Sai! Quá Sai


Người đăng: Vincent032

Nhìn bộ dạng háo hức của La Thiên, Trầm Khung thật chỉ muốn tặng hắn một đấm
vào giữa mặt thôi. Gì chứ? Hắn giờ đang rất mệt, không có nhiều sức ấy thế mà
tên ngáo này lại đồng ý tỷ thí một cách đơn giản như vậy. Trầm Khung thật sự
không hiểu là La Thiên quá tự tin vào võ nghệ của mình hay là vì hắn quá ngốc
để không nhận ra là đối phương hơn hắn ít nhất hai tuổi.

La Thiên sau khi nhìn Trầm Khung xong thì liền quay lại và nói

-Ở bên trưởng lão có hai người vậy thì cháu cũng sẽ cùng bạn cháu, La A. Đứng ra ứng chiến

La Thiên vừa nói và vừa kéo Trầm Khung lên đứng cạnh hắn trong sự thẩn thờ và
bất lực của chính Trầm Khung. Hắn giờ thì chào thua rồi, tuyệt đối là chào
thua với cái tên La Thiên này và cũng như chào thua với cái vận đen của hắn.

Sớm không đến, trễ không đến lại đến ngay vào lúc hắn yếu nhựt nhất. Trầm
Khung nếu vào trạng thái thường ngày của mình thì hắn cũng sẽ rất sẵn lòng mà
giao lưu một phen cho "biết đây biết đó” một tí, nhưng còn giờ thì hắn chỉ ước
mình được nằm nghỉ cho khỏe thôi.

Vị trưởng lão thấy La Thiên kéo Trầm Khung đứng lên thì cũng vờ như có như
không mà nhìn Trầm Khung một cái rồi quay lại nói với Khúc Lục Hình Thân cùng
Khúc Lục Thường Vũ

-Hai cháu thấy thế nào?

-Chúng con không có ý kiến khác ạ

Và cả hai cùng đồng thanh theo sự quyết định của Khúc Lục Kiệt Lưu.

Nghe cả hai tên kia không có ý kiến gì, La Thiên háo hức nói

-Tốt quá! Vậy thì cháu sẽ đấu với anh Thường Vũ và La A sẽ đấu với anh Hình Thần nhé. Tướng ta của mọi người đều tương đương nhau thì mới công bằng chứ

La Thiên dứt lời, Trầm Khung liền lại phải tròn mắt mà quay sang nhìn cái tên
thiếu gia mắc dịch của nhà hắn một lần nữa. Nguyên vốn là Trầm Khung biết mình
trốn không thoát rồi nên đang muốn tìm “hạng cân nhẹ” như Khúc Lục Thường Vũ
nhưng nào ngờ cái tên La Thiên này lại quăng hắn cho tên Khúc Lục Hình Thần

-La A! Đá đít hắn nhé

Trầm Khung còn đang thầm mắng La Thiên thì tên “ôn dịch” này tiếp tục cổ vũ
tinh thần cho hắn làm Trầm Khung muốn khóc mà không ra được nước mắt mà. Trong
hoàn cảnh này, thân là tôi tớ nên hắn không lên tiếng được mà chỉ biết thở một
hơi dài và gật đầu thôi.

Thấy Trầm Khung gật đầu, La Thiên liền hào hứng nói

-Tốt rồi! Vậy bắt đầu thôi

Thấy bộ dàng háo hức của La Thiên lúc này mà Trầm Khung chỉ biết ngao ngán lắc
đầu và thầm bảo

-Tên này không dùng được

Bên trong võ đường, mọi người lúc này đứng thành hai bên biểu thị cho phe
khách và phe chủ nhà. Đứng giữa hai phe chính là hai người Trầm Khung và Khúc
Lục Hình Thần.

