Quyền Lực, Danh Vọng Và Uy Quyền


Người đăng: Vincent032

Trước cổng dinh thự, lão Vạ Hạc cung kính đề nghị đem La Thiên

-Thiếu gia! Tiểu nhân nghĩ người nên đem theo thêm hai cận vệ bên mình

Nhưng trái lại với tâm thế lo lắng của lão ta, La Thiên rất thoải mái mà vỗ vỗ
vai Trầm Khung và trả lời

-Không cần! Trong thành Na Lan này thì kẻ nào dám đụng đến ta chứ. Với lại có La A đi cùng thì ông còn lo gì nữa

-Chuyện này …

-Không có chuyện này chuyên kia gì cả! Đi thôi La A

Và dù kế đó lão Vạ Hác tính nói thêm lời nhưng đã bị La Thiên ngắt ngang và
quay lưng đi ra khỏi dinh thự.

Đi được một đoạn, Trầm Khung lên tiếng hỏi La Thiên

-Bình thường thiếu gia không thích ra khỏi dinh thự thì sao hôm đấy lại đồng ý đến?

La Thiên vừa đi vừa trả lời

-Là vì cha mình bảo rằng mình nên ra ngoài gặp những người có quyền lực để tạo thêm quang hệ và trải nghiệm xã hội bên ngoài.

Nghe vậy, Trầm Khung vui vẻ nói

-Ngài Gia chủ đích thật nói rất đúng

Chuyện là đã một tháng kể từ ngày Trầm Khung tiến hành chiến dịch quảng cáo
của mình, vào vài ngày trước thì thành chủ của Na Lan thành có cử người đến
mời Khúc Lục La Thiên đến dự một buổi tiệc mà ông ta đích thân tổ chức và còn
có mới rất nhiều người có máu mặt bên trong Na Lan thành đến dự.

Theo Trầm Khung biết thì thành chủ Na Lan thành tên là Môn Hiển. Về lý mà nói,
Na Lan thành nằm tại vùng cận rìa phía tây bắc Minh Quang Đế quốc nên đáng lẽ
ra là phải do người họ Khúc Lục cai quản, nhưng không biết sao mấy năm nay Đại
đê lại muốn người quảng lý thành trì phải là người của Triều Đình nên vào năm
trước Môn Hiển đã được cử đến để đảm nhận chức vụ thành chủ.

Ngoài ra, nói thêm một chút về thế giới này, Trầm Khung giờ đã hiểu tại sao có
người họ chỉ có một chữ nhưng có người thì họ lại đến hai chữ. Về cơ bản thì
theo như điển sử ghi lại “Ngày thần Minh Quang chém tan đám mây tà ác trên bầu
trời để mơ ra thời kỳ cho nhân loại phát triển. Để phân biệt dòng dõi của
những vị anh hùng đã xả thân vì nhân loại, thân Minh Quang đã đặc ân cho họ
được tự đặt họ mình có hai chữ.” Và cũng từ đó, thế giới mật định họ có có hai
chữ thuộc về giới quý tộc.

Thêm nữa, Trầm Khung lúc này mới được biết rằng người tại thế giới này có thọ
nguyên trung bình dài đến những một trăm hai mươi năm, người nào sống thọ có
thể lên đến một trăm năm mươi hoặc có khi gần hai trăm tuổi.

Lý giải cho sự trường thọ thế này, theo như Trầm Khung đọc trong điển sử thì
trước ngày thần Minh Quang hạ thế, con thế giới này cũng chỉ có tuổi thọ như
người ở thế giới của Trầm Khung, nhưng sau khi nhân loại cùng chư thần chiến
thắng được “tà ác”, “Thánh Quang” từ trên thiên giới chiếu rọi cả thế gian và
từ đó thọ nguyên nhân loại được tăng lên. Một câu chuyện đậm chất huyền huyễn
nhưng nhìn vào thực tế thế này thì Trầm Khung không thể không tin. Và đó cũng
là lý do vì sao “Thánh Quang” giáo lại là tôn giáo lớn mạnh nhất tại thế giới
này.

Và theo Trầm Khung biết thì quá trình từ lúc sinh ra đến lúc trưởng thành của
người ở thế giới này cũng như ở thế giới của hắn là khoảng hai mươi năm cho
việc trưởng thành về mặt thể chất. Từ lúc hai mươi tuổi đến lúc một trăm hai
mươi tuổi của người ở đây là tương đương với quá trình từ hai mươi đến năm
mươi của ta và sau một trăm mươi tuổi chính là quá trình lão hóa.

