẳng lẽ thật sự
không còn cách nào khác để khống chế sao?”

“Không có đâu.”
Linh Linh nói.

“Không có sao?”

“Không có!”
Âm thanh của nàng cũng đơn giản là lạnh tanh như thế, chẳng có chút sức sống
tiềm tàng nào cả.

Nhưng sau đó, hắn bất ngờ cùng kinh ngạc khi nghe được nàng ta thở dài.
Nàng nói:
“Bỏ đi cũng là một loại tâm cảnh, đúng là ngài không thể khống chế được U Ma
Tử Huyền Kinh mà.”

“Ta chẳng muốn tâm cảnh gì cả, thứ ta muốn chí là sức mạnh.”
Dương Huyền nói, hắn có chút bất mãn với cô nàng này.
“Ngươi là người hầu của ta mà có thái độ như thế, thật sự không phải chút
nào.”

Linh Linh chẳng màn đến giọng điệu đã biến chất của Dương Huyền mà nói:
“Có sức mạnh mà tâm cảnh của ngài không đủ thì sẽ bị nó khống chế, trở thành
tội đồ của Tham Sân Si cùng Thất Tình Lục Dục, chẳng phải là một chuyện thật
đáng thương à? Nhưng nếu ngài chú trọng hơn vào tâm cảnh, những thứ đó sẽ
chẳng ảnh hưởng đến ngài, ngài sẽ sống như ý mình, tiêu dao, rồi sẽ khống chế
được U Ma Tử Huyền Kinh thôi!”

“Con người là sinh vật, nó có Tham Sân Si cùng Thất Tình Lục Dục, cái thứ Tiêu
Dao mà cô nói chẳng qua cũng chỉ là một loại Dục mà thôi. Giong nhau!”

“Ý kiến không tồi, nhưng là cảnh giới của phàm nhân.”
Linh Linh cười ha hả, giọng điệu đã đổi khác đi rất nhiều:
“Tiêu Dao sẽ là cái mà Đạo tặng cho ngài, lúc ngài tâm cảnh đủ nó sẽ tự nhiên
mà đến, chẳng cần cầu cho nên nó sẽ không là một loại Dục! Còn cái thuyết con
người là sinh vật bao hàm Tham Sân Si cùng Thất Tình Lục Dục thì quả là không
sai. Nó còn thật chính xác nữa cơ. Cũng chính vì thế nên người ta mới muốn tu
luyện, mới muốn bỏ đi những thứ làm mình lu mờ, mới bước chân lên Tiên Đạo!
Nhưng thử hỏi, nếu ngài bị U Ma Tử Huyền Kinh khống chế, rơi vào Mê Đạo, Sát
Đạo, Tu La Đạo thì ngài sẽ không là ngài. Những tâm tình cùng tính chất tiêu
cực sẽ như một con ma thú, dần dần gặm nhấm tâm khảm của ngài, rồi đến một
ngày không xa, ngài chỉ còn là một sinh vật chỉ biết giết chóc làm niệm vui,
một Đai Ma Đầu chân chính không biết đến mình là ai, sinh ra từ đâu… Đáng
sao?”

Dương Huyền im lặng, suy ngầm về những điều mà Linh Linh vừa nói.

“Nhưng nếu ngài có được tâm cảnh thì khác, ngài có thể sẽ không muốn mình có
cái tâm như những bậc Thánh nhân, Tiên gia là cục đá, cây cối, luôn luôn hờ
hững những thứ ngoại giới. Nhưng nó sẽ khiến ngài được khinh an, trong chém
giết vẫn còn bảo trì một mảnh quang minh của trí tuệ, ngài vẫn sẽ là ngài, mãi
mãi!”

Dương Huyền nghe song thì người run lên, có thứ gì trong tâm của hắn đẫ được
giải khai.

Hắn thu mình lại, để cằm lên chân rồi nhắm mắt suy nghĩ.

Nghĩ mãi…

Đến cuối cùng, hắn thở dài một hơi.
“Được rồi, ta bỏ!”

Linh Linh nói:
“Thế là tốt!”

Giong của nàng ta lại khôi phục lạng lùng, chẳng còn có cái cẩm xúc như khi
nãy nữa.

“Tiểu Linh… cảm ơn!”
Phải khó khăn lắm Dương Huyền mới nói ra được câu này những đáp lại là sự im
lặng của Linh Linh.

Phù!

Hắn thở dài một hơi, nói cho Hệ thống:
“Hệ thống, phế bỏ tu vi của ta đi. Đồng thời, ta cũng muốn bán đi U Ma Tử
Huyền Kinh.”

“Ngài xác định?”

“Xác định!”

Ầm!

Một thứ sức mạnh gì đó trong người hắn bị rút ra, mái tóc của hắn cũng vì thế
mà trở thành một màu bạc trắng, sinh mệnh dần dần trôi qua. Hắn phải dùng Điểm
của mình thì mới khôi phục được bộ dạng trước nhưng mái tóc thì lại chẳng thể
nào hồi phục được nếu như không dùng một số điểm lớn.

“Đó là vết tích sau khi tán công của mấy bộ Ma Công, ai cũng thế, rất khó
chữa.”
Linh Linh giải đáp thắc mắc cho hắn, song nàng cũng gợi ý luôn:
“Ta nghĩ nếu ngài muốn bắt đầu lại thì tốt nhất cứ từ từ mà đi, đừng có chọn
cái lớn lao quá làm gì kẻo uổng phí công sức.”

Dương Huyền gật đầu, hắn hiểu được những lời nàng nói sau khi trải qua được
một số chuyện vừa rồi. Hắn nghĩ mình nên biết chấp nhận rằng hắn không phải là
dạng người có tiềm lực vô song để một bước lên trời.

Khi nhìn lại Bảng Trạng Thái, hắn không khỏi cười khổ.

Name: Dương Huyền
Skill: Không có.
Điểm: 30000!

Nhưng cũng may, hắn còn có Điểm, là tiền đề để hắn gây dựng lại cơ nghiệp!


Du hành qua các vũ trụ - Chương #5