Người đăng: Vincent032
Lương Tạo lúc này thấy Hà Nam đơ người ra như chết đứng thì cũng tự cảm thấy
chạnh lòng mà nói
-Họ đã đi được một tuần rồi và đi đến đâu thì cũng không ai biết được
-Hà Nam! Anh biết anh không có tư cách khuyên nhủ em nhưng … anh chỉ xin em hãy từ bỏ Hạ Vân đi. Ngay cả khi em cầm tay cô ấy nhưng em cũng không thể bảo vệ được cô ấy thì khi cô ấy ở một nơi mà em còn không biết thì làm sao em có thể bảo vệ cô ấy … Từ bỏ đi em
Lã Khan cùng Lương Tạo nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Hà Nam mà lòng cũng quạng
đau, tất cả bởi vì chính họ -người có thể xem như anh em với Hà Nam - cũng là
một trong những người tiếp tay cho nỗi đau ấy.
Chẳng còn biết phải nói gì hơn và cả hai người không biết phải đối mặt với Hà
Nam như thế nào nữa nên chỉ đành bước vào trong và đóng của lại. Trước khi
khép cửa lại, hai người nói
-Bọn anh cầu chư thần ban phước lành cho em, Hà Nam.
…
Một mình đứng trước cánh cửa lớn, Hà Nam ngơ ngác đứng nhìn về phía trước như
nhìn về một khoảng không vô định, tròng mắt cứng đơ, hai mắt vô hồn. Và cứ như
thế, hai dòng nước mắt cứ chạy dài trên đôi má hắn.
Hắn, như chết lặng đi từ trong con tim.
Hà Nam lúc này chìm đấm trong những câu hỏi tại sao và tại sao. Tại sao sô
phận lại lấy hết những thứ tốt đẹp của hắn? Tại sao dù hắn có bỏ mạng mình ra
để cố gắng giữ lấy thứ quý giá của mình nhưng hắn vẫn mất nó? Tại sao những
chuyện thế này lại đến với hắn?
Trong đầu Hà Nam lúc này tràng đầy hình bóng của Hạ Vân, tràng đầy phút giây
hai người vui vẻ bên nhau. Nhưng đồng thời, trong đầu hắn cũng vang lên như in
câu nói của Lã Khan nói với hắn khiến những hình ảnh hạnh phúc ấy cứ mãi xa xa
và xa dần hắn trong bóng đen nghiệt ngã của số phận.
Hà Nam giờ có thể nói gì đây? Làm gì đây? Vì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Lã
Khan nói rất đúng, ngay của khi Hà Nam cầm tay Hạ Vân nhưng hắn vẫn không bảo
vệ được cô ấy thì nay cách xa biết phương trời nào thì làm sao hắn có thể làm
bất kỳ điều gì đây?
Trước đây, khi quyết tâm đánh đổi tất cả để cứu Hạ Vân, Hà Nam chưa từng giây
phút nào nghĩ đến tuyệt cảnh như hôm nay, chưa bao giờ nghĩ đến kết thúc chính
là nghiệt ngã như thế này.
Làm gì? Giờ đi đâu? Về đâu? Hà Nam lạc lõng giữa đời.
...
Bạch
Một bàn tay đột nhiên đẩy mạnh Hà Nam từ phía sau và sau đó vang lên câu nói
-Đi thôi! Dù phía trước có tâm tối như thế nào thì ngươi vẫn phải đi tiếp
Cú đẩy và lời nói như đánh thức Hà Nam khiến hắn quay về sau và nhìn người đàn
ông trung niên tốc bạc phơ sau lưng hắn. Nhận thấy cái nhìn của Hà Nam, người
đàn ông nói
-Khi ngươi đứng yên, ngươi sẽ mãi không thay đổi được số phận của mình, mãi không bước qua được nghịch cảnh và mãi không thể tìm được lối thoát cho chính mình
Bạch
Nói xong, người đàn ông lại đẩy mạnh Hà Nam thêm một lần nữa rồi cất bước lên
đi trước mặt hắn. Trong nhất thời, Hà Nam cũng không biết làm gì hơn ngoài
việc đi theo ông ta.
