Người đăng: Vincent032
Giật mình nhìn về phía gốc khuất của căn phòng, trong mắt Môn Hiển xuất hiện
một cậu bé, nhưng cũng không vì thế mà ông ta thôi giật mình vì ông nhận ra
cậu bé đó, đó là người đi cùng với La Thiên thiếu gia đến buổi tiệc tối hôm
qua và là người được cậu ta đánh giá rất cao trước ánh mắt của bao người có
thân phận cao quý khác, La A.
Theo thông tin mà Môn Hiển biết được thì tên La A này xuất thân chính là nô lệ
được La Thiên thiếu gia mua về. Trước đây tên này không đáng chú ý lắm nhưng
từng có lời đồn rằng La Thiên thiếu giá rất quý tên này và lời đồn ấy chỉ
thành sự thật khi chính ông nghe La Thiên thiếu gia đánh giá cao La A.
Thêm vào đó, thông tin bên trong dinh thự của gia tộc cao cấp như Khúc Lục gia
là điều khó rò rỉ ra bên ngoài nên hiển nhiên là ông ta không biết được rằng
không chỉ La Thiên thiếu gia xem trọng La A mà trong lòng những người làm việc
bên trông dinh thự, La A chính là một thiên tài được chính Gia chủ đại nhân
của Khúc Lục gia tộc, Khúc Lục Thừa Tiên công nhận.
Trầm Khung bước ra khỏi gốc khuất, miệng nở một nụ cười và cuối thấp người nói
-Thảo dân La A xin chào ngài thành chủ đại nhân.
Môn Hiển lúc này trong ánh mắt bối rối có chút khó hiểu nhìn lão Chẩm Thương
trong khi chính lão Chẩm Thương cũng không hiểu vì sao Trầm Khung lại bước ra
nên cũng ngạc nhiên theo.
Nhưng với lão, Trầm Khung làm việc luôn là có tính toán nên hiển nhiên là nếu
hắn đã hiện thân thì có nghĩa là hắn muốn nói chuyện với Môn Hiển và ông ta
biết mình phải làm gì
-Hà hà! Thưa ngài thành chủ, thật không giấu gì người, đây chính là người đứng đằng sau những việc mà người nói. Nói cách khác thì … mọi chuyện là do một tay cậu ta vẽ ra đấy. Thảo dân đây là người phối hợp với cậu ta trong việc tiến hành kế hoạch thôi ạ.
-Sao … lão Chẩm nói sao? … là do cậu ta à?
Môn Hiển hiển lúc này chính là có nhiều thứ chưa tiếp thu kiệp như tại sao hầu
cận của La Thiên thiếu gia là La A lại có mặt ở đây? La Thiên thiếu gia có
liên quang đến chuyện này à? Tại sao lão Chẩm lại nói là do một tay cậu nhóc
này vẽ ra?
Đứng đối diện nhìn biểu hiện của Môn Hiển, Trầm Khung lúc này cũng thở ra một
hơi nhẹ vì hành động liều lĩnh của mình. Nguyên vốn là Trầm Khung trong lúc
nghe đã tự phân tích rằng rất có thể lý do mà Môn Hiển tìm đến đây chính là để
tìm “một quân sư” cho mình vì không lý gì một vị thành chủ lại ăn mặc thế này
và còn bí mật đi gặp nữa, nếu nói ông ta có có ma trong lòng thì hắn không
tin.
Xét về mặt quan hệ, từ lâu Trầm Khung đã nghĩ là mình nên có một người quen
ngồi tại vị trí cao trên địa bàn mình hoạt động thì sẽ tiện lợi cho mọi việc
hơn và hiển nhiên người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Khúc Lục La Thiên vì
tên này chính là chùm của cả vùng này rồi. Thế nhưng sau khi suy đi tính lại,
Trầm Khung lại thấy tên La Thiên chính là tên vô dụng nhất và không có khả
năng giúp hắn nhất.
Vì về cơ bản, như thỏa hiệp mật giữa Trầm Khung và lão Chẩm Thương thì hắn sẽ
không hiện thân mình ra ngoài và tất cả đều sẽ do lão Chẩm ra mặt. Mục đích
chính của việc này đã thể hiện quá rỏ về tư tưởng của Trầm Khung chính là
không muốn ai biết đến mình.
