Chiến Đấu.


Dương Huyền thật không ngờ!

Hắn rất ngạc nhiên khi biết rằng chủ nhân của con thuyền hải tặc này lại là
một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt Tây phương diễm lệ cùng thân hình quyền rũ đó
có thể miểu sát đa số đàn ông khi nhìn vào…

Đặc biệt là đôi mắt của nàng, một màu xanh biếc như biển cả, sóng nước chập
chờn, khiến bao kẻ nếu không giữ vững tâm trí thì ắt sẽ bị men tình làm ngất
ngây.

Nàng ngồi trên chiếc ghế phía cao, chống cằm, chiếc áo choàng trắng phủ dài,
nhìn xuống bằng ánh mắt lạnh lùng như Nữ hoàng băng giá.

Hai bên nàng là những hải tặc nữ, có người cao lớn phi phàm, cơ bắp cuồn cuộn
như đàn ông. Cũng lại có cô gái nhỏ nhắn nhưng âm trầm, thi thoảng cầm cái kin
đâm vào con búp bê, trông quái dị không thể tả…

Ngoài những cô nàng quải đản này ra thì cũng có một số đàn ông, ánh mắt của họ
thi thoảng nhìn về phía vị thủ lĩnh kia với con mắt hâm mộ, xen lẫn chút dục
vọng nhưng họ biết rằng, nếu như mình dám mạo phạm cô gái này, nhất định sẽ
rất thê thảm.

Phải nói rằng con thuyền này rất rộng, chứa khoảng mấy trăm người, họ tụ tập
lại vây quanh chiếc ghế khiến nàng trông như Hoàng đế Lâm triều!


  • Ngươi là ai… dám cả gan đột nhập vào con thuyền này thì ắt hẳn cũng đã
    lường trước hậu quả rồi nhỉ?

Giọng nói của nàng - Caron nhẹ nhàng, mang theo làn gió mát. Nhưng ẩn trong
lời nói kia là sát cảnh đáng sợ. Dương Huyền dám chắc, với ngữ khí đó, nếu bản
thân mà không có thực lực giữ mạng thì nhất định sẽ táng thân nơi đây.


  • Ha hả!
    Hắn cười hàm hồ:

  • Tôi nào dám mạo phạm chứ, tất nhiên cũng không thể nói là đột nhập được, ta
    chỉ muốn đi nhờ con thuyền của vị tiểu thư đây mà thôi. Chỉ đáng tiếc rằng mấy
    thủ hạ của cô trung thành quá, người hiền lương như tôi đột ngột lên thuyền,
    họ tránh không được sự nghi ngờ rằng tôi có ác ý nên mới ẩu đả. Cô xem, tôi
    biết tất cả đây chỉ là hiểu lầm nên cũng không có ra tay mạnh lắm…!


  • Chủ nhân… tay tôi gãy rồi, phế rồi! Giấc mơ kiếm sĩ của tôi…
    Âm thanh nhỏ bé vang lên, Dương Huyền đen mặt.


  • Ngươi còn nói là không mạnh tay?


Saron lạnh giọng, đồng bọn xung quanh cũng ẩn hiện sát ý, đều nắm chắc vũ khí
của mình lên, nhất thời không khí có chút nặng nề. Nếu một người mới tu luyện
bình thường, chưa chém giết gì cả mà nhìn thấy cảnh này chắc phải run lên bần
bật nhưng Dương Huyền lại thấy chả có gì. Hắn đã cùng với những ảo cảnh do U
Ma Tử Huyền Kinh làm bạn nhiều ngày, tâm trí kiên định, sao tâm cảnh lại có
thể dễ dàng bị phá như vậy cơ chứ?


  • Chắc hắn bị bệnh về khớp rồi… chứ ta ra tay rất nhẹ, mấy con thú bị ta đá
    cho mấy trăm cú vẫn còn nhe răng đuổi giết ta nữa mà.
    Dương Huyền rất là vô tội nói. Hắn đâu ngờ được, không như trong tương tượng,
    nhân loại ở thế giới này cũng chả khác thế giới trước là bao, hải tặc bình
    thường chẳng qua chỉ là có tí man lực mà thôi, mặc dù hắn đã ra tay rất nhẹ
    rồi nhưng những tên xương cốt kém cỏi này vẫn ăn thiệt thòi lớn.


  • Con mẹ mày, ăn nói hàm hồ!