Đi thêm được một đoạn, người đàn ông nói
-Ngươi con nhớ con đường u tối mà ta và người đã đi qua lúc bước qua cánh cổng không? Con đường đó có tên là “Sinh Đạo”. Con người từ khi sinh ra đã chính là vô định và vô hướng. Lúc được sinh ra, chúng ta vốn dĩ không biết mình nên làm gì, nên đi đâu và muốn gì. Thế những nghiệt ngã thay là trước khi nhắm mắt thì lại có nhiều người còn có tâm nguyên chưa hoàn thành
Nói đến đây, người đàn ông dừng lại một chút rồi nói tiếp
-Con đường nhân sinh cũng giống như “Sinh Đạo”, khi bước vào thì u tối đến mức không nhìn thấy chính mình. Khi nhìn quanh thì chỉ thấy bóng đêm vô tận. Khi nhìn thấy tia sáng thì nó lại quá xa đến mức đến cuối đời ta vẫn không thể với tới.
…
Rời xa Đại La Thiên thành, Hà Nam lúc này ngoài thẩn thờ mà đi theo người đàn
ông tóc bạc ra thì cũng chả biết phải làm gì. Có thể nói, Hà Nam lúc này đi
thì dù cho người ngoài có nói gì thì nói, khuyên gì thì khuyên nhưng nổi đau
và nỗi tuyệt vọng này thì chỉ có mình hắn là kẻ phải chịu đựng.
Người đàn ông cưỡi mây đưa Hà Nam về lại vùng rừng núi hoang vu phương bắc và
đáp xuống dưới chân một ngọn núi. Khi ông vừa đáp xuống, vách núi lúc này như
là tự động mở ra một con đường đen ngòm.
Không ai nói một lời nào, cả hai người đều lặng lẻ bước vào trong con đường và
cho đến khi bóng người cuối cùng biến mất sau màng đêm u ám của con đường thì
cũng là lúc khe núi khép lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
…
Bên trong khe núi hung vĩ, cánh cửa đá to lớn một lần nữa mở ra và Hà Nam cùng
người đàn ông tóc bạc bước ra ngoài. Vẫn không ai nói thêm một lời nào, người
đàn ông này một dẫn Hà Nam quay trở lại căn phòng đen tối – nơi mà hắn nhớ lại
được ký ức của mình.
Bước vào trong căn phòng đen tối, người đàn ông lập tức rời đi và chỉ để lại
một mình Ha Nam
-Ngồi xuống đi!
Một âm thành già nua mờ ảo vang lên bên trong căn phòng. Hà Nam lúc này cũng
trong vô thức mà ngồi xuống theo tiếng nói và từ khi nào không biết, dưới chân
hắn đã có sẵn một cái đệm.
Sau khi Hà Nam ngồi xuống, âm thành già nua ấy lại một lần nữa vang lên
-Ngay từ đầu, nếu ngươi cứ thế mà chết đi thì có phải sẽ tốt hơn không, Hà Nam?
Câu hỏi với giọng điệu già nua nhẹ nhàng nhưng bằng cách nào đó, nó lại tác
động cực mạnh lên tâm trí của Hà Nam khiến hắn giật mình mà ngẫm nghĩ về câu
hỏi của người này.
Ngẫm nghĩ lại, Hà Nam lúc này chợt cảm thấy rất đúng. Nếu để hắn cứ thế mà
chết đi thì chẳng phải hôm nay hắn sẽ không phải chịu cơn tuyệt vọng này hay
sao? Nếu cứ thế chết đi thì có khi lại thật là tốt vì hắn đã cố gắng hết mình
rồi … nhưng … còn Hạ vân thì sao? Hắn đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy, hắn đã hứa sẽ ở
bên cô ấy, hắn đã hứa nhiều điều nhưng giờ cô ấy ở phương trời nao? Và cứ thế
những dòng suy nghĩ đang xen nhau cứ xuất hiện bên trong đầu của Hà Nam.
