Khách Từ Khúc Lục Gia


Người đăng: Vincent032

Trầm Khung sau khi bị hút vào trong vết đen thì thay vị quay trở lại thế giới
đen tối, hắn ta quay về với cơ thể La A đang nằm gục trên giường ở trong phòng
với tay còn cầm chiếc khăn gió mà Ngân Nguyệt tặng trên tay. Nhưng mọi chuyện
không chỉ có thế, Trầm Khung cảm nhận được có cái gì đó không ổn, cài gi đó
không tương thích đang xảy ra với cơ thể La A này của hắn và cái cảm giác
không ổn đấy ngày một nghiêm trọng hơn

-Hự a~~

Trầm Khung đứng dậy, “hự” một tiếng và nôn ra một ngụm máu lớn trên sàn nhà.

Cảm giác mệt mỏi, cảm giác kiệt sức và đau nhứt đến tường đốt sương cứ ngày
một trở nên nghiêm trọng khiến Trầm Khung trở nên vô lực mà ngã xuống giường
một lần nữa.

Nằm im bất động trên giường, Trầm Khung phải chịu đựng một cảm giác khủng
khiếp mà hắn không biết phải dùng từ gì để miêu tả được. Một cảm giác mà dường
như tất cả những thứ đau đớn và khó chịu có thể xảy ra với một con người thì
nay đều ập lên trên người cùng một lúc khiến Trầm Khung ngất đi.

-La A! La A! Cháu sao thế? La A …

Trong màng đêm tâm tối, Trầm Khung liên tục nghe như có người gọi tên La A và
cơ thể hắn thì không ngừng lắt lư khiến hắn dần dần lấy lại ý thức và tỉnh
dậy.

Trầm Khung từ từ mở mắt ra và trước mặt hắn chính là lão Vạ Hạc. Trong mặt lão
ta lúc này đang rất hoảng hốt và lo lắng.

-Chú Vạ Hạc …

Trầm Khung trong có chút yếu nhược mà nói lên từng chữ từng chữ một.

-La A! Cháu làm sao thế? Tại sao lại có nôn ra máu nhiều như vậy rồi còn bất tỉnh nữa?

Lão Vạ Hạc lo lắng hỏi

Trầm Khung dù trong có chút yếu nhược nhưng hắn ta vẫn giữ được suy nghĩ của
mình nên hắn biết là không nói lung tung chuyện gì không nên nói

-Cháu cũng không rõ vì sau mà mình lại thành ra như vậy, nhưng sáng nay cháu đã thấy có chút không ổn trong người. Có lẽ là do cường độ tập luyện …

-Ta trong sao cũng không phải à. Ta đến từng tuổi này rồi nhưng cũng chưa thấy ai tập luyện đến thổ huyết nặng như vậy được. Ta nghĩ là cháu có bệnh trong người đấy. Để ta gọi thầy thuốc đến xem sao

Lão Vạ Hạc trong có vẻ nhưng là không tin vào những gì Trầm Khung nói

-Chờ một chút! Chú có thể giúp cháu giữ bí mật chuyện này được không? Cháu không muốn mọi người lo lắng, đặc biệt là thiếu gia. Chú giúp cháu tìm một lý do để cháu có thể vắng mặt trong buổi học võ chiều nay là được

Trầm Khung thấy trời chỉ mới ngã về trưa và hắn chắc chắn không thể nào đến
được buổi học võ chiều nay nên liến lập tức nhờ Vạ Hạc tìm giùm hắn một lý do
cũng như không cho Khúc Lục La Thiên biết chuyện này.

Việc không để cho Khúc Lục La Thiên biết là vì tên này hay viết thư qua lại
với Khúc Lục Huỳnh Văn mà hắn thứ chính là ngày nào cũng học cùng với La
Thiên, nên chuyện nhắc tới hắn trong thư cũng là có thể và điều này cũng có
thể đến tai của Ngân Nguyệt. Trầm Khung chính là có chút không muốn chuyện này
xảy ra và cũng như càng ít người biết càng tốt.