Về lý do của việc này thì chỉ có thể nói rằng Trầm Khung là một kẻ có tính
cách khá là dị và cái dị này của hắn cũng chỉ vừa hình thành trong thời gian
gần đây thôi chứ nếu là con người của hắn ở thế giới trước thì sẽ không làm
thế này.
Căn nguyên chính dẫn tới việc này chính là do xung đột về hai tư tưởng lớn bên
trong tâm trí của Trầm Khung. Về một mặt, Trầm Khung là kẻ có tính bất khuất,
cầu tiến và có tham vọng riêng. Nhưng mặt khác hắn lại mắc kệt với lời thề sẽ
giúp phò tá La Thiên.
Theo lẽ thường mà nói, nếu chiếu theo lời thề thì Trầm Khung sẽ phải ở bên
cạnh La Thiên và bảo vệ cậu ta, phò trợ cậu ta đến cuối đời. Về cơ bản thì La
Thiên là thiếu chủ của Khúc Lục gia cai quảng vùng phía Tây Bắc của Đế quốc
nên việc này có thể xem là một vinh dự mà cả một đời người cũng khó mà có
được.
Nhưng chỉ đáng tiết thay rằng Trầm Khung lại là kẻ có tham vọng riêng
Hai tư tưởng đang xen nhau và dựa trên tình hình mù mờ về nội bộ gia tộc Khúc
Lục đã khiến Trầm Khung có quyết định rằng mình sẽ âm thầm tự lực làm cái gì
đó ở bên ngoài để tự tạo cho mình một “lựa chọn khác”. Và “lựa chọn khác” này
sẽ chính là cách mà Trầm Khung giúp La Thiên chứ không phải là chỉ đơn thuần
là đi bên cạnh và phò trợ cậu ta.
Đến lúc này đây, Trầm Khung phải đối mặt với một vấn đề mà muôn vàng người
“khởi nghiệp” nào cũng gặp phải mà trong đó cái chính là quang hệ. Đây chính
là vấn đề nhức nhối nhất mà Trầm Khung đang mắc phải sau khi loại La Thiên ra
ngoài vòng quang hệ. Mà hiển nhiên là không cần phải nói đến lão Chẩm Thương
vì lão ta nếu có quang hệ tốt thì đã không chỉ là bán tạp hóa như trước kia.
Và đó là lý do vì sao mà ngay sau khi suy luận ra được rằng rất có thể Môn
Hiển đang cần tìm sự giúp đỡ thì Trầm Khung liền nóng lòng và nhảy ra ngay. Về
cơ bản thì đây chính là một sai lằm của hắn khi mà đột ngột làm như vậy vì chỉ
một điều gì đó không đúng thôi cũng sẽ làm cho mội chuyện trở nên tồi tệ.
Trầm Khung đã nhận ra điều đó ngay sau khi hắn bước ra và phán 1 câu “xanh
rờn”. Nhưng dù sao thì lời cũng đã nói ra và sau khi xem xét nét mặt của Môn
Hiển, Trầm Khung trong lòng cũng có chút đở sợ hơn vì có vẻ như suy luận của
hắn đã đúng. Nhưng cũng từ lần này, Trầm Khung tự rút kinh nghiệm cho bản thân
để không còn tự mình đẩy mình vào hoàn cảnh như thế lần nào nữa.
Bình tĩnh lại, Trầm Khung nói
-Thưa thành chủ! Ngài không cần phải kinh ngạc như vậy. Thảo dân nghĩ ngài là người đến từ vùng đất trung tâm thì việc thấy các thế lực tại đấy sử dụng phương thức này cũng không phải là chuyện lạ gì. Từ xưa đến nay, các vị đế vương huyền thoại, các đại thế lực trên mảnh đất này có ai là không dùng cách thức này để đánh bóng tên tuổi và tạo dựng lợi thế cho mình
Nghe hết những gì Trầm Khung nói ra, vẻ mặt của Môn Hiển chuyển từ kinh ngạc
sang phần có vẻ như nghiêm tức hơn nhưng trong giọng điệu thì lại có phần pha
chút vui vẻ nói
-Ồ! Nói ra được câu này thì ta đây hoàn toàn tinh cậu là người nghĩ ra kế hoạch này rồi.
