Dân Sinh Viên Đụng Dân Âm Trì


Người đăng: Vincent032

Lặng yên ngồi trong phòng, Trầm Khung lúc này rất bối rối, hắn thật không biết
mình nên làm thế nào cho phải. Dù tình huống thế này trong phim không phải là
không có nhưng mỗi một người thuộc một tình huống khác nhau đều có những cách
giải quyết khác nhau, với lại trong phim thì nhân vật chính thường hay được
tác giả cho tình cờ gặp được sự giúp đỡ còn hắn thì không biết tác giả này có
cho mình có diễm phúc được tình cờ như thế không.

-Ngồi phòng không thì gặp được ai cơ chứ.

Ngồi suy nghĩ một lúc, Trầm Khung quyết định đứng lên rồi bước ra phòng.

Ngồi trên chiếc xe đạp, Trầm Khung lúc này đang muốn xác nhận một chuyện. Hắn
muốn xác nhận xem những người kia có phải đã xác định được chính xác là học ở
trường nào hay chưa.

Bên một gốc nhà gần một trường đại học khác, Trầm Khung lúc này đang dựa lưng
vào một gốc tường, đầu đội nón, mặt bịt khẩu trang khiến không ai nhìn rõ mặt
mũi hắn ra làm sao.

Trầm Khung cố gắng lắng nghe hai người trong một quán cafe nói chuyện. Nếu như
đi qua hay ngồi ngay trong quán thì thật sự không ai nhìn ra điểm gì khác lạ
của hai người này, nhưng Trần Khung lại nhận ra nhờ một vài đặc điểm. Hai
người này mỗi người đã uống ít nhất hai ly café, mắt hay nhìn vào những người
bước ra vào cổng trường phía trước và quan sát những người đó rất kỹ.

Nhìn thấy hai người này khiến Trầm Khung thở phào nhẹ nhõm. Thật là sẽ rất
nguy nếu bọn họ xác định được ngôi trường mà hắn đang học. Lúc đó, bọn họ chắc
chắn sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý cùng cài người vào trường. Còn dưới tình
huống không xác định được trường nào như thế này thì Trầm Khung cứ an tâm là
cho bọn nó có kéo cả ông tổ của bọn nó ra và cả dòng họ cùng nhìn thì đến mồ
phơi phới cỏ xanh cũng ứ biết hắn là thằng nào con nào.

Nghĩ tới đây, Trầm Khung cũng nhớ lời mà người đàn ông kia nói. “Sẽ cung cấp
thêm thông tin”? Điều này thật khiến hắn khó mà mà đoán được thông tin này từ
đâu mà ra. Suy nghĩ thêm một lúc, Trầm Khung đề ra hai phương án.

Một là cô gái kia đã bị bắt nên họ có thể tra khảo cô ta để miêu tả về hắn.
Hai là hai người đàn ông đuổi theo cô ta, có thể là họ thông qua trí nhớ của
mình mà miêu tả sơ lược về hắn.

Cả hai phương án này thật khó để nhận định phương án nào khả thi hơn. Nếu cô
gái kia bị bắt thì việc cung cấp thiếu thông tin thế này chắc chắn sẽ là liên
quan đến một việc quan trọng. Nếu theo phương án này, Trầm Khung dẫn đến một
khẳng định, hoặc là cây dao kia hoặc là hắn có gì đó đặc biệt. Nhưng hắn thiên
về cây dao kia nhiều hơn.

Nếu theo phương án thứ hai, việc một người cố gắng nhớ lại chi tiết những gì
đã gặp sơ qua thật sự là vô cùng khó khăn. Nhưng Trầm Khung từng nhớ về một
kiểu tra khảo mà hắn từng đọc, đó là thôi miên. Theo những gì hắn biết, đây là
cách thức tra khảo khi đã đạt đến ngưỡng điểm mà người được hỏi có thể trả
lời. Thông qua cách này, thông tin sẽ được cung cấp nhiều hơn vì có thể trong
vô tình hay vô thức mà người ta có thể nhớ lại một chuyện đã qua. Nhưng dù sao
cũng chỉ là “có thể”, nếu thật sự không thể ghi nhớ được gì thì dù có thôi
miên cũng không có ích gì. Đối với phương án này, Trầm Khung lại có hơi chút
tin tưởng vì dù sao hai người đàn ông kia cũng là người của chúng nên việc này
sẽ vô cùng thuận lợi.