Nhưng không như Trầm Khung hy vọng, lão Vạ Hạc nghe hắn đề nghị như vậy thì
liền xụ mặt lại và nói

-La A à! Bình thường thiếu gia chính là căn dặn ta không cho cháu làm việc nhiều thì giờ ta làm sao có lý do gì đây.

Câu nói này thật sự là khiến Trầm Khung thức tỉnh à, nào có thể cúp học dễ như
thế. Hắn dự rằng nếu có thể nghỉ ngơi chiều nay thi có thể khôi phục lại phần
nào sức lực nhưng giờ xem ra không thể không đi rồi.

Thầm thở dài một hơi, Trầm Khung cố gắng rời khỏi giường rồi loạng choạng đứng
lên và nói

-Phiền chú dọn phòng giùm cháu ạ

-Cháu đi được chứ?

Vạ Hạc lo lắng hỏi

-Cháu đi được. Sau buổi học chiều nay cháu sẽ đến thầy thuốc. Phiền chú rồi ạ

Trầm Khung trong khá yếu nhược vừa nói vừa đi ra cửa.

-Cháu đi đi! Cứ để ta lo chỗ này.

Vạ Hạc nhìn Trầm Khung rời đi với ánh mắt lo lắng

Sau khi ăn trưa xong, Trầm Khung có thêm chút thời gian để nghỉ ngơi trước khi
buổi học võ chiều bắt đầu nên cùng nhờ khoảng thời gian đó mà hắn cảm thấy
khỏe lên khá nhiều. Nhưng khi Trầm Khung đến võ đường thì hắn lại nhận được
tin trong khoảng thời gian hắn nghỉ ngơi, dịnh thự có một vài vị khách đến
thăm

Bên trong võ đường, bình thường thì nơi đây chỉ có Trầm Khung, La Thiên và
thầy dạy võ nhưng hôm nay thì lại có thêm vài người nữa.

Đứng gần La Thiên có lão Vạ Hạc cùng hai người bảo vệ và thầy dạy võ. Bên còn
lại thì có sáu người với hai người trong độ mười mươi hai tuổi gì đó, một
người độ bốn năm mươi tuổi và ba người còn lại trong có vẻ cũng là hộ vệ.

La Thiên khi thấy Trầm Khung đến thì liền đưa tay ra vẩy ý bảo hắn đến gần.
Đến đứng sau lưng La Thiên, Trầm Khung nhìn một đám người lạ trước mắt thì
cũng biết là không phải thường khách rồi nên đành nhìn sang lão Vạ Hạc với ý
cầu cứu

Thấy Trầm Khung nhìn, lão Vạ Hạc nói nhỏ

-Đó là Khúc Lục Kiệt Lưu trưởng lão, ta nghe nói ngài chưởng quảng công vụ nội bộ Khúc Lục gia nhưng cụ thể thế nào thì ta không rõ. Cạnh bên là Khúc Lục Hình Thần và Khúc Lục Thường Vũ. Nếu lão gia nhà ta được xem là kỳ tài của Khúc Lục gia trong thế hệ trước thì cả hai vị Khúc Lục Hình Thần và Khúc Lục Thường Vũ đều là những kỳ tài của thế hệ mới, có khả năng trở thành gia chủ tương lại. Tất nhiên thiếu gia cũng là một trong những người có thể kế thừa chức vụ gia chủ.

Nghe lão Vạ Hạc nói nhỏ một chút mà cả hai tròng mắt của Trầm Khung cũng muốn
trợ ra, hắn ta trước không có nghe nhiều người nói đến về bản thân gia tộc
Khúc Lục nhưng từ chút thông tin hắn nghe được thì cũng biết là mà nhà quyền
lực tại khu vực tây bắc Quang Minh đế quốc.