-Tại sao tôi lại có thể sống lại?
Hà Nam sau một khoảng thời gian suy nghĩ chợt hỏi
-Nếu ngươi xem việc ngươi sống lại là may mắn thì ngươi chính là kẻ cực kỳ may mắn. Nhưng nếu ngươi nghĩ đó là một sự bất hạnh thì nhưng chính là kẻ cực kỳ bất hạnh. Nhưng với cái nhìn của ta mà nói thì ngươi đúng là một kẻ may mắn rồi khi cố gắng của ngươi có một khác người nhìn thấy. Còn về lý do tại sao ngươi có thể sống lại, ta chỉ có thể nói rằng tất cả đều là bởi vì có kẻ cũng như ngươi, cũng từng tuyệt vọng trong tình yêu, tuyệt vòng trong cuộc đời này đã nhìn thấy được hắn bên trong ngươi.
-Người đó là người đã dẫn tôi đến Đại La Thiên thành?
Hà Nam hỏi
-Người đó tên là Tự Lăng Phong và cũng là một kẻ đau vì tình như ngươi. Ngươi đã được trao cho một cơ hội, nhưng ngươi có thể nắm bắt được nó hay không thì còn phải do chính bản thân ngươi ... Thiên hạ mà người biết thì rộng lớn, thế sự mà ngươi biết thì có muôn điều. Nhưng tất cả điều này đều tụ chung về một điểm đó chính là tất cả điều đó ngươi đều chỉ có thể trải qua một lần duy nhất. Dù cho kết quả thế nào, dù cho kết thức ra sao thì ngươi cũng chỉ có thể có một cái kết mà thôi. Nhưng giờ đây, ngươi là kẻ may mắn khi có thể có cái kết thức hai ... ngươi ... phải tự lo liệu lấy cho mình.
Giọng nói mờ ảo của lão giả bên trong màng đêm cứ thế vang vọng bên trong đầu
của Hà Nam, vang vọng cả bên trong căn phòng và như vọng ra cả bầu trời to
lớn.
“Ngươi có một cơ hội để lại cố gắng”
…
Trở về thành Na Lan, trở về dinh thự của Khúc Lục La Thiên.
Thời gian qua, Trầm Khung phải mất gần một tuần sau cái ngày so tài cùng Khúc
Lúc Hình Thần thì mới có thể khôi phục lại toàn bộ sức lực của mình. Sau trận
thua ấy, Trầm Khung được mọi người trong dinh thự quan tâm chăm sóc vì ai ai
cũng biết rằng sức khỏe của La A đột nhiên suy giảm và ai ai cũng lo lắng rằng
liệu có phải hắn mắc phải bất kỳ căn bệnh nặng nào hay không. Nhưng, sau bao
lần nhờ các thầy thuốc khám cho thì vẫn không một ai xem ra được là rốt cuộc
La A bị bệnh gì và mọi chuyện chỉ kết thúc khi hắn hoàn toàn hồi phục lại hết
toàn bộ sức lực của mình.
Cũng đồng thời, trong thời gian Trầm Khung nằm dưỡng bệnh, hắn đã thầm mỉm
cười bởi cha hắn không sai, cha hắn dạy rất đúng “Trước khi muốn nhận được
điều gì đó thì ta hãy cho đi trước”.
Trong suốt thời gian đó, những người mà Trầm Khung từng giúp đỡ ở trong dinh
thự đều rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của hắn. Có người tìm thuốc bổ cho
hắn uống, có người thường xuyên đến hỏi thâm hắn, có người làm giúp hắn việc
trong dinh thự, … Có lẽ, trong lúc Trầm Khung nâng giúp họ một bó củi, tiện
tay quét giùm cái sân, gánh giùm xô nước, vác giùm thùng hàng, … Nếu nói Trầm
Khung không hi vọng nhận lại được gì từ họ thì hoàn toàn không phải, bởi Trầm
Khung không phải là thánh nhân, hắn là một con người quá đỗi bình thường và
chưa đủ mức trưởng thành để đạt đến đẳng cấp “không mưu cầu điều chi”, nhưng
hắn cũng chưa từng nghĩ là sẽ nhận lại được nhiều điều ý nghĩa như thế này.