Nhưng dù sao thì tất cả cũng chỉ là suy đoán và giả thuyết của Trầm Khung, dù
có đưa ra những dẫn chứng nhưng thế giới này vẫn còn nhiều thứ mà hắn không
biết được,nhỡ đâu lại tồn tại cách thức tìm thông tin khó tưởng hơn thì sao?
Mọi chuyện thật khó nói.

-Hài!

Nghĩ một lúc, Trầm Khung không khỏi thở dài. Đời hắn từ lúc sinh ra đến giờ,
Trầm Khung chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Lúc này Trầm Khung tiếp tục im lặng và giả vờ như đang nghịch điện thoại để
đánh lừa người khác. Không cần phải đi những trường đại học khác để kiểm tra,
Trầm Khung gặp hai gã này ở đây là mười phần các trường trong khu vực điều có
người như hai tên này.

Lúc này Trầm Khung đang chờ, hắn chờ và hy vọng sẽ vô tình thu được những tin
tức hữu ích.

Những tia nắng ngày một nóng hơn, cái nóng đến bức người của chốn thị thành
lúc này mới thật sự thức giấc và nó cứ như một cô nàng nóng tín đến mà phang
thẳng vào cái bản mặt của thằng “ninja” đang đứng dựa tường khiến hắn phải
hoảng hốt mà dắt tay mồ hôi cha mồ hôi con chạy đi chỗ khác.

Trầm Khung lúc này mình đầy mồ hôi, ngồi trong một quán nước cách không xa và
vẫn để ý hai gã kia, nhưng tâm tình của hắn thì không được tốt lắm.

Hai tên kia thực sự là quá chuyên nghiệp đi, ngoài việc nói bóng gió mấy câu
thì không hề đề cập gì đến việc liên quan đến hắn.

-Không lẽ bắt mình phải chờ đến hết ca học chiều?

Trầm Khung vừa bực mình vừa thì thầm

Cũng như lúc sáng, sau khi ca học sang kết thúc thì hai tên này cũng mắt liếc
ngang liếc dọc để quang sát hết những người ra vào cổng trường. Sau khi hai
tên này thấy cổng trường vắng người hẳn đi thì mới qua quán cơm kế bên ăn rồi
đổi sang ngồi một quán nước khác cũng gần cổng trường khiến Trầm Khung muốn
đến mà vả hai tên này vài chục cái cho đỡ bực mình, hắn lúc này cảm thấy sự
kiên nhẫn của mình bị xúc phạm nặng nề khi đem đi so sánh với hai tên đầu trâu
mặt ngựa, âm binh bất tán, cô hồn các đảng kia.

-Đúng là âm trì!

Trầm Khung rủa một câu thành tiếng rồi cũng tìm một quán cơm mà làm cho xong
buổi trưa.

-Bố đây thừa biết là tụi mày thế nào cũng ngồi đến hết ca học chiều mới chịu lết xác về nhá. Ngồi đó mà hóng đi nhá các cháu. BỐ VỀ!

Trầm Khung bực tức mà tự gào thét trong lòng chứ đời nào hắn dám thốt thành
tiếng. Tự kỷ mà hổ báo một phen rồi thì hắn cũng thui thủi mà đi về thôi.

Ca học chiều kết thúc, Trầm Khung lúc này đang đứng dựa vào một gốc tường và
để ý đến hai tên đang quan sát sinh viên ra vào kia. Nói sao thì hai tên này
đúng thật quá ư là âm trì. Ngồi từ sang cho tới chiều, ai hỏi thì nói là chờ
con tan học rồi còn bịa và lái ra đủ thứ chuyện để lừa người nào đến bắt
chuyện.

Nhiều lúc, Trầm Khung cũng không khỏi thầm khen hai tên này với cái tổ chức
của bọn chúng, thật là tài quá đi khi đào tạo ra được những “bố đời tổ lái”
chấp hành lệnh một cách âm trì như thế này. Không cần chứng kiến trực tiếp,
chỉ cần nhìn hai tên này là biết tổ chức này vô cùng chuyên nghiệp và đồ sộ
rồi.

Nhưng mà khi cổng trường bắt đầu vắng đi sinh viên thì Trầm Khung không khỏi
ngoại ý. Hai tên âm trì này không có rời đi mà lại đổi sang quán nước khác
ngồi khiến hắn muốn soi máu mà tràng ra cả họng.

-Thích thì ông đây chìu theo các cháu

Trầm Khung quát lơn một tiếng.

Và cuối cùng, đúng như hắn nghĩ, đến khi trời đã tối, ít sinh viên ra vào và
quán chuẩn bị đóng cửa thì hai trời đánh này mới đi.


Du Giới - Chương #7