Trầm Khung nghe Môn Hiển nói thì liền biết ngay là mình lựa chọn đúng rồi nên
liền tươi cười mà khiêm tốn nói
-Thảo dân đây làm sao dám múa rìu qua mắt thợ chứ
Môn Hiển nghe vậy liền tươi cười nói
-Nếu ta thật sự là “thợ” thì đã không bị cậu đoán ra ý định rồi ha ha
-Ngài thành chủ đã khiêm tốn rồi
Trầm Khung nghe Môn Hiển khiêm tốn thế thì cũng liền bắt chước theo
Còn về lão Chẩm Thương, đứng nhìn một màng chào hỏi rồi lại cả hai cùng khiêm
tốn thì dù cũng không rõ lắm đâu là đâu nhưng trông như mọi chuyện đang tốt
thì lão ta đã thở ra một hơi và cùng ngồi cười theo thê Trầm Khung và Môn
Hiển.
Theo thông tin mà Trầm Khung được biết thì Môn Hiển là người đến từ vùng đất
trung tâm của Quang Minh Đế Quốc (vùng đất của Đế Vương) và theo như những gì
mà hắn thấy trong phim ảnh thì hắn nhận đĩnh rằng cái chiêu mà hắn dùng chẳng
qua chỉ là trò nhỏ nhặt với người sống tại nơi các thế lực lớn cát cứ và tranh
phong.
Trầm Khung tạm không hiểu lắm vì sao mà Môn Hiển lại vì trò nhỏ này mà cài
trang đi tìm lão Chẩm Thương nhưng hiển nhiên là để vị thành chủ này đánh giá
cao mình thì Trầm Khung chọn bác bỏ ý kiến của Môn Hiển cho rằng đây là một
cao chiêu mà thay vào đó là nhận định rằng “kế” mà hắn dùng chỉ là chuyện cỏn
con.
Và kết quả là thông qua biểu hiện của Môn Hiển đã cho thấy Trầm Khung đã đúng.
Nhưng đồng thời cũng cho thấy tên Môn Hiển này cũng không hề đơn giản như cách
mà ông ta thể hiện ra ngoài. Bằng chứng là việc ông ta thay đổi biểu cảm từ
ngạc nhiên sang nghiêm túc một cách ngay lập tức cho thấy những biểu hiện của
xúc trước đó chỉ là giả tạo và đồng thời cũng cho thấy những gì Trầm Khung nói
đã khiến ông ta hài lòng nên ông ta mới trở nên khiêm tốn với một đứa trẻ như
hắn.
…
-Thảo dân mạn phép hỏi thẳng! Không biết lý do thực sự để ngài tìm đến đây là gì?
Ngồi gần lão Chẩm Thương và đối diện với Môn Hiển, Trầm Khung cẩn thận hỏi
thẳng
Nghe câu hỏi của Trầm Khung, Môn Hiển không trả lời mà nhìn thăng vào Trầm
Khung. Bắt được cái nhìn của ông ta, Trầm Khung liền nhìn thẳng vào mắt Môn
Hiển và tự tin nở một nụ cười.
Thấy nụ cười của Trầm Khung, Môn Hiển thở ra một hơi và nói
-Đúng như cậu nói, La A. Ta thật sự cần tìm một người để cùng ta thảo luận …
Nói đến đây, Môn Hiển nhìn về phía Trầm Khung và bắt gặp ánh mắt tự tin của
hắn nhìn thẳng vào ông ta thì ông liền thở ra thêm một hơi nữa và nói tiếp
-Như mọi người đã thấy, ta đã đến đây một năm rồi. Về mặt danh nghĩa ta là người đứng đầu thành Na Lan này nhưng thật sự thì ta vẫn không thực sự là một thành chủ. Trong suốt thời gian qua, dù ta cố gắng nhiều nhưng vẫn không thể nào kiểm soát được Na Lan thành và các thế lực bên trong. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này ta sợ rằng mình không thể tiếp tục ngồi cái ghế này nữa và sẽ bị triệu tập về. Điều này làm ta thật sự cảm thấy căng thẳng nên cần phải tìm người để xin ý kiến.
Nghe đến đây, Trầm Khung nhất thời có thể hình dung ra được phần nào hoàn cảnh
của Quang Minh Đế Quốc lúc này. Về tổng quát, Trầm Khung cả gan dám nhận định
rằng Quang Minh Đế Quốc đang thực sự là không ổn và có khả năng sẽ diễn ra một
sự kiến lớn.