Trầm Khung biết được vụ này từ miệng lão Chẩm Thương một cách vô tình thôi và
lúc ấy hắn mới tá hỏa ra là lão ta đã một trăm năm mươi hai tuổi. Không những
thế, những người mà hắn từng ước chừng tuổi lúc trước thì giờ hắn phải nhân
lên độ gắp 3 lần thì mới ra tuổi chính xác của họ.

Thêm vào đó, Trầm Khung lúc ấy cũng đã không kiềm được mồ hôi lạnh chảy ra vì
nếu con người mà sống lâu như thế thì vốn tri thức có được là không thể dùng
cách nhìn của thế giới mà hắn từng sống để đánh giá rồi.

Phủ thành chủ nằm tại giữa thành phố và là một trong quần thể kiến trúc hành
chính của Na Lan thành. Nếu nói riêng phủ thành chủ so với dinh thự của Khúc
Lục La Thiên thì hiển nhiên là nhỏ hơn ít nhất 3 phần và nếu đem so cả quần
thể kiến trúc thì to hơn khoảng ba phần so với dinh thự của Khúc Lục La Thiên.

La Thiên tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân là con của Gia chủ nhà quý tốc sở hữu tòa
thành này nên hắn đi đến trước cổng thì hai tên lính gác liền cuối gập người
xuống hô “La Thiên thiếu gia”

Như một thoái tự nhiên, La Thiên phát tay một cái ý bảo hai tên lính gác miễn
lễ và bước vào bên trong phủ thành chủ.

Khúc Lục La Thiên bước vào sảnh lớn là lúc mọi người đến dự tiệt đã có mặt đầy
đủ trong sảnh chính tại phủ thành chủ. Thấy La Thiên đến, mọi người ngay lập
tức rẻ ra một đường ở giữa cho hắn cho và tất cả cùng khom người cúi đầu chào
“La Thiên thiếu gia”.

Lúc này đây, Trầm Khung mới thật sự cảm nhận được quyền lực của Khúc Lục gia
là lớn như thế nào.

Cái gì là quyền lực? Cái gì là danh vọng? Cái gì là uy quyền?

Hôm nay Trầm Khung chính thức được chứng kiến cảnh tượng này, nơi mà những kẻ
ăn mặc quý phái, từ già đến trẻ, từ trai đến gái, dù là xấu hay đẹp, dù trong
uy vọng hay không thì ngay tại đây, ngay trước uy quyền to lớn áp đảo của Khúc
Lục La Thiên thì tất cả đều phải cúi đầu, cho dù kẻ mà bọn họ cúi đầu chỉ là
một đứa trẻ.

Một cảm giác khác, một tầm nhìn khác, một cảm nhận khác.

Dù rằng đây không phải là lần đầu Trầm Khung nhìn thấy cảnh này và trước đây
hắn chỉ nhìn thấy qua phim ảnh nhưng chỉ cho đến khi tận mắt chứng kiến thì
thật sự phải nói là một cảm giác thật sự khó tả. Đến lúc này đây, Trầm Khung
đã hiểu được vì sao có bao kẻ liều cả mình vì cái gọi là quyền lực, chấp nhận
bỏ tất cả vì quyền lực

Bỏ hết tất cả, cái mà họ muốn chính là cái cảm giác mà Trầm Khung cảm nhận
được ngay tại đây. Nhưng đáng tiết thay, đáng thương thương thay khi Trầm
Khung lại không phải là tâm điểm của cái uy quyền ấy mà chỉ là một kẻ tôi tớ
tự ảo tưởng lấy cảm giác uy quyền kia.

-La Thiên thiếu gia! Tôi cứ lo là cậu không tới thôi chứ

Bước qua đám người đứng giữa sảnh, một người đàn ông độ gần bốn mươi mà nếu
tính theo tuổi chính xác ở thế giới này thì là khoảng tám mươi chín mươi tuổi
gì đó khom người chào Khúc Lục La Thiên và cười nói

La Thiên đang lúc tỏ ra rất thích thú với việc mọi người cúi chào mình và nghe
thành chủ Môn Hiển chào thì liền cười và nói nhanh một câu

-Hà hà! Ta còn tưởng là ta đến sớm ấy chứ

Môn Hiểu nghe La Thiên đáp thì liền nhìn hắn một lúc ngắn rồi cười và nói tiếp

-Vậy thì tốt rồi, mời cậu ngồi ở đây.