Còn nhớ Khúc Lục Thừa Tiên từng cho hắn một vố đau đến thấu tận tâm cang thì
hai tên Khúc Lục Hình Thần và Khúc Lục Thường Vũ nếu thật sự có thể sánh vai
với Khúc Lục Thừa Tiên thì thật là khó cho La Thiên rồi. Ai nói La Thiên là kỳ
tài gì thì Trầm Khung không biết nhưng bản thân hắn thấy tên La Thiên này quá
tầm thường, suy nghĩ chưa chững chạc. Trầm Khung thầm đoán là vì Khúc Lục La
Thiên là chủ dinh thự này nên lão Vạ Hạc thân là người ở nên khi nói tốt cho
người ngoài thì cũng phải nói tốt cho chủ nhà.

Thầm nhìn và đánh giá hai vị Khúc Lục Hình Thần và Khúc Lục Thường Vũ. Trầm
Khung trước đồng nhận xét rằng cả hai người này đều khá anh tuấn và ra dáng
con nhà gia thế.

Khúc Lục Hình Thần trong có vẻ là lớn tuổi hơn, mục quang có phần kiên nghị,
tướng tá có thể gọi là cao to hơn người cùng trang lứa và hiển nhiên là ăn tất
tên La Thiên. Khúc Lục Thường Vũ tuy không cao to như Khúc Lục Hình Thần nhưng
lại … Trầm Khung nghĩ là dùng từ tiêu sái để miêu ta tướng tá tên Thường Vũ
này.

Tổng quang thì ... Trầm Khung cảm thấy việc mình hứa thề Khúc Lục Thừa Tiên là
phò trợ cho Khúc Lục La Thiên này thật sự là khó mà hoàn thành rồi. Đừng nói
chi sâu xa vào vấn đề bên La Thiên, ngay cả một số tập quán sinh hoạt cũng như
chính trị và tổ chức của các thế lực tại thế giới này Trầm Khung còn chưa hiểu
gì nhiều vì từng thời đại đều có những phong cách riêng biệt đặc trưng cho
thời đại đó.

Ví như ở thời đại này thì hệ thống gia tộc mạnh đến mức chi phối cả quốc gia
hay việc vận chuyển còn thô sơ và mất thời gian này, cách sinh hoạt cá nhân
thì Trầm Khung thật sự là cảm thấy không quen và không hài lòng tí nào về độ
vệ sinh của nó này.

Nhưng nghĩ một lúc, Trầm Khung nhận ra một vấn đề đó là “Tại sao cả Khúc Lục
La Thiên và Khúc Lục Huỳnh Văn đều không sống cùng với gia tộc mà lại ra sống
ở dinh thự riêng tại vùng đất xa xoi này?”

Trầm Khung biết nếu sống tại gia tộc thì sẽ được hưởng nhiều ưu đãi hơn, điều
kiện sống cũng như học tập tốt hơn và còn nhiều thứ khác nữa cũng đều sẽ tốt
hơn là một mình sống tại đây.

Theo như hiểu biết từ phim ảnh và truyện mà Trầm Khung đã xem thì thường mấy
cái thứ không bình thường và tránh xa cái tốt như hoàn cảnh của chị em La
Thiên đây cho thấy phía sau đó là có một nguyên nhân chả mấy tốt đẹp gì rồi.

-Thế này đi! Nếu chúng ta đã tiện ở bên trong võ đường thì chi bằng ta giao lưu võ nghệ một chút. Cháu La Thiên thấy sao?

Trong lúc Trầm Khung đang thầm đánh giá bọn người Khúc Lục Kiệt Lưu thì ông ta
cũng bất ngờ đưa ra một cái đề nghị

-Uhm! Cháu thấy cũng hợp lý

Khúc Lục La Thiên nghe Khúc Lục Kiệt Lưu đưa ra đề nghị rồi hỏi ý kiến mình
thì liền tỏ ra khoái chí và đồng ý ngay.

Có lẽ, đây sẽ là không có gì để nói nếu như chỉ La Thiên đồng ý thôi và không
quay lại nhìn vào Trầm Khung với ánh mắt hồ hởi khiến hắn phải trố mắt ra nhìn
và thầm rủa

-Cái gì? Nhìn anh làm gì? Giao lưu thì chú em tự đi mà giao lưu. Chú em đồng ý chứ có phải anh đâu mà nhìn anh làm gì?


Du Giới - Chương #75