  • Thủ lĩnh, để em ra trận giết thằng này, trả mối thù cho huynh đệ có giấc mơ
    kiếm sĩ đây.


  • Đúng vậy, một thằng nhãi không quá hai mươi mà thôi ! Chủ nhân ngài hãy từ
    từ suy nghĩ cách để tra tấn nó đi, em cùng đồng bọn sẽ bắt sống hắn.


  • Để ta lên cho!


  • Để ta!


Âm thanh từ mấy thằng đực tựa háu gái vang lên, họ muốn dùng thực lực của mình
chứng tỏ cho chủ nhân biết. Lỡ đâu nàng chú ý đến mình, đưa mình trở thành
người hầu cận kề thì… Nghĩ tới đây, mặt mày tên nào tên nấy hưng phấn, quên đi
cả chính mình.

Cô gái đứng gần nàng Thủ Lĩnh thấy tình cảnh nhốn nhào, vốn đã chán ghét mấy
đứa đàn ông này, nhíu mày quát lớn :
- To gan, em gái của ta chưa có lệnh, đám nhãi nhép chúng bay dám lên tiếng !

Đám đàn ông cả kinh, vội vàng gật đầu vâng dạ :
- Dạ ! Chị nói đúng, là chúng em không biết !

Dương Huyền nhìn chúng mà lắc đầu. Thật thảm hại làm sao, con trai chí tại bốn
phương, mặc dù vì lí do nào mà đứng dưới trướng của một người phụ nữ, lại còn
sung sướng, khép nép như vậy thì cũng thật là nhu nhược.


  • Thôi đi !
    Saron nhíu mày đẹp, quát.

Chúng nhân ngoại trừ Dương Huyền hoảng hốt, vội vàng im miệng.
- Ngươi nói là ngươi muốn đi nhờ thuyền của chúng ta ?

Nàng nở bắt chéo chân, nhìn xuống Dương Huyền, cười nói :
- Nếu vậy thì chàng trai, cậu phải trả tiền công cho thuyền của ta nữa.


  • Tôi không có tiền !


  • Không phải tiền !
    Ánh mắt của Caron hiện lên tia sáng, nhìn thanh Katana có tên Yami treo bên
    hông Dương Huyền, nói :


  • Ta muốn là thanh kiếm đó.

Caron là một hải tặc mạnh theo trường phái Nhất Kiếm. Nàng rất lâu đã mong
muốn có một thanh kiếm sắc bén, đẹp đẽ, phù hợp với phong cách bản thân. Nhưng
cho dù nàng có đánh chiếm bao nhiêu thuyền Hải tặc trên vùng Biển Đông này đi
chăng nữa thì cũng chả thể tìm được thanh kiếm ưng ý.

Hôm nay vừa thấy thanh Yami kia thì liền nổi ý muốn chiếm đoạt. Nhưng nàng
xuất thân là quý tộc, mặc dù đã đi theo con đường hải tặc nhưng vẫn còn có một
chút lịch sự, chứ nếu không thì ngay từ ban đầu nàng đã hạ lệnh cho đàn em của
mình tấn công rồi vứt xác cho tên ăn mày khốn kiếp kia xuống biển rồi.

Chắc đó cũng là nguyên do mà nàng được người ta xưng tụng là Nữ Hoàng Biển
Đông – một danh phận cao quý do những người đi biển đặt cho !


  • Nàng muốn nói là thanh Yami này ?
    Dương Huyền cười hỏi.


  • Yami ? Bóng tối ư ? Thật thú vị, quả nhiên là một cái tên hay !
    Nàng cười thích thú, gật đầu :


  • Không sai !

Dương Huyền đã không còn cười nữa, mặc dù hắn không phải là kiềm sĩ, nhưng bảo
hắn đưa một thanh kiếm sắc bén như thần để làm lộ phí thì không thể nào. Chẳng
lẽ chỉ còn cách nhảy xuống biển rồi dùng sức mà bơi tới chỗ Hải Quân sao ?


  • Xem ra ta phải dùng bạo lực rồi nhỉ… Ôi ôi, đó là thứ mà ta vừa yêu vừa hận
    đấy .

Nàng lắc lắc đầu, âm thang mang theo chút tự diễu, chả biết điều mà nàng vừa
nói là thật hay giả. Dương Huyền nghe vậy môi mấp máy nhưng cuối cùng cũng
nuốt xuống điều mình muốn nói : Không thích bạo lực mà lại làm Nữ vương Hải
tặc ?