Môn Hiển mời La Thiên ngồi vào vị trí bàn đặt ngan với vị trí chủ tọa trong
buổi tiệc này và nói to

-La Thiên thiếu gia đã đến rồi! Mời mọi người vào bàn thôi

Sau khi tất cả mọi người đã an tọa, thành chủ Môn Hiển cầm ly rượu nho và đứng
lên nói

-E hèm! Buổi tiệc của chúng ta hôm nay nhằm mục đích là để tạ ơn chư thần đa ban cho chúng ta một vụ mùa cuối thu khá giả. Nào nào! Mọi người cùng nâng ly! Chúng ta cùng tạ ơn chư thần nào

Theo lời kêu gọi của Môn Hiển, mọi người trong buổi tiệc bao gồm cả Khúc Lục
La Thiên đều đứng lên, tư thế nghiêm chỉnh, hai tay kính cẩn cầm ly rượu nho ở
giữa và cúi đầu kính cẩn nói

-Xin tạ ơn chư thần!

Sau hành động “tạ ơn chư thần” xong, mọi người liền uống cạn ly rượu, nhạc bắt
đầu vang lên ngay sau đó và mọi người bắt đầu nhập tiệc, không khí nhộn nhịp
lúc này cũng bắt đầu nổi lên khi mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện.

Trầm Khung lúc này trong tư thế là người hầu đi theo sau nên hiển nhiên là
không có bàn để ngồi và lúc này hắn tranh thủ nhìn quanh một vòng rồi cuối
cùng cũng phát hiện ra lão Chẩm Thương đang ngồi một mình tại bàn ở gốc gần
cưới của căn phòng.

Có thể nói, có được một bàn bên trong buổi tiệc hôm nay chính là một vinh dự
lớn trong đời của người sống tại bên trong Na Lan thành rồi, lão Chẩm Thương
có lẽ là cũng chưa từng nghĩ đến chuyện là mình sẽ có ngày như hôm nay nhưng
mà Trầm Khung nhìn sao thì cũng không nhìn ra được là lão ta đang vui mà ngược
lại thì đúng hơn.

Trong cái nhìn của Trầm Khung, lão Chẩm Thương vẽ mặt ủ rủ nhưng ẩn chứa chút
tức giận và uất ức mà cúi mặt xuống ăn. Nhìn cảnh lão ta lúc này chả khác gì
nguyệt thực lúc đêm, quanh thì sáng đấy nhưng tại vị trí trung tâm thì lại chỉ
là một mảng tối ôm thật khiến Trầm Khung cũng không kiềm lòng được mà thở dài.

Nói sao thì nói, Trầm Khung hôm nay ngoài cảm nhận được cái gì gọi là quyền
lực, danh vọng và uy quyền ra thì hắn cũng có những cảm nhận trái chiều khác
mà chắc có lẽ là chỉ mình hắn hiểu được. Cái cảm giác mà một người đến từ một
xã hội bình đẳng chợt rơi về xã hội giai cấp và còn là thuộc gia cấp bị trị
thấp bé.

Về cơ bản, Trầm Khung trước đã biết là lão Chẩm Thương cũng sẽ được mời đến
buổi tiệc ngày hôm nay vì ngày mà lão ta nhận được thiệp mời thì cũng là ngày
mà Trầm Khung đang cùng ông ta ngồi xem sổ sách.

Trầm Khung còn nhớ lúc đó lão Chẩm Thương hai tay cầm lấy thiệp mời mà run hết
cả ra, mặt lão lúc ấy miếu lại và còn rơi cả lệ nữa. Lão nói “Một trăm năm
mươi hai năm sống dài rông rả ra, lão đây cũng không với tới được tấm thiệp
mời từ thành chủ như thế này”. Và đấy cũng là lúc Trầm Khung tá hỏa về vấn đề
tuổi thọ của người ở thế giới này.

Lúc ấy lão Chẩm Thương vui lắm, dù lão ta đang đau đầu trong mớ sổ sách nhưng
cái thiệp mời cứ như là thần dược ấy khiến cho mấy cái đau đầu của lão ta bay
đi đau hết và cân hết cả mớ sổ sách mà không cần Trầm Khung giúp.