Khúc Lục Hình Thần lúc này thần thái vẫn bình thường nhưng dưới cái nhìn của
Trầm Khung thì cho thấy tên này đang không được vui cho lắm. Trầm Khung đoán
có thể là do tên Khúc Lục Hình Thần này cảm thấy Trầm Khung không xứng đánh
với hắn nhưng vì chủ sự là Khúc Lục Kiệt Lưu nên hắn đành phải đồng ý.

Còn về Trầm Khung, hắn thì đang lắc đầu ngao ngáng. Không những thân đang yếu
sức mà trước khi lên đài đấu còn bị tên La Thiên nói một câu làm hắn hoang
mang không thôi.

La Thiên nói rằng: “Cậu lên ứng chiến trận đầu, mình ở dưới quan sát cách đánh
của bọn này rồi rút kinh nghiệm cho trận sau. Cố lên nhé, cố làm khó tên này
càng lâu càng tốt”

Vốn nguyên bản Trầm Khung chỉ nghĩ là tên La Thiên này ngốc nhưng mà lúc này
hắn phải thay đổi cách nhìn về tên thiếu gia này rồi. Đúng! Thiếu gia nhà hắn
không đến nổi ngốc như hắn tưởng nhưng là một tay thí đồng đội điển hình

Chẳng vui tí nào đâu khi quăng thằng mà hắn bảo là bạn cho tên chùm khó nhằn
nhất còn mình thì ngồi rút kinh nghiệm.

Trận đấu bắt đầu, cả hai người Trầm Khung và Khúc Lục Hình Thần đều vào chuẩn
bị sẵn thế tiến công nhưng vẫn cho một bên nào quyết định lên trước.

Trong tâm trạng Trầm Khung lúc này có chút lưởng lự vì nếu nói thẳng ra thì
đây chính là lần đầu tiên hắn tiến hành giao đấu kiểu như thế này nên hắn cũng
chả biết là mình nên làm thế nào? Nên đợi kẻ địch tấn công trước để phán đoán
sức lực cũng như kỹ năng của đối phương hay là hắn lao lên trước để lấy thế
chủ động.

Nghĩ một lúc, Trầm Khung quyết định lấy thế chủ động về phía mình vì bản thân
hắn giờ đang rất yếu nên không thể trong thế bị động được mà cần phải đánh
nhanh trước khi bị đối phương làm tiêu hao sức lực.

Nghĩ là làm, Trầm Khung tay siết chặt thanh côn vào dùng tốc độ nhanh nhất có
thể để lao lên. Nhưng khi hắn tăng tốc thì Trầm Khung liền biết là hắn sai
rồi. Hắn lúc này không đánh giá đúng mức độ yếu của mình cho đến khi những
bước chạy đầu tiên dẫm lên trên mặt đất, cảm giác đau nhứt cùng ê buốt lang ra
hết toàn thân làm Trầm Khung khỏi trường mắt mà hít một hơi lạnh.

Trong thế không ổn, Trầm Khung không thể tấn công kẻ địch lúc này được vì hắn
đang phân tâm nên đành phải chuyển hướng sang trái để giữa khoảng cách an
toàn. Và tất nhiên, nếu đã lấy thế chủ động lao lên thì dù sao đi nữa cũng
phải tấn công một đòn nên Trầm Khung trong lúc chuyển mình sang trái và cũng
không quên thuận thế quơ ngang một thế côn thuận tay.

Cạch

Không ngoài mong đợi của Trầm Khung, Khúc Lục Hình Thần đơn giản là đưa côn
lên trước và đở đòn đánh của hắn một cách đơn giản vì đòn đánh đó vốn chỉ là
thuận thế mà quơ chứ không hề có dồn thêm lực vào.

Nhưng nói gì thì nói, dù không dồn lực vào nhưng phản lực từ đòn côn đó dồn
vào tay Trầm Khung cũng khiến hắn cảm một ê nhứt bàn tay. Cảm giác của Trầm
Khung lúc này có thể nói là giống như kiểu bạn bị cảm và ê nhứt hết toàn thân
vậy, hễ đụng đâu một tí là đều đau nhứt.

