Sẽ Nổ À


Người đăng: Vincent032

Nhìn thấy con rồng béo bị mình làm cho “té đài”, Trầm Khung không khỏi cao
hứng mà giả bộ vừa nhắm mắt và vừa khoanh tay gật gù cái đầu như thế là công
nhận là Long Thiên Tự nói đúng để trêu nó.

Long Thiên Tự biết là Trầm Khung đang trêu nó nên cũng quay đầu nhìn chỗ khác
mà xem như không thấy gì

Trong trạng thái cao hứng cực độ, Trầm Khung vui vẻ cười thầm mà nhìn con rồng
béo tròn kia đang ngượng mà lấy làm khoái chí lắm. Ấy thế nhưng hắn chợt nhớ
một chi tiết vô cùng quan trọng mà hắn đã bỏ qua đó là …

-Khoang! Làm thế quái nào mà con rồng béo kia biết được toàn bộ quá khứ của mình?

Tự hỏi mình một câu, Trầm Khung ngay lập tức quay sang con Long Thiên Tự mà
trằng mắt và chỉ thẳng tay vào nó nói

-Này con rồng béo trắng kia! Mi nói cho ta biết, mi làm sao biết được quá khứ của ta? Nói mau

Long Thiên Tự đang trong cơn ngượng do "quê độ" thì Trầm Khung chợt đột nhiên
chuyển đổi ngữ cảnh một cảnh làm cho nó nhất thời không thích nghi được và ngu
mặt quay sang nhìn Trầm Khung

-Ta hỏi! Mi làm sao biết được quá khứ của ta? Nói mau

Trầm Khung bắt đầu có chút không vui vì chuyện như thế này thật là không hay
ho gì nha. Bạn có thể tưởng tượng quá khứ của bạn bị người ta biết hết, và
biết hết thì cũng đồng nghĩa là chuyện gì muốn bận muốn giấu cũng đều không
giấu được. Đây tuyệt đối là không hay ho tí nào cả.

Long Thiên Tự lúc này bị thái độ của Trầm Khung dọa cho xanh mặt mà ấp úng trả
lời

-Là … là ta trong lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đến thân thể đang trôi nổi trong thế giới này của ngươi ra tìm hiểu một tí và …

-Và gì?

-Và tiện thể đọc luôn ký ức của ngươi thôi … mà ta chỉ tiện tay làm thôi, tuyệt đối không có chủ ý đâu nha

“Tiện tay làm chứ không có chủ ý? Đây là cái lý do gì đây?”

Trầm Khung nghe Long Thiên Tự biện hộ mà không khỏi ngửa ngươi ra với độ
“thông mình và ngây thơ” của con rồng béo chết tiệt này. Nhưng mà cũng tại
đây, Trầm Khung chợt suy nghĩ lại một chút vì nếu nó nói thế thì có nghĩa là
nó chỉ biết được ký ức của Trầm Khung trong lúc nghiên cứu chứ không phải là
nó có khả năng đọc được suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, Trầm Không thật là phải thở ra một hơi à. Sẽ không có gì vui vẻ
đâu khi mà bạn phải đối mặt với một kẻ mà bạn thật sự không thể giấu được cái
gì hết, kể cả suy nghĩ của mình.

-Thêm vào điều khoản! Mi tuyệt đối không được đụng chạm đến cơ thể của ta bên trong này nếu không có sự đồng ý của ta. Đồng ý không?

Trầm Khung vừa nói và vừa kế sát vào để cùng còn con rồng béo chết tiệt kia
mặt đối mặt để nói chuyện khiến Long Thiên Tự sợ hãi mà gật đầu lia lịa và nói

-Đồng ý! Đồng ý! Ta tuyệt đối đồng ý!

Nhưng Trầm Khung tất nhiên không vì những gì nó nói mà tin nên hắn vẫn cứ y
nguyên cái đôi mắt dọa người của hắn mà nhìn thẳng vào Long Thiên Tự khiến nó
đứng ngồi không yên một lúc rồi nói

-Ta … ta hứa trên sừng và danh dự của ta là ta sẽ không động đến cơ thể của ngươi khi ngươi chưa đồng ý. Được …được chưa?

-Sừng và danh dự của ngươi?