Và rồi hôm nay, cho bao nhiêu niềm vui sướng thì lão ta lại chỉ có thể ủ rủ mà
ngồi một gốc trong buổi tiệc mà trong mơ ông ta cũng chưa từng mơ đến là mình
được mời. Mà dù nếu lão ta từng có lần mơ về chuyện có thể tham dự được buổi
tiệc như ngày hôm nay thật thì có lẽ câu "Điểm cuối của giấc mơ thường không
đẹp như ta hằng mơ tưởng" cũng thật là đúng à.

Khôi hài, đáng cười và cũng đáng thương thay.

“Hài!”

Trầm Khung với những cảm thụ của hắn ngay lúc này cũng thở dài một hơi như
đồng cảm với lão ta. Hắn đánh mắt nhìn quanh lão ta một vòng thì cũng biết
được lý do tại sao lão ta ủ rủ như thế.

Quanh lão Chẩm Thương, có nhiều thương nhân giàu có và có cả người của các gia
tộc có danh vọng bên trong Na Lan thành. Nhưng không hề có một ai nói chuyện
với lão ta và đôi khi còn có những ánh mắt liếc nhìn đây sự miệt thị, khinh
thường và thậm chí là khinh bỉ. Dù đứng ở khoảng cách khá xa, nhưng Trầm Khung
vẫn có thể nghe có người gọi lóng từ “Thằng hố xí”, “Thằng hốt đích”, “Thằng
ăn bợ”, …nghe đến đây mà Trầm Khung còn cảm thấy nóng lên trong người chứ đừng
nói là lão Chẩm Thương.

Buổi tiệc diễn ra từ lúc chiều mát cho đến lúc mặt trời khuất tại chân trời
thì kết thúc, mọi người đều vui vẻ từ biệt nhau và đến chào Khúc Lục La Thiên
một cái rồi mới bước ra khỏi phủ thành chủ và ra về.

Thành chủ Môn Hiển thì đích thân tiển Khúc Lục La Thiên ra đến cửa và khi thấy
chỉ có mình La Thiên và Trầm Khung đi về trong đêm thì lạo ta liền không an
tâm và đề nghị là đen theo năm hộ vệ của phủ theo bảo vệ Khúc Lục La Thiên về
đến dinh thự.

Nhưng hiển nhiên là La Thiên cũng từ chói như lúc lão Vạ Hạc để nghị và cũng
vỗ vai Trầm Khung rồinói rằng có hắn đi bên cạnh thì còn lợi hại hơn cả có năm
hộ vệ đi cùng khiến mọi người từ thành chủ đến hộ vệ và một vài người còn sọt
lại nghe vậy thì cũng đánh mắt nhìn Trầm Khung một cái khiến hắn cũng có chút
không tự nhiên và nói

-Cám ơn thiếu gia đã đề cao thuộc hạ! Nhưng thuộc hạ cảm thấy vẫn nên là theo ý thành chủ đại nhân thì sẽ tốt hơn.

La Thiên nghe vậy thì liền không vui và nói

-Ý ta đã quyết thế! Không cần phải nói nhiều. Ta về thôi

Thấy thiếu gia nhà họ Khúc Lục thẳng thắng thế khiến mọi người cũng ngây người
ra và không ai nói gì thêm mà nhìn La Thiên cũng Trầm Khung ra về.

-Các ngươi âm thầm theo sau bảo vệ La Thiên thiếu gia cho đến khi về đến dinh thự đi

-Dạ!

Tất nhiên là Môn Hiển làm sao mà an tâm để chuyện diễn ra như thế được nên
liền cử hộ vệ âm thầm đi theo bảo vệ La Thiên

...

Trầm Khung lúc này theo sau lưng La Thiên mà thầm thở dài không thôi bởi cũng
chính cái cách đối đãi như thế này nên La A trước kia mới chết đấy, Trầm Khung
thật không muốn mình cũng bị kết cục tương tự đâu. Khi mà La Thiên càng đề cao
hắn thì hắn càng phải cúi đầu, càng phải khiêm nhường nếu không muốn mình có
cái kết cục bi thảm vì cái tội “không an phận”. Chính Khúc Lục Thừa Tiên, vị
Gia chủ của Khúc Lục gia uy quyền kia đã đích thân cảnh cáo hắn kia mà.