  • Bao vây !
    Người đứng bên cạnh nàng là một cô gái cao lớn, thấy ánh mắt của Caron nhìn
    mình thì hiểu ý ngay, lập tức ra lệnh. Đám hải tặc nam nghe lệnh, sắc mặt hưng
    phấn kèm theo một cỗ khát máu, nhanh chóng bao vây lấy Dương Huyền lại.

Hắn thở dài ai thán:
- Làm thật sao… ta còn chưa chuẩn bị cho lần đầu tiên nữa…

Đúng vậy !

Là lần đầu tiên giết người… hắn chưa chuẩn bị ! Mặc dù ngoài trừ vị nữ vương
trên cao cùng một hơi thở không rõ ràng trong khoang thuyền ra thì hầu như chả
có ai ở nơi này có thể đánh bại hắn cả. Hắn có thể chạy đi một cách dễ dàng…
có thể sẽ không phải giết người.

Nhưng lúc này đây, ánh mắt của hắn lại có một chút khát máu !

Khi tu luyện U Ma Tử Huyền Kinh, chẳng lẽ hắn đã bị những tư tưởng, cảm xúc
của những ảo cảnh đáng sợ đó ảnh hưởng rồi sao ?

Hắn cũng không rõ nữa, nhưng ngay lúc này đây, bản thân gã thật không bình
thường chút nào.

Thế nên, hắn lựa chọn ở lại !

Đứng giữa đám người bao vây, sắc mặt của hắn lạnh tanh, chả biết là buồn hay
vui. Caron ở trên cao nhìn xuống, bỗng cảm thấy quái dị, không phải từ sắc mặt
của Dương Huyền mà là từ cảm giác của nàng do hắn mang lại... Có một cút âm u,
một chút lăng lệ!


  • Giết !
    Nàng nhíu mày, ra lệnh :

  • Ottan ! Ngươi hỗ trợ bọn người dưới !

Cô gái bên cạnh nghe lệnh, dạ một tiếng rồi rút đao ra, nhảy xuống chiến đấu.

Giết !

Đám người đồng thanh hô lớn, ai nấy rút gươm đao ra, cười gằn với Dương Huyền.
Có thể là do họ khát máu, cũng có thể là vì mỹ nhân trên cao kia. Nhưng tất cả
đều không quan trọng, điều duy nhất ở đây là, họ muốn giết Dương Huyền !
Đại dương xanh thẳm, gió thổi mạnh …

Bóng đao sáng loáng, thiết chùy đi nhanh, Dương Huyền đứng trong loạn cảnh
liên tục tránh né, hạ gục đám nhãi nhép.

Nhưng thật không thuận lợi chút nào !

Wind storm !
Ottan ra chiêu, thanh đao của cô như cuồng phong bão tố, mỗi đường ngang dọc
đều là sát chiêu. Dương Huyền ở trong hoảng loạn, hắn vận khí vào hai cánh
tay, đây là skill hắn tự học được giống như Ngạnh Khí Công, tiếng va đập leng
keng dữ dội do hai thanh kim loại vang lên, khiến người nghe phải chùn bước.

Đám đông trợn mắt !


  • Má ơi… tay không đại chiến đại đao… cái này còn là người sao ?


  • Thật mạnh quá, tốc độ của hắn thật nhanh ! Sợ ngang ngửa với Otton – sama
    chứ không đùa đâu.


Họ chưa từng thấy cánh tay bình thường nào có thể chống đỡ được đại đao của
Ottan cả ! Chẳng lẽ hắn ta đã ăn Trái Ác Qủy giống như Thủ lĩnh rồi ? Ottan
mặc dù mặt lành lùng nhưng trong lòng cũng hoảng sợ chả kém, mỗi đao mạnh của
nàng khi trúng cánh tay kia, như đúng phải thép, cánh tay trở nên tê rần.

May mắn là kinh nghiệm chiến đầu của tên kia quá non nớt ! Nàng đã hai ba lần
để lộ sơ hở chết người thế mà hắn ta lại không có phát giác ra. Cười gằn một
tiếng, nếu đối phương đã là tên non, vậy chi bằng sử dụng kế !


  • Là Trái Ác Qủy… không đúng, nghe tên nhãi kia kể thì thằng này tự bơi vào
    đây được. Người đã ăn loại trái đó làm sao có thể bơi chứ ?
    Caron ở trên cũng kinh ngạc chả kém.


Du hành qua các vũ trụ - Chương #3