Trầm Khung nghe Long Thiên Tự lấy sừng và danh dự ra thì liền nhướng mày lên
mà tiện miệng hỏi ra một câu vì hắn cũng chưa nghĩ ra là con rồng béo này lại
lấy hai cái đó ra hứa hẹn à

-Rất đáng tin à! Long tộc ta rất trọng danh dự à

Nói đến dòng tộc của mình, Trầm Khung thấy con rồng kia bỏng tự tin lên hẳn ra

Nhưng nói thật ra thì Trầm Khung chính là … “đết tin” con rồng béo này có danh
dự vì hắn vẫn còn uất ức vụ hai mẹ con nhà nó chả nói chả rằng gì hết đã muốn
ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng tất nhiên là Trầm Khung thầm nghĩ thôi chứ trong
con rồng béo kia thì hắn nghĩ nó cũng “có khả năng” thực hiện lời hứa của
mình, và tất nhiên là Trầm Khung hy vọng thế vì ngoài hy vọng ra hắn cũng biết
làm gì khác đâu.

“Đôi khi ta nên trao đi trước khi mong được nhận lại”

Đây là điều mà cha Trầm Khung từng bảo với hắn, cha hắn bảo rằng

-Khi hai người cùng chờ đợi điều gì đó từ đối phương thì cho đến cuối cùng cả hai sẽ chả được gì. Khi ta chủ động cho đi, điều hiển nhiên là chưa chắc ta nhận lại được gì, nhưng ít ra nó phá vỡ thế cục chờ đợi từ cả hai phía để mở ra một kết thúc khác. Và kết thúc khác đó là gì thì còn tùy vào quá trình mà ta trao đi.

Cho đến nay, khi Trầm Khung chính thức tự mình vật lộn với cuộc sống thì hắn
mới thấy rõ được giá trị của những câu nói mà cha hắn đã từng nói. Nó là kiến
thức mà Trầm Khung không cần tự trải nghiệm để nhận ra và giá trị của nó thì
thật quá to lớn

Nghĩ đến đây, Trầm Khung lại hận mình ngày xưa sao cứ mãi “trẻ trâu” mà không
nghe lời cha hắn đọc những quyển sách ông đã chuẩn bị. Ông nói

-Sách chính là kiến thức được truyền lại từ cổ nhân đời trước với hy vọng người đời sau không cần phải trải qua chuyện mà họ đã trải qua để có được kiến thức như họ. Sách lưu truyền lại từ ngàn năm như cuộc đời của ngàn người lưu lại

-Giờ ta làm gì đây?

Trầm Khung nhìn Long Thiên Tự hỏi

-Ta có cách này có thể giúp ngươi tiêu hao dần hoa năng của “thứ kia” nhưng …

Long Thiên Tự nói đến đây thì dừng lại một tí và nhìn Trầm Khung.

Do cũng không đếm nổi đần và nhờ vào việc Trầm Khung đã xem và đọc nhiều phim
truyện nên cái “nhưng” này của Long Thiên Tự thì Trầm Khung biết là chuyện
không tốt rồi

-Chuyện không tốt gì thì mi cứ nói ra hết đi vì giẫu sao ta cũng không có cách gì khác

Trầm Khung dù biết là thế nhưng cũng không có cách nào khác mà thẳng thừng nói

-Ta sẽ dùng năng lực của mình để đã hỏa năng từ trong “thứ kia” ra rồi sau đó ngươi sẽ tiến hành quá trình hấp thụ nó và chuyển hóa thình linh khí. Ngươi còn nhớ chất dịch màu xanh trắng trong cơ thể ngươi chứ? Dù ta không rõ chất dịch màu xanh kia là gì nhưng ta biết chất dịch màu trắng ấy chính là linh khí hóa lỏng

-Linh khí hóa lỏng?

Trầm Khung nghe thứ này thì liền ngạc nhiên hỏi. Trầm Khung sau khi đã trao
đổi với Long Thiên Tự thì biết được linh khí chính là một loại “vật chất” mà
Trầm Khung chỉ có thể dùng hai từ “vi diệu” để miêu tả về công năng của nó. Từ
“Chân nguyên” đến “hư nguyên” hay các loại tồn tại khác nếu muốn cường đại hơn
và phát triển hơn thì cần phải có linh khí như một chất xúc tác.

Và đúng như tên gọi của mình, linh khí luôn tồn tại trong dạng khí một cách mờ
ảo và mơ hồ mà những sự sống bình thường khó để có thể nhận biết được sự tồn
tại cũng như là tiếp xúc với linh khí. Nhưng lúc này con rồng béo kia vừa nói
là “linh khí hóa lỏng” … Trầm Khung nghe sao mà vừa quen lại vừa lạ.

-Nghe quen quen lắm đúng không?