Đi xa khỏi phủ thành chủ, La Thiên chợt mở miệng hỏi Trầm Khung

-Sao! Cậu thấy hôm nay mình cư xử như thế nào? Có được không La A?

Câu hỏi này khiến Trầm Khung ngửa người ra ngạc nhiên nhưng hắn chỉ ngạc nhiên
chứ không trả lời. Thấy Trầm Khung im lặng không nói, La Thiên vui vẻ nói

-Ơ đây không có người ngoài nên cậu cứ thoải mái đi

Thấy La Thiên đã nói đến thế, Trầm Khung cũng không còn cách nào khác ngoài
việc đưa ra lời nhận xét

-Nếu đã vậy thì thuộc hạ nói thật. Thiếu gia có vài vấn đề trong việc giao tiếp mà người cần phải khắc phục đấy

La Thiên lúc này đang rất hào hừng chờ nghe Trầm Khung nhận xét và trong nét
mặt thì có lẽ hắn ta không nghĩ là Trầm Khung lại chê hắn trong khi thấy hắn
được bao người tôn kính như vậy nên khi nghe Trầm Khung nói thì vẻ mặt liền sụ
xuống

-Trong lúc nói chuyện với thành chủ cùng những người khác thì thiếu gia làm tốt, nhưng chỉ có cái lúc là khi thành chủ chào người thì người nên chào lại để giữ thể diện cho ông ta. Người có nhận ra là sao khi người chỉ trả lời là “Ta còn tưởng là ta đến sớm ấy chứ” thì ngài thành chủ đã đơ người ra một chút không. Ý của hành động đó là ông ta không được tự nhiên và cảm thấy có chút mất mặt khi không được chào lại đấy.

La Thiên đang sụ mặt không vui thì sau khi nghe Trầm Khung phân tích cái không
đúng của hắn thì liền chuyển sang ngạc nhiên mà nói

-Vậy à? Mình thật không để ý vụ đó đấy

Thấy La Thiên ngạc nhiên thế thì Trầm Khung cũng nói thêm

-Việc người không chào lại thường biểu lộ cho trạng thái là người không xem trọng hoặc là không thích người chào mình nên thiếu gia nhớ thận trọng trong việc đáp lại lời chào của người khác.

Nghe Trầm Khung khuyên nhủ và phân tích xong, La Thiên trong có vẻ không vui
mà nói

-Rồi rồi! Mình biết rồi, mình sẽ rút kinh nghiệm

Nghe câu này, Trầm Khung liền hiểu là tên “thiếu gia” nhà hắn thích được khen
rồi. Mà đến đây, Trầm Khung chợt nhớ đến một câu mà hắn từng đọc trên internet
mà hắn lại quên bén mất.

Người ta nói “Khen chính mới được chê một”. Mọi lời chê đều mang đến cảm giác
tiêu cực cho người đối diện dù là người đó có nói là người đó có chấp nhận bị
phê bình như thế nào đi chăng nữa. Nên trong cuộc sống, ta phải “chê trong thế
khen” chứ không một ai chịu được cảnh “chê trong thế chê”.

Rút kinh nghiệm sâu sắc vụ này, Trầm Khung liền quay sang một bên để chớp chớp
mắt hai cái rồi quay lại cười nói

-Nhưng mà những mặt còn lại thì thiếu gia rất là oai phong nha. Bao nhiên cô gái bên trong buổi tiệc đều chết mê chết mệt với phong thái tuyệt vời của người thôi. Thuộc hạ thấy ngài Gia chủ mà chứng kiến cảnh người oai phong hôm nay thì cũng rất hài lòng à. Rất xứng đáng với vị trí Thiếu gia chủ của Khúc Lục gia.

Như một làng nước mát tưới lên ngọn chồi non đang dần héo rủ, Khúc Lục La
Thiên bật lên trong thế chồi non nẩy mần đâm thẳng lên trời xanh mà cười nói

-Ha ha! Phải phải, mình lúc ấy là bắt chước theo bộ dạng của cha mình lúc theo chân ông ấy dự tiệc khi còn ở lãnh địa của gia tộc à. Ha ha ha ...

Và sau đó, Trầm Khung cùng La Thiên nói thêm một chút chuyện khác trên đường
về dinh thự.


Du Giới - Chương #82