-Ngươi gọi đây là đánh à?

Đở một đòn đánh của Trầm Khung một cách không thể đơn giản hơn, Khúc Lục Hình
Thần lạnh lùng nhìn Trầm Khung hỏi

Trầm Khung nghe thế thì cũng muốn khóc ra nước mắt vì cái cảm giác như mình bị
sỉ nhục đến tận răng này. Nhưng dù sao thì hắn cũng biết làm gì hơn chứ? Chạy
vài bước là nhứt hết cả người, tiện tay quơ côn tí thôi mà còn ê cả tay. Quả
này xem ra hắn tuyệt đối là thê thảm rồi. Giờ hắn chỉ cầu sao cho mình có cái
lý do đẹp để lui xuống chứ thân hắn thế này mà ăn một côn thì có nước mà thân
tàn hoa dại à.

-Thiếu gia, ngài tuyệt đối đừng đánh giá cao tiểu nhân à

Nếu đổi lại là thời gian trước, Trầm Khung sẽ tuyệt đối không nói ra câu này
và đặc biệt là hai chữ “tiểu nhân”. Nhưng kể từ lần tự khóc và tự hận chính
mình trước đó, Trầm Khung đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn và cách nghĩ của
mình. Hắn nhớ lại câu nói lúc trước mà cha hắn đã từng nói

-Ở đời ta sống là phải biết cách cúi đầu, càng thấp bé thì càng phải biết cúi đầu thì mới có ngày mà ngóc đầu lên. Cuối đầu không phải là con hèn, nó đơn giản là giúp con tránh đi những tai họa không cần thiết mà kiêu ngạo có thể mang đến.

Giờ đây, Trầm Khung cực kỳ thấm thía câu nói này và hận sao hắn không nhớ ra
nó sớm hơn kia chứ. Hơn ai hết, Trầm Khung là người chịu hậu quả nặng nhất của
thoái kiêu ngạo.

Thân hắn lúc này chính là một tôi tớ, một tôi tớ thấp kém nhất trong số những
tôi tớ mà nếu không nhờ có La Thiên thì hắn làm sao có thể sống tốt như ngày
hôm nay. Ấy thế ngày trước hắn còn không biết suy nghĩ mà còn kiêu ngạo để rồi
rơi vào cái bãy của Khúc Lục Thừa Tiên khiến hắn lâm vào cảnh một là chết, hai
là phải chấp nhận một kiếp bị trối buộc.

Ngày ấy, nếu hắn an phận một tí, có mắt nhìn một tí và có nhận thức tốt hơn
một tí thì cái bãy ấy cũng không khó để nhận ra, nhưng vì hắn chính là còn quá
ngây thơ để không nhìn thấy mà thôi.

Câu “Họa chính là từ kiêu ngạo mà ra” là vô cùng chính xác.

-Hừ!

Nghe Trầm Khung nói, Khúc Lục Hình Thần không nói gì thêm mà chỉ hừ lạnh một
cái rồi đưa tay đánh ngang một đòn côn thật mạnh. Trầm Khung dù yếu trong
người nhưng quan sát vẫn còn nhạy bén nên liền đưa côn sang đở

Cách

Âm thanh côn chạm vang vọng cả căng phòng và cũng chính lúc này, Trầm Khung
biết hắn lại sai rồi. Hắn quá sai là đằng khác khi quyết định đở một côn này
của Khúc Lục Hình Thần bởi vì lực ép mà nó mang lại khiến cả hai tay và thân
trụ của Trầm Khung một phen đau nhứt đến độ hắn chỉ muốn khóc mà thôi.

Cảm giác này nhắc hớn nhớ đến lần đấu với Khúc Lục Thừa Tiên nha, dù lúc này
Khúc Lục Hình Thần không có cái cảm giác uy áp cũng như áp lực cùng sự nguy
hiểm của Khúc Lục Thừa Tiên mang lại trong mỗi đòn đánh, nhưng trong trạng
thái yếu nhựt thế này của Trầm Khung thì tình cảnh của hắn lúc này với lúc
trước cũng là gần giống nhau.