Để đi đến được nhận định này theo lời của Môn Hiển, Trầm Khung đã vận dung
những gì mà hắn được biết từ kiến thức mà hắn có được ở thế giới trước. Về cơ
bản, một quốc gia nếu tồn tại những thế lực lớn nắm giữa quyền lực dưới trướng
của một người được gọi là Đại Đế thì có nghĩa là nó theo chế độ phong kiến
kiểu châu Âu (thế lực thống trị bao gồm quý tộc, tăng lữ và lãnh chúa).
Với kiểu nhà nước như thế này thì quyền lực được xây dựng từ lợi ích và quyền
lợi. Nơi mà người đứng đầu là Đại Đế phải cân bằng ba hệ thế lực là quý tộc
(đặc trưng cho thương nhân), tăng lữ (đặc trưng cho tôn giao) và lãnh chúa
(đặc trưng cho thế lực có khả năng nắm giữ quân đội mà điển hình là các đại
gia tộc như Khúc Lục gia).
Thông qua việc Môn Hiển nói rằng ông ta sẽ bị triệu tập về nếu không thể kiểm
soát được tòa thành Na Lan dưới quyền của Khúc Lục gia cho thấy cán cân quyền
lực giữa ba thế lực đã có sự chênh lệch. Theo Trầm Khung biết thông qua game
Crusader Kings 2 và Europa Universalis 4 thì nếu chuyện này chỉ xảy ra mới mỗi
Khúc Lục gia thôi thì nếu đi đến đỉnh điểm của sự căng thẳng, có hai khả năng
sẽ xảy ra.
Một là thề lực Đại Đế chiến thắng trong việc làm suy yếu Khúc Lục gia bằng
cách tước hết thực quyền về mặt đất đai và quân đội hoặc thậm chí là tiêu diệt
hế Khúc Lục gia.
Hai là Khúc Lục gia sẽ phản kháng bằng việc tự triệu tập quân đội gia tộc và
tự dựng lên thành một thế lực độc lập để phản kháng lại trước sức ép của của
thế lực Đại Đế
Theo nhận xét của Trầm Khung, có thể Khúc Lục gia lúc này đang trong tình thế
vô cùng khó khăn và cân não. Về mặt tổng quang, Trầm Khung thấy rằng bất kỳ kẻ
nào rơi vào khả năng thứ hai thì đều có một kết cục duy nhất chính là bị tiêu
diệt vì một khi dựng lên lá cờ độc lập thì cũng có nghĩa là trở thành kẻ thù
với phần còn lại của Đế Quốc mà với Đế Quốc thì Khúc Lục gia không phải là đại
gia tộc duy nhất mà còn nhiều đại gia tộc khác các và họ mạnh không kém hoặc
có phần là vượt qua cả Khúc Lục gia.
Nhưng tất nhiên đó chỉ là suy đoán của Trầm Khung tạm thời thôi và hắn cần
phải có thêm nhiều thông tin nữa để có thể đưa ra cái nhìn chính xác nhất về
tình hình của Khúc Lục gia. Mọi chuyện có thể không tệ như thế nhưng Trầm
Khung cũng không cảm thấy lạc quang chút nào.
Chỉ nghĩ đến đây thôi thì đầu của Trầm Khung cũng đã âm thầm chảy đầy mồ hôi
lạnh rồi vì nếu mọi chuyện thật sự đi đến kết quả tệ như vậy thì việc phò tá
Khúc Lục La Thiên chính là vô cùng khó khăn và có khi mạng của hắn cũng khó
giữ ấy chứ.
Ở mặt khác, vẫn còn một viễn cảnh khác có thể xảy ra nữa, đó là chuyện này
không xảy ra với mỗi Khúc Lục gia mà còn xảy ra với các gia tộc khác. Và nếu
thật là như vậy thì vấn đề Đê Quốc còn phức tạp hơn Trầm Khung nghĩ thì hắn
cần thêm thông tin để đánh giá chính xác chuyện này. Nhưng tại đây, nếu mọi
chuyện đi đến kết quả tệ nhất thì … Trầm Khung thật sự là …
“Khoang đã! Mọi chuyện chả phải là rất tuyệt sao?”
Nghĩ đến viễn cảnh tệ nhất, Trầm Khung chợt lại cảm thấy có chút rạo rực trong
người. Có cảm giác như hắn chợt mong chờ nó xảy ra thật.
Một viễn cảnh tệ nhất, nơi mà Đại Đế mất quyền kiểm soát, các thế lực cát cứ
tự xưng hùng, Đế Quốc phân chia và một cuộc nội chiến bắt đầu.