Còn nhớ từng hành động trước đây của hắn đều đi kèm với suy nghĩ rằng liệu
mình có thể đạt được điều này từ người này, đạt được điều kia từ người kia hay
không. Nhưng thực tế đã cho Trầm Khung thấy rằng câu “Cho đi chưa chắc đã được
nhận lại” là vô cùng đúng.
Lúc đầu Trầm Khung giúp người chính là vì câu nói của cha hắn khiến hắn hi
vọng mình có thể đạt được điều gì đó từ họ. Nhưng thời gian dần trôi qua, mong
được điều này thì lại thất vọng điều này, mong được điều kia thì lại thất vọng
điều kia. Không phải lúc nào hắn cũng đạt được hắn muốn và không phải lúc nào
điều hắn muốn hắn đều có được. Dần già, Trầm Khung lại đi theo triết lý nhà
Phật, “tích đức”. Hắn đã nghĩ vậy và tiếp tục giúp người.
Nhưng sau cùng, cho bao nhiêu nhu cầu trong qua khứ thì câu trả lời trong thời
gian qua đã khiến hắn rất … ấm lòng.
Từ khi trở thành La A, từ khi bước sang thế giới này, Trầm Khung luôn phải
sống như một kẻ cô đơn, một kẻ lạc loài giữa dòng chảy của thời đại. Không một
ai biết và không một ai hiểu cho hắn. Suy nghĩ và tư tưởng của hắn không tương
đồng với mọi người dẫn đến nhiều khi hắn thật sự cảm thấy bực mình khi nói
chuyện với những người không cùng tư tưởng như hắn.
Nhưng nói sau thì nói, Trầm Khung thật sự cũng không thể trách họ được. Họ vốn
thuần tí là con người của một thời đại mà ở đó định nghĩa về chữ “dân đen” đã
ăn sâu vào trong tâm trí của họ, việc họ lo ba bữa cơm đầy đủ một ngày, có áo
mặc mùa lạnh đã là quá sức rồi thì sao có thể suy nghĩ rộng hơn kia chứ.
Trầm Khung chính là may mắn sinh ra trong thời đại mà ở đó mọi nhu cầu cá nhân
đều như đã được đáp ứng. Một thời đại mà ở đó, những nhu cầu cao xa của những
người thời này chỉ là những điều cơ bản phải có của người thời đó. Kiến thức,
nhận thức, điều kiện, … tất cả đối với Trầm Khung đã là quá tốt để phát triển.
Ấy thế mà, khi còn ở thế giới cả mình, Trầm Khung vẫn chỉ là một tên chưa có
gì lớn lao thì sao mà hắn có thể lên tiếng chê bai người ở thời đại này kia
chứ.
Hắn chỉ đơn giản là một kẻ gian lận khi được sống lại với ký ức của thế giới
trước, có gì đáng để tự hào? Có gì đáng để kiêu ngạo?
Từ đó, tính cánh của Trầm Khung cũng dẫn trầm tĩnh lại. Hắn không so đo nữa,
không chê bai người khác nữa và hắn nghĩ nhiều hơn đến việc làm sao để tự phát
triển bản thân, làm sao để có thể trở về và làm sao để không hổ thẹn với vốn
kiến thức mà mình đang có.
Nhưng nói gì thì nói thì tất cả những điều trên hãy còn xa với lắm. Với Trầm
Khung lúc này, những gì hắn nhận được từ mọi người trong dinh thự đã thật sự
làm hắn mãn nguyện cho những gì mà từng đồi hỏi rồi. Hắn lúc này, không còn
cảm thấy mình lạc loài giữa một thời đại nữa rồi. Nếu hắn ngã, họ chính là đôi
tay nâng hắn dậy và việc còn lại của hắn chính là bước về phía trước.
Trầm Khung thầm quyết rằng
“Ta có một cơ hội và ta sẽ toàn lực cố gắng hết mình để tận dụng nó”