Long Thiên Tự thấy mặt Trầm Khung đờ ra vì ngạc nhiên thì liền hỏi không một
câu và nói tiếp

-Linh khí hóa lỏng cũng giống như khí ga hóa lỏng mà ngươi dùng để đốt lửa ấy. Nếu ga hóa lỏng là tập hợp khí ga được nén trong bình chứa với nhiệt độ thấp thì linh khí hóa lỏng chính là linh khí thông qua một vài phương thức đặc biệt sẽ bị nén lại thành dạng lỏng.

-Ồ thế à? Ta còn nhớ là thứ linh khí hóa lỏng đó đã giúp ta rất nhiều nha. Vậy thì có gì nguy hiểm ở đây?

Trầm Khung nhớ lại những lợi ích mà linh khí đã cho hắn mà thắc mắc về cái
nguy hiểm mà Long Thiên Tự đang nói đến là gì

-Có thể là do cơ thể của ngươi có chút đặc thù và lượng linh khí hóa lỏng rất ít nên nó không nguy hiểm cho ngươi. Nhưng tới đây thì sẽ không đơn giản như trước đâu.

Nói đến đây, Long Thiên Tự nhìn Trầm Khung và nói

-Lần này ta sẽ cố gắng khiến cơ thể ngươi đột phát để dần dần quen với cường độ linh khí cao hơn. Điều này có nghĩa là ta sẽ trích xuất ra lượng hỏa năng lớn hơn lần mà ngươi đã phải đối mặt trước đó rất nhiều lần. Và hiển nhiê ;à việc thuần hóa nó sẽ tuyệt đối không dễ như lần trước.

-Lần này cơ thể của ngươi sẽ bị tổn thương rất nặng nhưng nhờ đã được linh khí rột rửa và hỗ trở cho sự hồi phục nên những tổn thương đó sẽ được hồi phục lại với điều kiện là ngươi phải đảm bảo lượng hỏa năng gây tổn thương cơ thể của ngươi phải được kiểm soát ở mức độ mà cơ thể ngươi chịu đựng được.

-Lúc ấy, cơ thể của ngươi sẽ … lấy ví dụ sao nhĩ … à … cơ thể của ngươi sẽ giống như một quả bóng được bơm căng lên. Nếu khí tiếp tục được bơm vào thì quả bóng sẽ nổ và cơ thể ngươi cũng thế nên ta sẽ tiến hành xả khí ra, nhưng phải xả một cách từ tốn, nếu là đơn giản như mở miệng quả bóng ra thì ngươi sẽ an toàn đó nhưng mọi chuyện cũng sẽ công cốc. Nên ta cần phải tạo một lổ nhỏ bên trên quả bóng để khí từ từ thoát ra, mà ngươi cũng biết là nếu lấy kim chích vào quả bóng đang căn thì hiển nhiên quả bóng cũng sẽ nổ nên việc ngươi xả linh khí ra cũng phải rất cẩn thận nếu không thì ngươi chính là đến xác cũng không còn đấy …

Nghe hết một lược Long Thiên Tự thao thao bất tuyệt mà Trầm Khung đổ cả mồ hôi
đầu. Hắn nghe đằng nào cũng có chữ “nổ” nhưng chữ này lại được con rồng béo
kia nói ra rất thản nhiên nha.

-Này chờ tí! Ngươi không phát hiện ra vấn đề ở đây à?

Trầm Khung chen lời vào nói

-Vấn đề gì?

Long Thiên Tự tỉnh bơ hỏi lại

-Gì chứ! … CHẾT NGƯỜI ĐẤY… nổ là ta chết … không cẩn thận là nổ … sao ta nhìn đâu cũng là đường chết cả thế?

Trầm Khung thấy thái độ tỉnh bơ của Long Thiên Tự mà hắn nóng cả đầu lên mà
quát

-Nguy hiểm thế này thì có sá gì. Long tộc bọn ta khi tiến cấp đều là cả một vấn đề vô cùng phức tạp chứ chả đơn giản là khống chế linh khí như ngươi đâu. Ta từng chứng kiến người trong Long tộc ta tiến cấp thất bại mà bị “thiên phạt” và hóa thành hư vô, bị nổ mà chết, bị hóa rồ, bị đột nhiên thối rửa, bị hóa đá, … vân vân. Nói chung là trong một lần tiến cấp luôn có nhiều kiểu chết khác nhau do cách nguyên nhân khác nhau. Ngươi chỉ có mỗi cái bị nổ thì lo gì

Long Thiên Tự hiển nhiên là dửng dưng trước sự ngạc nhiên của Trầm Khung rồi
vì chuyện đó đối với nó qua đổi là bình thường thôi.


Du Giới - Chương #71