-Tuyệt là chỉ có thể né

Trầm Khung thầm tự hứa với lòng mình. Dù rằng nếu ở trạng thái thường ngày thì
đòn đánh này Trầm Khung có thể hóa giải một cách đơn giản.

Đở hết lực của đòn, Trầm Khung liền lùi về sau vài bước chân

-Hừ! Tốn thời gian

Khúc Lục Hình Thần thấy thế thì liền tiếp tục hừ lạnh một phen và theo thế mà
tiếp tục tấn công thẳng vào Trầm Khung.

Vù vù vù vù …

Khúc Lục Hình Thần đánh một loạt mấy đòn côn mà Trầm Khung thì chỉ dám né chứ
không có gan tiếp đòn nên càng làm cho sắt mặt của Khúc Lục Hình Thần ngày một
trở nên không tốt. Nhưng hắn không thấy vui thì Trầm Khung cũng nào thoải mái,
liên tục di chuyển nhanh để né mấy đòn cô khiến hai chân Trầm Khung đau nhứt
không thôi và tướng đứng cũng bắt đầu loạng choạng.

-Tên yếu đuối

Khúc Lục Hình Thần mắng Trầm Khung một câu và dồn lực theo thế lên mà đâm
thẳng côn về phía Trầm Khung đang trong thê lui về.

Đòn đâm thương này theo như thế đang lui về của Trầm Khung thì không thể nào
an toàn né được rồi nhưng nhìn thế lao đến của Khúc Lục Hình Thần thì Trầm
Khung cũng biết mình mà nhận đòn này là xem như thê thảm không thể tả nên hắn
đành cắn răng mà liều vậy.

Theo thế của Trầm Khung thì không thể né ra khoảng cách an toàn rồi nhưng mà
nếu ngã người về một phía thì có thể ngay lập tức hóa giải thế đâm này và
trong phân tích của Trầm Khung, hắn chỉ cần nghiên người thấp xuống, dùng chân
trái tạm chịu lực rồi, dồn trọng tâm cơ thể vào đó và tay phải đưa côn lên
thôi thì Khúc Lục Hình Thần sẽ tự mình lao ngực của chính hắn vào thương của
Trầm Khung. Một đòn “hồi mã thương” đích thực.

Nghĩ là làm ngay, Trầm Khung lập tức nghiên người thấp về trái và tay phải đưa
thương lên hướng về ngực của Khúc Lục Hình Thần mà đâm.

Nhưng éo le thay, thế đánh tốt, cơ hội tốt nhưng chỉ có người đánh thì lại
không tốt tí nào. Cả cơ thể dồn trọng tâm về cái chân trái vốn đã rất đau nhứt
của Trầm Khung làm hắn tăng cảm giác đau nhứt đến mức vượt cả dự liệu của Trầm
Khung khiến hắn không những không thể tạm trụ được thân người để đưa tay trái
lên phụ đở cơ thể mà còn là dù có đở cũng không thể đở nổi cái thế đỗ thẳng
người này của hắn.

Thân trụ không giữ được, thế phản công cũng từ đó mà không thể tung ra, Trầm
Khung ngã nhào ra sang nhà. Theo luật thì đó là hắn đã thua và trận đấu kết
thúc.

Trầm Khung ngã xuống, chính là ngã nguyên cả con xuống đất một cái “ịch” khiến
nước từ trong khóe mắt của hắn cũng chính là bắn cả ra ngoài. Một cảm giác mà
… má ơi Trầm Khung chính là không chịu nỗi mà. Hai mắt hắn chảy ra nước mắt và
nằm trên sàn võ đường mà rên la. Sai! Hắn sai rồi! Quá sai!

-A~~ aa~~ aaa ~~~

Thấy Trầm Khung nằm trên sàn nhà rên la, La Thiên cùng mọi người trong dinh
thự chỉ chiết lắc đầu không thôi. Còn Khúc Lục Hình Thần thì khinh thường hắn
đến độ không còn lời gì để nói nữa, hắn chính là không thèm nhìn Trầm Khung
thêm tí nào mà im lặng bước vào hàng ngũ của phe khách.

Kế đó, lão Vã Hạc hốt hoảng bế Trầm Khung đi gặp thầy thuốc còn La Thiên thì
cảm thấy bất ngờ về biểu hiện của Trầm Khung hôm nay. Trong dự tính của La
Thiên thì dù Trầm Khung không đánh thắng thì cũng chính là một trận đấu nhìn
đã mắt chứ ai ngờ lại kết thúc lảng xẹt như thế này kia chứ.

La Thiên lúc này cũng mới cả thấy lo lắng cho Trầm Khung nhưng vì còn kẹt lại
một trận đấu với Khúc Lục Thường Vũ nên đành nhìn theo bóng lão Vạ Hạc bế Trầm
Khung đi ra khỏi võ đường rồi lại tiếp tục trận đấu tiếp theo.

Kết thúc trận đấu giữa La Thiên và Khúc Lục Thường Vũ. Kết quả cuối cùng là La
Thiên thua nhưng cả người lúc này trong thế chất vật không thôi, mồ hôi nhễ
nhải cả người.

Sáng hôm sau, đoàn người người trong dinh thự cùng La Thiên đích thân ra ngoài
tiển đoàn người Khúc Lục Kiệt Lưu đi. Và theo như lời mà Khúc Lục Kiệt Lưu nói
thì họ đang trong chuyến lịch lãm cho Khúc Lục Hình Thần và Khúc Lục Thường Vũ
đến vùng phòng tuyến tây bắc nơi Khúc Lục Thừa Tiên đang trấn thủ.

Ngồi bên trong xe ngựa, Khúc Lục Kiệt Lưu trầm mặt hỏi Khúc Lục Hình Thần cùng
Khúc Lục Thường Vũ

-Hai cháu cảm thấy sao về hai tên La A?

Khúc Lục Hình Thần tỏ ra có chút mỉa mai nói

-Cháu lúc này thật nghi ngờ về tin đồn tên La A này được Khúc Lục Thừa Tiên tặng lời khen

-Tên La A trong vẽ rất an phận khi cạnh bên Khúc Lục La Thiên, cháu trong như là tên này không có tâm thế gì và còn trong có vẻ như kiên nệ người cao hơn mình. Lúc giao đấu với anh Hình Thần, hắn tỏ thái độ khá giống như lấy lòng anh ấy.

Khúc Lục Thường Vũ phân tích sơ lược về Trầm Khung từ lúc hắn bắt đầu bước vào
võ đường cho đến lúc kết thúc trận đấu và rời đi.

Khúc Lục Kiệt Lưu nghe vậy thì trong có vẻ suy nghĩ trầm tư một chút và nói

-Ta trong dáng vẻ tên này cũng không ấy đến nhưng hắn thể hiện trong trận đấu. Nghe nói là sau đó hắn được đưa đi gặp thầy thuốc và ta nghe được rằng là do tên này hôm qua không được khỏe trong người.

-Trưởng lão nói cũng đúng! Cháu thấy trong tướng tá hắn cũng không tệ như lúc hắn đánh với cháu. Nhưng xem về tư duy và thái độ thì tên này có thể là một tay đánh tốt nhưng như thế thì không phải là kẻ đáng lo nhất.

Khúc Lục Hình Thần tuy có khinh miệt Trầm Khung nhưng cũng không phải là một
kẻ khờ khi tùy tiện đánh giá người khác mà thay vào đó là nhìn vào những gì
người đó làm được để đưa ra nhận xét.

Sau nhận xét của Khúc Lục Hình Thần, Khúc Lục Kiệt Lưu gật đầu một cái và cả
ba tiếp tục nói về chuyện khác


Du Giới - Chương #76